Chợ đêm ở giữa tọa lạc trong sới bạc lớn nhất Thiên Kim Đài ở Bình Đô, cửa nhà trên chênh chếch điểm một chiếc đèn màu xanh đèn, người liên tục ra ra vào vào, bọn họ đeo những tấm mặt nạ cười khóc quỷ dị cũng bí ánh xanh này làm cho rợn người hơn.

Mấy tên sai vặt mù bên trong tòa Thiên Kim Đài rất thính tai, chỉ cần thoáng nghe được chút tiếng động nhỏ của Bạch Bỉnh Thần lúc vào cửa, vẻ mặt liền lập tức hớn hở xởi lởi ra ngoài dẫn hắn vào trong.

Bạch Bỉnh Thần vừa dừng lại, đám kia liền nghiêng đầu lẳng lặng nhe một lúc cũng dừng theo cười theo: "Quý khách?"

Bạch Bỉnh Thần lấy ra một khối ngọc được điêu khắc tinh tế từ trong tay áo ra, sau lại dùng tay áo che đi hành động đưa vật này cho gã sai vật kia.

Gã sai vặt vân vê khối bạch ngọc trên tay một lúc, gương mặt nhiệt tình ban nãy kia thoáng chốc không còn, mà đổi lại là thái độ nghiêm nghị cộng thêm một chút tôn kính. ngôn tình hài

Gã không nói không rằng gì mà đi về phia trước, Bạch Bỉnh Thần cũng quen thuộc theo sát phía sau đi vào một cánh cửa ngầm.

Tiếng ma sát của xích sắt bị thanh âm ồn ào của bên ngoài lấn át, mặc dù chỉ cách nhau một bức tường, thế nhưng khách đánh cược bên ngoài cũng không phát hiện ra được tình huống khác thường gì cả.

Bạch Bỉnh Thần theo ga sai vặt tiến lên tấm gỗ, diện tích tấm gỗ này miễn cưỡng chỉ có thể đủ cho hai người. Sau khi xác nhận Bạch Bỉnh Thần đã đứng vững, gã mới bắt đầu chạm vào cơ quan, hai người chầm chậm hạ xuống.

Đợi đến khi cánh cửa mở ra, cảnh vật bên ngoài kia khác hoàn toàn so với sòng bạc ban nãy.

Đây mới là chính là vị trí thực sự của quỷ thị.

Hơi lạnh từ sâu dưới lòng đất phả vào mặt, dựa theo thông lệ, Bạch Bỉnh Thần chọn lấy một tấm mặt nạ quỷ đeo vào, sau đó thong dong quen thuộc rẽ đi vào một con đường.

Nơi này hệt như một tòa thần bí ẩn chìm sâu dưới đất, bên trong quỷ thị, đường đi đan nhau, hai bên lầu các mọc kín như rừng, xung quanh quán xá chật ních suốt đoạn đường đi.

Bên trong quỷ thị không đốt đèn lửa, ở trên đinh đầu đều treo những viên dạ minh châu kích thước to nhỏ khác nhau, thoạt nhìn hệt như những chấm nhỏ phát sáng chằng chịt chiếu ra vài luồng sáng cho màn đêm. Người đi trên đường đều mang mặt nạ quỷ, từ xa nhìn tới, cảnh tượng lờ mờ lúc sáng lúc tối hệt như nửa đêm dạ ở trung nguyên, bách quỷ hoành hành.

Những món đồ chơi mới mẻ, động vật quý hiếm, cùng những nam nhân nữ nhân xinh đẹp, tất cả những thứ bị cấm buôn bán ở bên kia đều được bày bán một cách bình thường ở nơi đây, dựa vào tấm mặt nạ kia, những dục vọng khó có thể lộ ra dưới ánh sáng đều có thể bại lộ một cách trần trụi ở nơi đây.

Trước mỗi quầy hàng đều có không ít người đang vây xem thảo luận giá cả, duy chỉ có một tòa tháp nhọn trước mặt là ít có ai đến.

Từ phía xa, tòa tháp kia khiến người ta có cảm giác bồn chồn bất an. Mỗi tầng tháp đều xen kẽ nhau trên dưới giao nhau, đỉnh tháp uốn lựa gắn một cái hình đầu lầu, bên trong lót vào một viên dạ minh châu màu đỏ âm u chiếu sáng màu nâu kim loại của thân tháp.

Né qua dòng người, Bạch Bỉnh Thần đi thẳng tới tòa tháp kia. Hắn quái lạ nhìn tấm biển trước mặt mình, trên tấm biển kia khắc hai chữ "vãng sinh", nét bút lên xuống nhấn nhá hệt như nét chữ của hắn. Mặc dù Bạch Bỉnh Thần đã tới đây nhiều lần, thế nhưng mỗi khi nhìn thấy nét chữ này vẫn cảm thấy không mấy dễ chịu, nó cứ như một cặp mắt ở dưới lòng đất luôn giám thị lấy hắn đang sống nơi trần thế kia.

