Vừa thi xong một môn nên hai người đều tạm thời rảnh rỗi, liền nhân dịp này chuẩn bị dọn nhà.

Đêm cuối cùng ở phòng 305, bốn người cùng ra ngoài ăn một bữa lẩu ra trò.

Lúc ăn uống vẫn luôn ầm ĩ náo nhiệt, trên đường trở về Lý Đường lại khụt khịt, bắt đầu cảm thấy có chút ưu thương.

"Phòng nhà người ta ở chung bốn năm trời, cuối cùng đến lúc tốt nghiệp còn không muốn đi, tại sao đến phòng của chúng ta lại phải đối mặt với loại chia ly khiến người đau lòng sớm như vậy chứ?"

Lương Túc Niên nói: "Người anh em, cho dù có dọn ra ngoài thì khoảng cách giữa chúng ta cũng không đến một nghìn mét, cậu đa sầu đa cảm vậy làm gì?"

"Vậy lúc các cậu ở ký túc xá, khoảng cách giữa chúng ta còn chưa đến ba mét đâu!" Lý Đường phản bác: "Nghĩ thêm chút nữa, sau này ký túc chỉ còn lại tôi với Thẩm cẩu, chán lắm."

"Không phải là vì chúng tôi sợ quấy rầy đến các cậu sao."

Lương Túc Niên nói: "Tôi và Nhiên Nhiên cả ngày tú ân ái trước mặt các cậu, các cậu không sợ gặp phải đả kích sao?"

Lý Đường lập tức nhấc tay: "Tôi có bạn gái, tôi cảm thấy vẫn được, chủ yếu là xem lão Thẩm."

Thẩm Học Hào thờ ơ buông tay nhún vai: "Tôi cũng vẫn được, hơn nữa không phải các cậu vẫn tú ân ái từ đầu đến giờ sao? Nếu nói như vậy thì tôi đã quen từ lâu rồi."

Nói xong lại nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Thật ra ăn cơm chó ở khoảng cách gần rất thú vị, không còn quá ngạc nhiên, chỉ là lượng đường có hơi cao, nhưng mà tôi có thể theo đó mà học tập, chờ đến khi tôi yêu ai đó thì có thể phát huy tác dụng rồi, khà khà khà!"

"Các cậu xem, tôi và lão Thẩm đều không có ý kiến!"

Lý Đường nhảy hai bước chạy đến trước mặt bọn họ, vừa đi lùi vừa nói: "Vậy nên các cậu có thể cân nhắc chuyện không dọn ra ngoài nữa được không, tiểu Lê tiểu Thẩm sẽ rất cô quạnh."

Lương Túc Niên sờ cằm: "Các cậu không có ý kiến à..."

Lý Đường cảm thấy mình thầy được ánh sáng của hi vọng, gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, thật sự không có tí nào!"

Nói xong lại tràn đầy mong đợi nhìn về phía Tạ Gia Nhiên: "Gia Nhiên? Nếu không thì... Không dọn đi nha?"

Tạ Gia Nhiên không biết nên từ chối làm sao mới không tổn thương tâm hồn bé bỏng của bạn học Tiểu Lê, cầu cứu nhìn về phía bạn trai, kết quả lại phát hiện ra đối phương cũng đang rất nhàn nhã chờ câu trả lời của cậu.

Tạ Gia Nhiên liền biết hắn đang cố ý trêu mình.

Vì vậy cậu im lặng nháy mắt, ăn miếng trả miếng nhìn về phía Lý Đường nói: "Nhưng mà Lương ca có ý kiến."

Lý Đường: "?"

Tạ Gia Nhiên: "Anh ấy cảm thấy các cậu quấy rầy anh ấy."

Lý Đường: "? ? ?"

Thẩm Học Hào: "? ? ?"

Lương Túc Niên không khỏi nhíu mày, gương mặt lập tức giãn ra, bật cười.

Bị bạn trai bán đứng còn rất sung sướng: "Đúng, Nhiên Nhiên nói đúng, tôi sợ các cậu quấy rầy tôi, dọn ra ngoài vẫn tốt hơn."

