Tôi không biết nhận bằng tốt nghiệp cùng lúc với giấy chứng nhận kết hôn có phải là một điều tốt đối với các cặp vợ chồng trẻ hay không nhưng đối với các bậc trưởng bối trong nhà thì đó chắc chắn là một điều đáng mừng.

Đêm trước tân hôn, quý bà Niên Tuyết Lan hạnh phúc đến mức không ngủ được. Sáng sớm ngày hôm sau, bà gọi điện ngay cho Lương Túc Niên, giọng con trai bà mơ hồ, gần như không thoát ra được khỏi loa điện thoại.

"Tại sao con vẫn còn ngủ hả?"

"Mẹ, vẫn còn sớm mà."

"Còn sớm? Sớm cái gì mà sớm! Phải chuẩn bị bao nhiêu thứ, rồi còn phải đến khách sạn sắp xếp, mau dậy đi, chúng ta đang trên đường tới đón hai đứa rồi."

"Vâng ạ."

Cúp điện thoại xong, Lương Túc Niên liếc mắt sang bên cạnh một cái rồi mới xoa xoa thái dương, xoay người ngồi dậy.

Tạ Gia Nhiên vẫn chưa dậy.

Không có người cản ánh sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cậu cau mày, kéo chăn lên rồi xoay người qua hướng khác, tiếp tục ngủ.

Lương Túc Niên bật cười, hắn ngáp một cái rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi thu dọn đồ đạc và làm bữa sáng xong, hắn trở lại giường, đào người ra khỏi chăn bông: "Nhiên Nhiên, đến giờ dậy rồi."

"zzzzz"

Tạ Gia Nhiên bị hắn kéo ngồi dậy, không mở mắt ra được, nhào vào ôm hắn ngủ tiếp.

"Dậy đi Nhiên Nhiên, hôm nay chúng ta còn có việc phải làm, làm xong rồi ngủ tiếp được không?"

"Việc gì?"

"Chúng ta kết hôn."

Kết hôn?

À, kết hôn.

Đúng rồi, hôm nay bọn họ sẽ kết hôn.

Não Tạ Gia Nhiên ong một tiếng nhưng thân thể vẫn chưa tỉnh lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên chưa được hai giây thì lại đập thẳng lên cổ Lương Túc Niên.

"Buồn ngủ."

"Hôm qua nên đi ngủ sớm hơn mới phải."

Cuối cùng, Tạ Gia Nhiên được Lương Túc Niên bế vào phòng vệ sinh để rửa mặt.

Hắn đặt cậu ngồi trên bệ bồn rửa mặt, bóp kem đánh răng rồi lau mặt cho cậu, còn đặt ngón tay ở giữa hai đầu lông mày để cậu không nhắm mắt lại, hệt như đang chăm sóc một đứa trẻ.

Sau khi ăn sáng và thay quần áo xong thì Tạ Gia Nhiên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, quý bà Niên và Lương lão tiên sinh cũng đến.

Khi xe chuẩn bị rời đi, thấy Tạ Tiểu Niên ngồi ở cửa nhìn theo, quý bà Niên vui vẻ bế nó đi cùng.

Một dịp trọng đại như ngày cưới của bố mẹ sao có thể vắng mặt con cái được?

Họ đến thẳng khách sạn, chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn trong phòng chờ.

Chỉ là có chút rắc rối nhỏ, một trong hai chuyên viên trang điểm báo là tạm thời không đến được nên chỉ có thể chia nhau một người trang điểm.

May là vẫn còn nhiều thời gian, hoàn toàn có thể xong kịp.

Con trai thường trang điểm rất nhanh, lại sẵn có làn da đẹp nên chẳng mấy chốc Lương Túc Niên đã trang điểm xong.

Hắn nhẹ nhàng rời khỏi chỗ ngồi của mình và tránh sang một bên, trong lúc đang chờ thì thấy nhiếp ảnh gia đi theo mình đang chụp ảnh, hắn cũng hào hứng lấy chiếc máy ảnh DSLR của mình ra.

"Anh, sao anh lại mang theo máy ảnh?"

"Sớm thôi, em không nghĩ cái này sẽ có ích sao?"

Lương Túc Niên nghiêng người trước gương nơi mà hắn có thể nhìn thấy rõ cậu, máy quay chĩa về phía Tạ Gia Nhiên: "Phỏng vấn chú rể một chút, bây giờ anh cảm thấy như thế nào? Anh có hồi hộp không?"

Tạ Gia Nhiên chỉ vào máy quay và ngáp một cách uể oải: "Em buồn ngủ lắm, không còn sức đâu mà căng thẳng."