(*) Vãng sinh: đi đầu thai sau khi chết.

Nhìn thấy ngọc trong tay hắn, hai tên thủ vệ hoá trang thành hắc bạch vô thường liền khom người nhỏ giọng nghênh hắn vào bên trong: "Chào mừng quý khách vào cửa, vãng sinh cực lạc."

Tháp vãng sinh tổng cộng có mười tám tầng, đối xứng với mười tám tầng địa ngục.

Một kẻ đầu trâu xông tới trước mặt ồm ồm hỏi: "Quý khách muốn tìm vị quỷ thương nào?"

"Ta tìm quỷ treo cổ." Bạch Bỉnh Thần không thấy rõ thần sắc của gã ta, chỉ có thể dựa vào giọng điệu ngập ngừng của gã mà suy đoán, quỷ treo cổ kia quả thực đã xảy ra vấn đề rồi.

"Quỷ treo cổ đã vãng sinh cực lạc rồi, chuyện làm ăn của gã ấy đã bàn giao cho quỷ thương khác, hiện tại để ta dẫn ngài đi."

Sau khi nghe được tin xác nhận, Bạch Bỉnh Thần vốn vẫn còn nửa tin nửa ngờ Phạm Hồng Tín đã bắt đầu tin chuyện quỷ treo cổ chết kia chính là Trần Mãn.

Trong lúc đi Bạch Bỉnh Thần đặc biệt lưu ý xung quanh, người đầu trâu kia dẫn hắn đến tầng thứ mười ba, so với nơi quỷ treo cổ lúc trước ở tầng mười cao hơn ba tầng, xem ra tên quỷ thương tiếp quản chuyện làm ăn của quỷ treo cổ có địa vị cao hơn gã.

Đầu trâu đẩy cửa ra, ra hiệu Bạch Bỉnh Thần đi vào.

Phả vào mặt Bạch Bỉnh Thần lúc này chính là mùi thơm của thức ăn, nhờ có mùi này mà khiến cho cái chỗ quái quỷ này chợt có chút khí người.

Bên trong đống đồ ăn được chất cao thành núi, một kẻ gầy gò vùi mình ở giữa cắm đầu ăn. Thấy có người đi vào, quỷ chết đói lưu luyến thả ra chân giò heo trong tay, tiện tay xoa xoa dầu mỡ nhơ nháp trên tay mình rồi cười hì hì tiến lên, vây quanh Bạch Bỉnh Thần quan sát vài vòng, mới mở miệng nói: "Mùi của vị khách này hơi lạ, ngài là khách của quỷ treo cổ phỏng?"

Thấy biểu hiện đối phượng cũng không xem mình là khách mới, xem ra quỷ từ tầng thứ mười ba trở lên cũng không tiếp đón người mới.

"Trước đó vài ngày ta nghe nói quỷ treo cổ xảy ra chuyện, hôm nay là cố ý muốn đến để tính toán xong nón nợ. Quỷ chết kết toán, đây không phải quy định các ngươi tự mình định ra ở quỷ thị hay sao." Bạch Bỉnh Thần nhìn quanh bốn phía thực sự không có chỗ nào để đặt chân, bèn khinh bỉ nở nụ cười: "Đạo đối đãi khách ở tầng thứ mười ba hình như còn không bằng mấy tầng dưới nữa nhỉ?"

Quy định của quỷ thị tính ra cũng có một chút dính đến đạo lý đối nhân xử thế ở trốn trần thế, thường thấy nhất chính là... chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Kể từ lúc Bạch Bỉnh Thần đi vào, quỷ chết đói vẫn len lén đánh giá hắn, thấy hắn cất bước cử chỉ quy củ, nhìn qua dễ ức hiếp thành ra không tận tình tiếp đón, ai có mà ngờ đâu thực chất lại là một người không dễ đối phó.

Ban nãy sát vách gã gặp trúng một tên khách tính tình khó ưa, gã vất vả lắm mới ứng phó xong, dự định trốn ở đây yên tĩnh một chút, không ngờ lại xuất hiện thêm một vị tổ tông khác nữa.

Cảm thấy không thể gạt được người này, gã quỷ kia liền sai người đem hết đống đồ ăn xuống, sau đó mới đốt hương cười cười: "Danh sách ở trong tay công tử, ngài chờ một chút, ta sẽ mang tới kết toán."