Lý Đường không thể tin nổi: "Không phải chứ, tôi quấy rầy cậu chỗ nào?"

Lương Túc Niên: "Chỗ nào cũng có thể quấy rầy, cái này rất khó đoán, ví dụ như ngày đó ở ban công, nếu không phải là cậu đột nhiên đi ra, ít nhất thì tôi còn có thể hôn Nhiên Nhiên thêm mười phút."

Lý Đường: "... Vậy sau này tôi nhường ban công lại cho các cậu còn không được sao? Về phòng tôi sẽ làm ngay một cái biển báo, các cậu vừa ra ngoài ban công liền treo cái biển đó lên, chúng tôi liền biết không thể ra đó, thế nào!"

Lương Túc Niên vô tình lắc đầu: "Không được, các cậu chơi game quá ồn ào, sẽ phá hư bầu không khí trò chuyện của chúng tôi."

Lý Đường: "?"

Thẩm Học Hào: "..."

Lương Túc Niên: "Hơn nữa chỉ có một cái ban công bé tí tẹo, tình nhân nhỏ dùng thế nào được?"

Lý Đường: "? ? ? ? ?"

Thẩm Học Hào: "... ..."

Vậy các cậu còn muốn làm gì!

Cả cái ban công to đùng còn chưa đủ dùng? ? ! ! !

Quả nhiên là da mặt của Tạ Gia Nhiên không thể chịu nổi.

Lỗ tai lại bắt đầu nóng lên, cậu không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là dùng sức cào nhẹ lòng bàn tay hắn mấy lần, biểu thị sự phẫn nộ.

Lý Đường xem như đã biết, hai người này căn bản là không sợ quấy rối bọn họ, chẳng qua là cảm thấy có hai cái bóng đèn sáng trưng ở đây thì rất nhiều kĩ năng yêu đương không có cách nào phát huy.

Được rồi, khóc lóc nửa ngày, thằng hề lại chỉ có mình tôi.

Được thôi, chuyển thì chuyển đi, càng nhanh càng tốt.

Trẻ con lớn rồi không nên giữ, giữ đếnn giữ đi giữ thành kẻ thù!

Trở về kí túc xá, mọi người thay phiên nhau đi tắm cũng sắp đến lúc tắt đèn.

Tạ Gia Nhiên và Lương Túc Niên vốn định đêm nay ngủ sớm, ngày mai dậy sớm để dọn nhà, không nghĩ tới một phút trước khi đèn tắt, Lý Đường kéo Lương Túc Niên đang chuẩn bị trèo lên giường của Tạ Gia Nhiên lại.

"?"

Hai tên tình nhân nhỏ ngơ ngác: "Làm cái gì thế?"

Lý Đường cũng tự mình bò đến giường Thẩm Học Hào bên cạnh giường Tạ Gia Nhiên: "Đêm cuối cùng phòng chúng ta có đủ người , ngủ cái gì mà ngủ, dậy hết đi!"

Thẩm Học Hào không nói, nhìn Lý Đường xúm tới, thở dài, cũng dậy theo.

"Nói đi, cậu định làm gì?"

"Tối rồi, cái có thể chơi rất hạn chế, còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là lập liên minh chơi cờ tỉ phú rồi!"

Lý Đường tràn đầy phấn khởi mở game ra: "Tôi có ba triệu hạt đậu, tối nay chúng ta quyết chiến đến hừng đông!"

Xem ra kế hoạch ngủ sớm phải bị ngâm nước rồi.

Tạ Gia Nhiên và Lương Túc Niên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, chấp nhận nằm úp sấp ở trên gối, kéo chăn đắp kín người, chống khuỷu tay mở điện thoại: "Chờ chúng tôi một chút, tải game về đã."

"Tôi không biết chơi lắm." Tạ Gia Nhiên nói.

"Không sao hết! Cờ tỉ phú rất đơn giản, chơi hai vòng là biết ngay!"

Lý Đường mừng rỡ hào hứng không ngừng, không giống như đang an ủi người.