"Ồ, xem ra tối qua chú rể của chúng ta ngủ không được ngon, vậy thì hãy để chú rể nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta giới thiệu sơ qua một chút nhé."

Lương Túc Niên bắt đầu tự nói chuyện với bản thân: "Chà, chúng ta có thể nhìn thấy tình hình hiện tại là chú rể đang trang điểm, đang vẽ lông mày rồi. Chú rể thật là đẹp trai, mắt to, mặt nhỏ, miệng cũng nhỏ. Cưới được một chú rể đẹp như vậy, xem ra chú rể còn lại của chúng ta thật là may mắn."

Khi nói, hắn vừa di chuyển máy quay phụ họa theo, cả nhiếp ảnh gia và chuyên viên trang điểm đều tỏ ra thích thú với hắn.

Tạ Gia Nhiên vừa bất lực vừa buồn cười, vừa định nói thì lại thấy chuyên viên trang điểm cầm một thỏi son đi tới, cậu liền vội vàng tránh xa: "Tôi không bôi cái này có được không?"

Cậu nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được lớp phấn trang điểm nhẹ kia nhưng thực sự không thể chấp nhận được son môi.

"Anh ấy có thể bôi."

Cậu chỉ vào Lương Túc Niên.

"Màu môi của anh Lương đậm hơn, không trang điểm nhìn cũng rất đẹp rồi, nhưng anh Tạ, màu môi của anh hơi nhạt hơn một xíu, tô chút son lên sẽ đẹp hơn."

"Tôi không muốn tô." Cậu cố gắng vùng vẫy.

"Nhưng kiểu trang điểm này sẽ ___"

"Không sao, em ấy không muốn tô thì thôi." Lương Túc Niên nói đỡ thay bạn trai: "Đúng lúc tôi cũng không muốn tô."

Chuyên viên trang điểm: "Nhưng anh không cần phải tô."

"Em ấy tô hay tôi tô cũng như nhau."

Lương Túc Niên xòe hai bàn tay: "Bắt tôi chịu đựng không được hôn em ấy từ giờ đến khi kết thúc đám cưới có phải là quá khắc nghiệt không?"

"..."

Chuyên viên trang điểm cũng lười giải thích với hắn là son môi có thể dặm lại được nên anh ta cười xòa: "Được rồi, tôi không tô nữa, thế giờ tôi làm tóc cho anh nhé?"

Lương Túc Niên đồng ý, lén nháy mắt với Tạ Gia Nhiên.

Cách mạng thắng lợi.

Tạ Gia Nhiên trợn tròn mắt, vươn tay cầm lấy máy ảnh trên tay hắn, hướng ống kính về phía hắn: "Đã đến lúc tôi phỏng vấn anh Lương, hiện giờ anh cảm thấy thế nào?"

Lương Túc Niên nhìn thẳng vào máy quay: "Chà, tôi rất hạnh phúc, rất vui và rất hồi hộp."

Vui và hạnh phúc, Ta Gia Nhiên có thể hiểu được, nhưng còn hồi hộp: "Tại sao anh lại hồi hộp?"

Lương Túc Niên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc là do vợ mình quá đẹp nên phải đề phòng người khác trộm mất."

"..."

Lương Túc Niên vui vẻ thưởng thức vẻ mặt không nói nên lời của Tạ Gia Nhiên.

Không biết từ đâu lấy ra một bao lì xì màu đỏ, hắn đưa cho Tạ Gia Nhiên: "Suýt nữa thì quên đưa cho em cái này."

Tạ Gia Nhiên nhận lấy, là một chiếc bao lì xì rất dày: "Ông bà cho em à?"

"Không phải."

"Cô và chú?"

"Không phải."

"Vậy thì ai?"

Lương Túc Niên chỉ vào mũi mình: "Là anh."

"Nhiên Nhiên, chúc mừng đám cưới."

Hai chú rể gần như đã chuẩn bị xong, khách mời cũng lần lượt đến.

Tiêu Trì vừa đến đã ôm lấy Tạ Tiểu Niên không buông, còn hét ầm lên, ai không biết còn tưởng hôm nay cậu ta đến nhận người thân.

"Đậu má, hai người đúng là không ai sánh bằng."

Lý Đường cười híp mắt nhìn cảnh tượng này: "Kết thúc hôn lễ cũng đừng vội rời đi, đi thảm đỏ chụp ảnh cũng đến thế này thôi, quá đẹp trai."

Thẩm Học Hào xoa cằm: "Đồng ý, nếu hôm nay có ai đó quay video lại rồi đăng lên mạng, đảm bảo hai người lại nổi tiếng."

Trần Văn Diệu: "+1"

Lưu Mao Mao lấy điện thoài di động ra: "Vậy tôi quay trước nhá."