"Đợi đã." Bạch Bỉnh Thần gọi gã lại: "Lần trước ta có một một hộp cô chẩm ở quỷ treo cổ khi về sử dụng mùi vị không giống, không biết ngươi có thể liên lạc với người chủ kia đổi hộp khác cho ta được không?"

"Đồ giả? Vậy không được rồi." Quỷ chết đói tự mình nói với mình câu này xong liền mở hộp ra, dùng móng tay dài hai tấc lấy ra một chút đặt lên mũi ngửi thử: "Quả thật có chút không giống."

"Ngươi cũng biết được hương liệu này?" Bạch Bỉnh Thần ngồi ở bên cạnh, bộ dạng dường như lơ đãng nhìn viên dạ minh châu trên bàn, thế nhưng eo lưng đều thẳng thóm căng ra vô cùng chăm chú.

Những người bán hương liệu "cô chẩm" này đều hệt như rồng thấy đầu mà không thấy đuôi,Bạch Bỉnh Thần không thể làm gì khác hơn là bí quá hóa liều, để Quý Bồ phối ra một hương liệu phụ pha vào bên trong, sau đó bản thân sẽ nói hộp hương liệu này có vấn đề, đợi đến khi quỷ đưa hộp này về cho người bán, trên người đối phương sẽ lưu lại mùi hương kia không sao mà hết được, sau đó lại dùng chim bói cá ở Đồng Bi cốc lần theo, ắt hẳn có thể tìm ra một chút manh mối nhỏ.

Chỉ là không nghĩ tới tên quỷ chết đói này cũng có chút hiểu biết về hương liệu này, nếu như bị gã nhìn thấu, khoan bàn đến chuyện hương liệu này có đến đươc tay người bán nó hay không, mà e là bản thân hắn cũng sợ khó mà ra khỏi quỷ thị.

"Ta chỉ giỏi ăn, sao mà biết được ba cái chuyện này, chỉ là quỷ treo cổ chết rồi, người bán có đưa một kiện hàng hương liệu tới, ta có thử ngửi qua, mùi trong hộp này đúng thật không giống." Quỷ chết đói tùy tiện thu hồi hộp hương lại rồi chào hắn: "Qúy khách chờ ở đây, ta đi tìm công tử lấy danh sách."

Quỷ chết đói cầm hương hộp rời đi, thế nhưng gã chỉ di chuyển qua bức bình phong, mở ra một cánh cửa khác.

Đó là một gian phòng khác liên kết với gian phòng của Bạch Bỉnh Thần.

Viên dạ minh châu trên bàn to bằng nắm tay chiếu sáng một người mang mặt nạ khác, đối phương dường như đang buồn chán tung hứng viên xúc xắc trên bàn, vừa thấy quỷ chết đói đi vào, hơi nghiêng đầu.

Quỷ chết đói thấp bé kia miễn cưỡng có thể nhìn thấy được rõ ràng đường cằm người ngồi trước mặt mình, chỉ dựa vào duy nhất đôi mắt lộ ra thì gã ta đinh ninh đối phương là một người có vẻ ngoài xinh đẹp. Quỷ chết đói theo bản năng mà nuốt từng ngụm nước bọt, nghĩ thầm nếu như đem người này lột da rút xương nấu ăn, mùi vị nhất định khác với tất cả mọi người.

"Lâu như vậy rồi, dường như vẫn chưa nghĩ ra điều kiện của ta?" Mai Thiều gõ lên bàn, khẽ cười một tiếng, "Chúng ta có mua có bán, chủ và khách đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?"

"Đánh lợi ba phần mười." Quỷ chết đói ném hộp hương tới trước mặt y đắc ý nói: "Có người khách nói hương của ngươi xảy ra vấn đề, dựa theo thông lệ, nếu một thứ xảy ra vấn đề sẽ không thể tiếp tục buôn bán ở quỷ thị."

Mai Thiều cũng không thèm nhìn tới hộp hương này, thái độ cực kỳ cứng rắn: "Lúc ta bán cho quỷ thị, cả hai bên đều kiểm tra không có sai sót. Có thể do các ngươi bảo quản không tốt, hoặc có lẽ là vị khách kia đã động tay động chân..."

"Mặc dù là thành quỷ, cũng không cần quá tham lam, nội chuyện cô chẩm cũng đủ trả cho việc ta cần nhờ vả." Mai Thiều cầm lấy hộp hương ngửi một lúc bổ sung: "Ta đổi hộp hương này giúp ngươi xem như sự nhượng bộ lớn nhất rồi, trong lòng ngươi cũng rõ, trong chuyện này trách nhiệm ở ai, nếu có thời gian đôi co cùng ta, chi bằng trói vị khách mua kia lại, sau đó bàn giao với công tử nhà ngươi chẳng phải tốt hơn hay sao."