Tạ Gia Nhiên cảm thấy đậu của mình khó giữ được rồi.

"Nói rõ trước, hai người các ngươi không được chơi ăn gian, chơi game có thắng thua, chú ý đây là một trận đấu công bằng có uy tín có nguyên tắc, đặc biệt là cậu!"

Lý Đường điểm danh Lương Túc Niên: "Lương ca! Không! Cho! Phép! Cậu! Thả! Nước! Cho! Vợ! Mình."

Lương Túc Niên: "Tôi là người không có nguyên tắc như vậy sao?"

Thẩm Học Hào: "Vốn là không phải, nhưng sau khi có đối tượng thì có lẽ là phải rồi."

Lương Túc Niên không thể không thừa nhận: "Ừm, cậu nói đúng rồi."

Khóe miệng Tạ Gia Nhiên cong lên, yên lặng vui vẻ.

Ván đầu tiên, địa chủ là Lương Túc Niên, vì không muốn đối đầu với người nhà nên hắn quyết đoán từ bỏ, bị Lý Đường cướp lấy.

"Nhìn tôi một chọi ba, hành mấy tên ngốc các cậu ra bã!"

Lương Túc Niên ôm hai quả bom cổ vũ cậu ta: "Cố lên."

Tạ Gia Nhiên bài của mình, yên lặng đem hi vọng lật ngược tình thế dồn hết lên người Lương tiên sinh.

"Đậu xanh! Sao cậu lại có bom!"

Lý Đường bị nổ choáng váng: "Lương ca, đến tột cùng là cậu có mấy quả bom..."

"Quả cuối cùng ."

Lương Túc Niên hỏi cậu ta: "Tôi thanh toán hóa đơn, địa chủ có đủ tiền mua không?"

Lý Đường: "Lấy làm tiếc!"

Lương Túc Niên cười híp mắt ném ra một con ba cơ.

"..."

(tui không biết chơi, đoạn này không hiểu gì hết ><)

Một ngàn rưỡi hạt đậu cứ như vậy đi mất, nội tâm của Tiểu Lê không đắng một chút nào!

Hắn còn tận hơn 2 triệu!

Tạ Gia Nhiên nhìn số lượng tăng thêm năm trăm, thật sự vui vẻ, liền nhận được năm trăm hạt đậu Lương Túc Niên đưa riêng cho cậu.

"Anh?"

"Có gia đình rồi, có lương thì phải ngoan ngoãn nộp lên."

Lương Túc Niên: "Yên tâm, điểm tự giác ấy bạn học Tiểu Lương vẫn phải có."

"..."

"..."

Khóe miệng của Lý Đường và Thẩm Học Hào run lên.

"Gia Nhiên, Lương ca quá trắng trợn, không kiêng dè, không biết bớt bớt lại thì thôi, cậu cũng không —— "

"Nhận được chưa?" Tạ Gia Nhiên cúi đầu bấm gì đó, đột nhiên hỏi Lương Túc Niên.

Lương Túc Niên nhìn điện thoại: "Trả phí làm thủ tục sao?"

Tạ Gia Nhiên sửa lại: "Là sinh hoạt phí được phát sau khi nộp lương lên."

Lý Đường: "..."

OK, fine.

Cậu ta biết mình nên ngậm miệng lại.

Ván thứ hai, địa chủ là Tạ Gia Nhiên, trình độ chơi bài của cậu kém nên không dám cướp, tiếp theo là Lương Túc Niên cũng không cần, vốn tưởng rằng Lý Đường và Thẩm Học Hào kiểu gì cũng có một người cướp lấy, kết quả là hai người cũng không muốn, vì vậy cái vai địa chủ này lại đặt lên đầu Tạ Gia Nhiên.

"Tôi tăng gấp đôi, khà khà."

Lý Đường ấn xác nhận: "Gia Nhiên, đừng trách tôi vô tình, trên chiếu bạc không có anh em, đây là quy củ giang hồ."

Đương nhiên là Tạ Gia Nhiên không trách cậu ta, đồng thời yên lặng tham gia trò vui, cũng tăng gấp đôi.