Trước khi cậu ta mở máy ảnh, bên cạnh đã vang lên một tiếng tách.

Tiểu Đồ cô nương đàng hoàng đặt điện thoại xuống bàn: "Xin lỗi vì đi trước một bước nhé, chị em chúng tôi đã chờ được ăn đường lâu lắm rồi, phải mau cho mọi người cùng ăn chứ ~"

Đông người tới, phòng chờ cũng trở nên náo nhiệt hơn.

Nhân viên phục vụ mang trái cây tươi và đồ tráng miệng đến, lấp đầy bàn cà phê.

Tạ Gia Nhiên thắc mắc tại sao đám người Lương Thông vẫn chưa đến: "Tối hôm qua anh nói bọn họ sẽ đến đầu tiên mà."

Lương Túc Niên nhìn đám đông bên ngoài: "Đúng là đến đầu tiên, nhưng vừa đến đã bị ông chú lôi cả ba người ra ngoài tiếp khách, bọn ho đang kêu trời ở trong nhóm chat đó."

Ác thật.

Xin cảm ơn các anh, các em và các bạn rất nhiều.

Nhân lúc Tiểu Đồ đang bận chia sẻ niềm hạnh phúc đầu đời khi đu OTP với các chị em, Lý Đường chạy đến kéo Lương Túc Niên và Tạ Gia Nhiên sang một bên, nói nhỏ: "Tôi hỏi này, Gia Nhiên có cầm hoa lúc lên sân khấu không?"

Tạ Gia Nhiên: "Tôi đã sẵn sàng rồi, nhưng tôi chưa quyết định xem có nên nhận nó hay không. Có chuyện gì vậy?"

"Nhận đi, nhận đi, nhận đi!", Lý Đường đan hai tay vào nhau cầu xin: "Anh hai làm ơn cầm bó hoa đập thẳng lên trán em với."

Tạ Gia Nhiên: "Cậu định làm gì với bó hoa vậy?"

"Tất nhiên là làm đúng với vai trò của nó." Lý Đường chỉ về phía sô pha và vỗ vào túi của mình: "Tôi chuẩn bị sẵn nhẫn rồi."

Ồ, hóa ra là thế.

Tạ Gia Nhiên nhìn Lương Túc Niên, hai người cùng hiểu rõ, gật đầu với Lý Đường: "Được rồi, tôi sẽ nhận bó hoa, nhưng có thể tôi sẽ không ném trúng vào cậu đâu."

Lý Đường vui vẻ vỗ ngực: "Không sao đâu, Gia Nhiên, cậu cứ ném đi, nếu không bắt được thì tôi thua!"

Sắp đến giờ bắt đầu hôn lễ.

Theo trình tự trong buổi tổng duyệt, Lương Túc Niên phải lên sân khấu trước, đợi MC bên tổ chức sự kiện giới thiệu mở đầu, sau đó quý bà Niên sẽ đưa Tạ Gia Nhiên lên sân khấu và giao người cho Lương Túc Niên.

Điều đáng nói là MC đám cưới lại chính là ông chú toàn năng của bọn họ.

"Kính thưa quý vị đại biểu, các vị khách quý, các bạn và gia đình.

Xin chào tất cả mọi người.

Trước khi bắt đầu, thay mặt cho đôi chồng chồng mới cưới, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành và sự chào đón nồng nhiệt nhất đến tất cả những người bạn đã đến tham dự lễ cưới ngày hôm nay."

Ánh đèn tụ lại, khán giả yên lặng.

Ông chú đọc chữ trong tấm thẻ trên tay, lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng ngay trước mặt.

Khi nhìn Lương Túc Niên đến lần thứ tám, rốt cuộc ông không nhịn được nữa, hạ thấp giọng gầm gừ: "Ngày trọng đại, làm ơn đứng yên lặng vì chú đi, cháu có bị tăng động không vậy?"

Lương Túc Niên lập tức nghiêm túc, rồi ngắt lời ngay khi ông chú định đọc tiếp: "Cháu có một đề nghị, cháu có thể trực tiếp chạy ra cổng đón rể không ạ?"

Chú: "Tại sao?"

Lương Túc Niên thành thật trả lời: "Lời giới thiệu mà chú chuẩn bị dài quá, cháu không thể chờ được nữa rồi."

Chú: "..."

Thằng nhóc thối!

Micro đặt giữa hai người, cho dù có hạ thấp giọng đi chăng nữa thì cũng không ngăn được tiếng trò chuyện lan ra khắp hội trường.

Một tràng cười nho nhỏ rộ lên từ đám đông.

Ông chú tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại cầm thẻ lên, bỏ qua rất nhiều đoạn với vẻ mặt chán ghét, trực tiếp nhảy đến đến đoạn mời chú rể còn lại tiến vào.