Thấy Mai Thiều đoán ra vị khách mua cô chẩm đang ở sát vách, quỷ chết đói bất đắc dĩ dậm chân một cái ngồi ở đối diện, nhục chí nói: "Được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói đi. Ngươi muốn tìm cô nương nhà ai minh hôn, chỉ cần là người của Lê quốc, chúng ta đều có thể tìm tới phần mộ nàng, giúp ngươi tiến hành minh hôn chôn cả hai chung một chỗ."

"Ta muốn người sống." Mai Thiều ghé sát lại quỷ chết đói, chậm rãi phun ra câu nói này.

"Chết mới tìm mộ, hiếm thấy người sống. Tìm người sống minh hôn không thể trả giá này." Quỷ chết đói mở miệng: "Nếu như ngươi có thành tâm, nên thêm cho một phần lợi."

Mai Thiều nửa cúi người xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt đục ngầu của quỷ chết đói buông lời uy hiếp: "Quỷ treo cổ đang có hai giao dịch làm ăn lớn, một là cô chẩm trên tay ta, hai là minh hôn của Trần gia, người sau lưng gã có chạy trốn cũng không thoát khỏi liên quan, nay không còn chỗ dựa, sự vụ minh hôn này cũng xem như thất bại. Ta đây xem như đang chăm sóc quan tâm đến việc minh hôn, huống chi, ngươi cam lòng để hai cây rụng tiền minh hôn cùng cô chẩm đều héo tàn sao?"

Quỷ chết đói cũng không chịu nhả ra, gã ta dùng tay chân bò lên ghế, hai cẳng chân lắc lư, thoạt không chút nào sợ hãi nhìn lại: "Chuyện mở cửa làm ăn tháp vãng sinh từ xưa đến nay không có đạo lý thất bại, Trần gia chẳng qua chỉ là một con chó thấp hèn. Ta cũng dám cam đoan, chỉ cần triều đình Lê quốc vẫn còn tồn tại, thì chuyện làm ăn này sẽ không thất bại. Cô chẩm của ngài cũng vĩnh viễn là số một."

Nghe hắn ngôn ngữ đắc ý, nói vậy khách hàng đứng sau lưng án Trần gia không phải trọng thần trong triều. Khi Mai Thiều ngầm hiểu được lớp nghĩa này, y cũng không truy hỏi nữa, tiếp tục hùa theo giả vờ tiếc nuối đáp: "Đã như vậy, hai phần lợi. Đợi ta chết rồi, chôn người sống vào mộ."

Quỷ chết đói kinh ngạc liếc mắt nhìn y cười nói: "Những năm gần đây, quỷ treo cổ cũng từng làm qua trăm giao dịch minh hôn, ấy vậy mà lần đầu tiên ta nhìn thấy có người tự minh hôn cho mình sau khi chết. Người sống cầu xin minh hôn, ngươi đúng là kẻ quái dị."

Gã dường như khơi gợi sự hứng thú, bèn để sát vào nói: "Nhìn ngươi có vẻ cũng là người có quyền có thế, cũng không bệnh không tai. Người tới đây yêu cầu minh hồn, quá nửa là vì sinh tử xa cách không thể như nguyện. Ta thấy hai người vẫn còn ở nhân gian, cho dù có ép hôn, tính tình "nữ nhân" kia mạnh mẽ đến đâu, âu đêm chung gối rồi cũng sẽ hòa thuận, cớ gì phải đợi tới khi chôn xuống đất lạnh chứ."

"Chỉ là có chút thù hận, so với chuyện sống chết còn khiến người ta nghẹn cổ họng hơn, cho nên lúc còn sống không muốn gặp mặt. Trần thế không dám gặp nhau, đến chết mới cùng yên giấc. Huống hồ ta muốn vị chôn cùng này, là một người quyền cao chức trọng, lại có chút tâm cơ thủ đoạn, không biết công tử có thể thay ta mời được hắn hay không."

"Hả? Là ai?"

"Hữu tướng đương triều Bạch Bỉnh Thần."

Sự biến chuyển trong mắt Mai Thiều bị viên dạ minh châu chiếu đến mức tâm tư hỗn loạn, không biết thật giả. Y nhếch miệng, thấp giọng nói rằng: "Phàm có một ngày ta bỏ mạng hồn tiêu phách lạc, coi như trời nam đất bắc, xuống nơi suối vàng, cũng xin tháp vãng sinh thay ta chấm dứt mạng vị đại nhân này đưa đến phần mộ ta, nhằm an ủi chút tâm nguyện thuở bình sinh của ta."

Nếu không thể một mất một còn, thì ta cũng phải kéo ngươi cùng nhau xuống địa ngục, cùng nhau thối rữa trong quan tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play