"Đôi K, ba con 1, ôi chao, có ai muốn không?"

Tạ Gia Nhiên tự biết trình độ của mình, vừa bắt đầu liền giao bài cho hệ thống giữ, không biết cái này đối với Lý Đường quả thực chính là trời chọn người chơi, bài tốt vô cùng, cậu sắp bị cạo trọc rồi.

"K mang 10."

Mắt thấy bài của Lý Đường sắp đánh hết, Lương Túc Niên bỗng nhiên chặn lại một chút.

Lý Đường hít vào một hơi: "Lương ca, cẩn thận nhé, tôi sắp thắng rồi đấy!"

"Tôi không ra lá nào không phải cũng coi như thả cho cậu chạy à?"

Lương Túc Niên hủy đôi ném là một con 3: "Yên tâm đi, đúng vòng, không ảnh hưởng đến đại cục."

Thẩm Học Hào rốt cục cũng có thể ra bài tẩy : "4."

Lý Đường trực tiếp vứt ra tiểu vương , nhưng đáng tiếc là không chặn được, đại vương nằm trong tay Tạ Gia Nhiên rồi.

Mặc dù là thua, giữa đường có Lương Túc Niên đánh một lá, tốt xấu cũng không thua đến mức cởi truồng, không tính là quá khó coi.

Chỉ có điều là hạt đậu ném đi có hơi nhiều.

Lại thêm một lần đặt gấp đôi, bạn học Tạ Nhiên Nhiên phá gia chi tử thua mất năm nghìn năm trăm hạt đậu.

Khiến người vốn đã không giàu có chịu kiếp khổ chó cắn áo rách.

"Hoa khôi trường khách sáo rồi!"

Lý Đường không hề có lòng thông cảm giơ ngón tay cái lên với cậu, ngay cả Thẩm Học Hào cũng rất sung sướng ôm quyền ngỏ ý cảm ơn cậu.

Tạ Gia Nhiên phát hiện hóa ra thua bài mất hạt đậu cũng rất đau lòng.

Cậu tội nghiệp cắn cắn quai hàm, yên lặng cầu khẩn đừng cho cậu làm địa chủ nữa, điện thoại bỗng nhiên rung lên, mang theo một giọng người máy nữ:

【 Số dư tăng thêm, 5,500 tệ 】

Hai vị ngồi đối diện ngẩng phắt đầu lên: "Gia Nhiên? ? ? Sao trong nhà cậu lại cho cậu sinh hoạt phí vào lúc này?"

"Số tiền vừa đúng chỗ hạt đậu cậu vừa mới mất, thế này cũng quá đúng lúc rồi?"

Trùng hợp sao?

Tạ Gia Nhiên cảm thấy có lẽ là không phải trùng hợp.

Mở ra số dư tài khoản, quả nhiên.

"Anh." Cậu lắc lắc điện thoại trong tay với Lương Túc Niên: "Cái này cũng là lương nộp lên sao, có phải là nộp nhiều hơn không?"

Lương Túc Niên: "Đây không phải là nộp lên."

Tạ Gia Nhiên: "?"

"Là hoàn trả."

Lương Túc Niên cong môi: "Yên tâm gấp đôi tiền đi, thua thì coi như anh thua."

"... ?"

"? ? ?"

"? ? ? ? ?"

"Đệt mọe... Cậu lấy vàng thật bạc thật đổi lấy đậu vui vẻ à? ! !"

Đầu óc hai vị ngồi đối diện nổi giông bão, cả người đều căng lên như chuẩn bị chiến đấu.

"Đùa đấy à? Game đâu?"

"Nhỡ như bọn tôi chơi lớn thêm chút nữa, Gia Nhiên thua một ván mấy trăm nghìn hạt đậu, cậu cũng muốn hoàn trả à? ? ?"

Lương Túc Niên cho bọn họ xem màn hình điện thoại của mình: "Thật đáng tiếc, tài khoản của chúng tôi mới lập, không có nhiều đậu, hệ thống không cho chơi lớn như vậy."

"..."

Tài khoản hạn chế làm ngài phải tiêu đến tiền của phú nhị đại có đúng không?

Tạ Gia Nhiên nghiêng đầu nằm nhoài trên gối, đôi mắt chăm chú nhìn Lương Túc Niên, giấu đi khóe miệng đang cong lên.

Lương Túc Niên bị cậu nhìn đến tim mềm nhũn, không nhịn được ngứa tay xoa xoa mặt cậu, giục hai bạn học đang trừng mắt chó ngốc trên giường đối diện: "Còn chơi nữa không, không chơi thì ngủ nhá?"

Lý Đường quyết định thu hồi câu "không có ý kiến" lúc trước!

Cậu ta rất có ý kiến!

Mỗi ngày bị dằn vặt như thế này, cậu ta sẽ sinh ra ý nghĩ tại sao quốc gia không cấp cho mình chứng minh thư cấp tuổi cho linh hồn!

Chuyển chuyển chuyển!

Nhanh chóng chuyển!

Sớm chuyển sớm thanh tịnh!

Lời hung ác niệm suốt đêm cuối cùng cũng không thực hiện được.

Chơi đến cuối cùng, thắng thua cũng không còn quan trọng nữa, hai vị bóng đèn điện chỉ nhớ rõ một vị có gia đình nộp lên tổng cộng hơn sáu nghìn hạt đậu vui vẻ, cộng thêm gần 20 ngàn tệ chuyển khoản.

Đệt.

... Cậu có tiền có vợ, cậu vui là được rồi, không cần phải để ý đến sự sống chết của chúng tôi.

Mí mắt không chịu được nữa cũng lười xuống giường, để điện thoại xuống kéo chăn lên là lăn vào mộng đẹp.

Hai nam sinh cùng ngủ trên một cái giường quá chật, nhất là hai tên nam sinh chẳng nhỏ bé gì cho cam.

Thẩm Học Hào hoàn toàn là bị ngộp đến tỉnh.

Tỉnh dậy từ trong ác mộng bị bịt miệng bóp mũi mưu sát, ngoài miệng quả nhiên có một bàn tay to đùng, vô cùng cản trở hô hấp của cậu ta.

"Tránh ra chút đi Lý cẩu, tôi sắp bị cậu làm ngộp chết rồi ."

Thẩm Học Hào đẩy Lý Đường ra phía ngoài, gần như cả đêm là cậu ta bị ép vào một cái góc nhỏ, vươn mình cũng khó khăn.

"Cậu cũng đẩy tôi ra mà."

Lý Đường ngáp một cái, đôi mắt còn chưa mở ra được.

Đêm qua cậu ta ngủ cũng không dễ chịu, cậu ta có thói quen hay cuộn tròn ngủ, trên giường có thêm một người, cậu ta muốn co chân cũng khó khăn.

"Giường trong kí túc xá quá hẹp, vốn là không phù hợp để hai người ngủ."

"Nhưng mà tại sao Lương ca và Gia Nhiên lại không cáu nhỉ? Bọn họ ngủ thế nào, chẳng lẽ chỉ cần yêu đương vào là sức chịu đựng liền tăng lên à?"

"... Hình như bọn họ còn chưa dậy?"

"... Đúng."

"..."

Hai người nhìn nhau một trận, ăn ý lén lút ngồi dậy, cách hai lớp màn trợn mắt nhìn sang giường đối diện.

Đúng là chưa tỉnh, còn đang ngủ say.

Lương Túc Niên ngủ ở rìa ngoài, Tạ Gia Nhiên ngủ ở bên trong.

Tư thế nằm nghiêng mặt đối mặt, Lương Túc Niên tì cằm lên đỉnh đầu của Tạ Gia Nhiên, Tạ Gia Nhiên cúi đầu, vùi cả người trong lòng Lương Túc Niên.

Hai cái lại nhìn nhau lần nữa.

Chỉ là lần này, ánh mắt trống rỗng đi không ít.

"... Tại sao tôi lại có cảm giác giường của bọn họ rộng thế nhỉ, thậm chí ngủ thêm một giấc nữa cũng không thành vấn đề?"

"Ừ, tôi còn cứ tưởng chỉ có mình tôi nghĩ như vậy."

"..."

"..."

"Ờ, dậy đi ăn sáng trước nhỉ?"

"Không thì ngủ thêm một lát đi."

"Cậu không đói bụng à?"

"Vừa rồi thì hơi đói, bây giờ... hơi no rồi."

_

Lý Đường và Thẩm Học Hào vốn định chuyển đồ giúp bọn họ nhưng đáng tiếc là vừa mới tan học liền bị bắt đi làm khảo sát, bất đắc dĩ chỉ có thể hóa thực lực thành tinh thần đi ủng hộ.

Cũng may đồ đạc của nam sinh cũng không nhiều, không quá phiền phức.

Chuyển đồ xong không lâu thì bọn họ nhận được điện thoại của Tiểu Bạch, bọn họ liền tiện đường đi đón mèo về nhà.

Trước khi đi Tiểu Bạch còn đuổi theo bọn họ dặn dò đến nửa ngày những điều cần chú ý, nào là thức ăn, nước uống, cát vệ sinh, đồ hộp...

Từng li từng tí.

Còn nhấn mạnh là con mèo nhỏ hôm qua đã tắm rồi, để bọn họ không cần tắm cho nó quá nhiều, không tốt cho mèo nhỏ.

Cuối cùng Lương Túc Niên thẳng tay lấy điện thoại ra add wechat của anh ta, bảo đảm một khi có vấn đề sẽ lập tức hỏi ý kiến anh ta, cũng thỉnh thoảng gửi ảnh mèo nhỏ cho anh ta, mới coi như thoát được.

Trong nhà, ổ mèo, bát đựng thức ăn, bồn cát vệ sinh... đều đã chuẩn bị đủ, Tạ Gia Nhiên ngồi xổm bên cạnh bát thức ăn nhìn chằm chằm mèo tam thể ăn xong lại uống nước, liền không thể chờ đợi được nữa ôm lấy nó.

Một cục lông xù mềm mại nhỏ xíu, quả thực là khiến cậu thích đến không nỡ buông tay.

Sờ mũi xoa bóp lỗ tai, cậu ôm mèo tam thể, học theo Lương Túc Niên lúc trước, giới thiệu lần lượt từng căn phòng cho nó, mỹ danh là để nó quen biết với hoàn cảnh.

Cảnh tượng hai chú mèo con cùng ở một chỗ cũng không thấy nhiều.

Lương Túc Niên say sưa thưởng thức hình ảnh mèo nhỏ ôm mèo nhỏ đáng yêu, tâm hồn thiếu nam được lấp đầy vui vẻ, vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Phòng khách chất đống hành lý của bọn họ, phải nhanh chóng sắp xếp mới được.

Còn Tạ Gia Nhiên bị mèo nhỏ câu mất hồn, đã hoàn toàn quên mất sau khi dọn nhà còn có việc sắp xếp đồ này.

Cậu ôm mèo nhỏ đi tham quan hết các gian phòng, lúc đi ra nhìn thấy Lương Túc Niên đang bận liền lập tức thấy hổ thẹn muốn đến giúp đỡ, kết quả mèo còn chưa thả xuống đã bị cản lại.

"Không cần, một mình anh làm là được, em chơi với mèo nhỏ thêm một lát đi, trong tủ lạnh có bánh ngọt và đồ uống, đói bụng hay khát thì tự đi lấy."

Tạ Gia Nhiên liền ngoan ngoãn ôm mèo ngồi xuống ghế sô pha.

Nhưng nhìn Lương Túc Niên bận rộn khuân đồ, cậu liền ngồi không yên.

Vì vậy, lúc Lương Túc Niên quay lại, phía sau có thêm một cái đuôi nhỏ.

"Làm sao vậy?"

Hắn vừa treo quần áo lên móc cất vào tủ vừa quay đầu lại hỏi.

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Không sao cả, ngồi một mình quá chán , em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Lương Túc Niên cười lớn: "Anh còn tưởng là cái đuôi nhỏ, không nghĩ tới hóa ra lại là con tinh dính người."

Tạ Gia Nhiên ló ra nửa cái đầu từ sau lưng hắn: "Không thể dính sao?"

"Đương nhiên là có thể."

Lương Túc Niên vòng một tay ra sau, ôm cậu càng ép sát lại người mình hơn: "Dính cho chắc, cũng đừng rơi mất nha."

Trán Tạ Gia Nhiên tì lên trên lưng hắn, cười đến hai mắt cong cong.

Sắp xếp quần áo xong , hai người lại cùng đến phòng khách, đến nhà bếp, yên lặng nhìn con mèo nhỏ một lát, chợt nhớ tới một chuyện.

"Anh, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho nó."

Cậu gãi cằm bé tam thể, hỏi Lương Túc Niên: "Gọi nó là gì thì tốt?"

Đây đúng là sơ suất.

Lương Túc Niên thả đồ trong tay xuống, xoay người dựa vào bên bàn hỏi cậu: "Nhiên Nhiên có kiến nghị gì không?"

Tạ Gia Nhiên không có tài trong việc đặt tên, tác phẩm dự thi trước đây đều phải nhờ đến thầy cô ở bước đặt tên."

Về phần đặt tên cho mèo nhỏ thì càng bất lực .

Nỗ lực tự hỏi những cái tên xuất hiện trong trí nhớ: "Hoa Hoa? Mao Mao? Ty Ty? Lai Phúc?"

Lương Túc Niên kinh ngạc: "Đây chính là suy nghĩ đặt tên của nghệ thuật gia sao?"

Tạ Gia Nhiên không chắc lắm hỏi: "Có phải là không dễ nghe không?"

Lương Túc Niên: "Dĩ nhiên là không phải, không quan trọng là bình thường hay phong nhã, chỉ cần em thích là được."

Tạ Gia Nhiên: "..."

Được, cậu đã biết mình đặt tên rất tầm thường .

Có chút thất bại mà cúi thấp đầu: "Xin lỗi, em sẽ không đặt tên."

Nhưng mà nói là không đặt, đại não vẫn muốn nỗ lực giãy dụa một chút, cứu vãn thanh danh một chút: "Không thì gọi là Vượng Tài có được không? Hay là Cẩu Đản?"

Lúc này Lương Túc Niên còn chưa mở miệng, con mèo nhỏ đã chủ động kéo dài cổ họng kêu thành tiếng.

Ánh mắt của Tạ Gia Nhiên sáng lên, cảm thấy mình được cổ vũ: "Em cũng thích cái tên này đúng không? Vậy thì gọi em là Cẩu Đản được không?"

Con mèo nhỏ còn không biết cái thứ sắp giáng lâm đến trên đầu mình cùng ảnh hưởng của nó đến kiếp mèo của nó là gì, chỉ biết là có người đang nói chuyện với mình, liền meo meo mấy tiếng, bi bo đáp lại.

Tạ Gia Nhiên: "Được, vậy thì gọi em —— "

"Gọi là Tạ Tiểu Niên đi." Lương Túc Niên bỗng nhiên mở miệng, đúng lúc cứu vớt sinh mệnh của con mèo nhỏ

"?"

Tạ Gia Nhiên ngơ ngác: "Tiểu Niên?"

Lương Túc Niên: "Đúng vậy, không đáng yêu sao?"

"Đáng yêu thì đáng yêu." Tạ Gia Nhiên nói: "Nhưng mà mang họ ta, có cảm giác hơi qua loa một chút."

Cẩu Đản còn ghét bỏ cái tên Tạ Tiểu Niên qua loa, đây là điều mà Lương Túc Niên không nghĩ tới.

Thế nhưng lời của vợ tuyệt đối không thể phản bác, cái này cũng là đạo lí cơ bản mà bạn học Tiểu Lương thấm nhuần từ bé

Vì thế hắn nói: "Không qua loa, con trai anh mà, trong tên có tên anh mới có ý nghĩa."

Tạ Gia Nhiên: "Vậy tại sao lại là họ Tạ?"

"Bởi vì em họ Tạ mà."

Lương Túc Niên cười híp mắt xoa đầu con mèo nhỏ: "Nhiên Nhiên, chúng ta liền gọi nó là Tạ Tiểu Niên đi."

"Nếu như vậy thì mèo của anh đều theo họ em."

Tạ Gia Nhiên không lên tiếng.

Chỉ là trong nháy mắt nhìn có chút ngơ ngác đáng yêu, biểu tình giống hệt con mèo nhỏ trong lồng ngực cậu.

Lương Túc Niên đang định trêu cậu có phải là mất hồn rồi không, Tạ Gia Nhiên bỗng nhiên gọi hắn một tiếng "Anh ơi" .

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, đến mức làm cho lòng người cũng có thể tràn ra một dòng suối ngọt.

"Anh ơi." Cậu hé miệng cười, trong mắt đều là dáng dấp của hắn: "Đây là gọi thay Tạ Tiểu Niên."

"Anh thật tốt, tốt nhất thế giới."

Bị người trong lòng dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm gọi anh ơi như vậy, Lương Túc Niên không biết những tên bạn trai khác có chịu được không nhưng riêng hắn thì không chịu được.

Ghé sát vào Tạ Tiểu Niên dùng sức hôn chụt một cái.

—— Sau đó lại bắt đầu đuổi người.

"Nhiên Nhiên, thương lượng chút đi, mà không, hay là em đi ra ngoài trước đi."

Tạ Gia Nhiên hỏi tại sao: "Em dính chặt mà."

Không rơi mất.

Lương Túc Niên khổ não: "Nhưng mà có em ở đây, ngay cả quét tước vệ sinh anh cũng không thể chuyên tâm làm, ngoan, chờ anh hết bận rồi đi tìm em được không?"

Tạ Gia Nhiên khó khăn nói: "Anh, em không quấy rầy anh, bây giờ em cũng đang bận."

Lương Túc Niên tò mò: "Em bận làm cái gì?"

Tạ Gia Nhiên ôm chặt Tạ Tiểu Niên, xoa bóp móng vuốt nhỏ của nó: "Đang bận động lòng."

Cậu dùng chân mèo cào nhẹ lên cằm Lương Túc Niên, cười vừa ngoan ngoãn lại trong sáng: "Em đang bận thích anh."

"..."

Lương Túc Niên nhắm mắt lại hít sâu một hơi, khí thế hùng hổ ghé sát vào, cắn một ngụm không nhẹ không nặng lên chóp mũi của Tạ Gia Nhiên: "Nhiên Nhiên, có lẽ em nên cảm ơn cái khăn bẩn này."

Tạ Gia Nhiên: "Tại sao?"

Lương Túc Niên nghiêm túc nói: "Bởi vì nếu như tay anh không bẩn, còn có thể ôm em thì lịch sử ở khách sạn trên Hoa sơn lần trước sẽ muốn lặp lại."

Tạ Gia Nhiên: "..."

Lương Túc Niên còn tưởng rằng mình đã thành công doạ được bạn trai, còn chưa kịp đắc ý mấy giây, liền nghe bạn trai chậm rì rì nói: "Vòi nước ở ngay phía sau anh, anh có muốn đi rửa tay không?"

Nói xong còn chủ động rút một tờ giấy lau đưa đến.

"..."

Lương Túc Niên cắn răng hàm, dùng cánh tay ôm lấy đôi vai nhỏ của Tạ Gia Nhiên, như con chó to đùng chui vào trong hõm cổ của cậu ra sức cọ cọ.

"Tạ Nhiên Nhiên, phải điểm danh phê bình em một chút, em quá biết cách quấy rối người ta!"

Tạ Tiểu Niên không hiểu gì, cũng muốn tham gia trò vui.

Nó vừa nhấc móng vuốt cọ lên cổ của Lương Túc Niên vừa vui vẻ kêu meo meo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play