Cánh cửa mở ra, Tạ Gia Nhiên khoác tay Niên Tuyết Lan chậm rãi tiến vào dưới ánh đèn sân khấu, bước lên từng bậc thang, nhìn Lương Túc Niên đứng ở phía bên kia.

"Chết tiệt. Anh Nhiên của em thật đẹp quá đi mất."

Lương Thông ngẩn ra, nhưng cậu ta nhanh chóng nhớ ra điều gì đó, liền cau mày giận dữ: "Nếu như chú không bắt chúng ta đi tiếp khách thì chúng ta đã được nhìn thấy lâu rồi, sớm nhất lại thành muộn nhất!"

Lương Triệt bình thản chỉnh lại kính mắt: "Là đón khách."

Lương Văn San vui đến mức gần như không cười thành tiếng.

"Những gì chúng ta được chứng kiến không phải là điểm bắt đầu của hạnh phúc, cũng không phải là điểm kết thúc mà chỉ là một nút thắt quan trọng đáng để chia sẻ với bạn bè và người thân nhất."

"Vì vậy, trước khi lễ cưới chính thức được bắt đầu, hãy cùng nhau xem một đoạn video để chúng ta có thể đi từ điểm xuất phát, cùng trải nghiệm hành trình tươi đẹp mà họ đã hào phóng chia sẻ, quãng đường mà chúng ta chưa được tham gia."

Sau khi chú giới thiệu xong, ông đứng sang một bên.

Khi ánh sáng mờ dần đi, màn hình lớn trước sân khấu sáng lên, video bắt đầu phát.

Sự thật là Tạ Gia Nhiên không hề biết đến chiếc video này, đều là do Lương Túc Niên chuẩn bị. Cậu đã từng hỏi một lần nhưng Lương Túc Niên bảo muốn giữ bí mật nên cậu ngoan ngoãn không hỏi nữa.

Thước phim đầu tiên, Tạ Gia Nhiên nhận ra nó gần như ngay lập tức, đó là lần cuối cùng bọn họ đi bộ trong khuôn viên trường.

Vào thời điểm đó, Lương Túc Niên đã bắt đầu mang theo chiếc máy ảnh DSLR đi bất cứ đâu.

Đó là một thước phim rất bình thường, hắn giơ máy ảnh lên để cậu nhìn vào ống kính, hỏi cậu muốn làm gì sau khi tốt nghiệp.

Tạ Gia Nhiên suy nghĩ một chút: "Đi ra khỏi cổng trường?"

Lương Túc Niên bật cười, máy quay hơi rung: "Em không cần phải nói cụ thể như vậy. Giống như điều đầu tiên anh làm khi thức dậy tất nhiên là mở mắt rồi."

Tạ Gia Nhiên lại suy nghĩ một lúc: "Vậy thì đi làm?"

Lương Túc Niên: "Không nhận bằng tốt nghiệp sao?"

Tạ Gia Nhiên liếc nhìn anh: "Em bước ra khỏi cổng trường thì có gì khác biệt?"

Lương Túc Niên cười khổ: "Khác biệt rất lớn. Người khác nhận được môt bản sao chứng nhận, chúng ta mỗi người nhận được tận hai cái."

"Ừm?"

Lương Túc Niên vẫy tay với cậu, hướng về phía máy quay lắc lắc, trong khung hình là hình ảnh một chiếc nhẫn: "Bạn trai của em cũng đã tốt nghiệp, đến lúc đổi nhẫn rồi."

"Em nói em thích thị trấn Maranola, vậy chúng ta đến đó chụp ảnh cưới có được không?"

Trong video, Tạ Gia Nhiên chớp mắt, nắm lấy tay hắn và cười lớn: "Được."

Khi giọng nói của Tạ Gia Nhiên chìm xuống, cảnh phim chuyển sang hình ảnh thị trấn Maranola, một nơi rực rỡ sắc màu.

Không mặc quần áo trang trọng, chỉ mặc áo phông và quần đùi kiểu bình thường nhất trên bãi biển. Nhiếp ảnh gia đang chụp họ còn Lương Túc Niên thì chụp Tạ Gia Nhiên.

Trong ánh nắng hoàng hôn, Tạ Gia Nhiên bước trên vạch trắng kẻ thẳng trên đường, trông có chút trẻ con, sóng biển xa xa và những tòa nhà đầy màu sắc được ánh mặt trời chiếu rọi là cảnh nền rực rỡ nhất.

Cậu giống như một bông hoa trắng nhỏ nở trên vách núi, mỗi khi gió thổi qua là có thể khiến người ta thích đến nao lòng.

"Nhiên Nhiên, em thích ở đây à?"

"Em thích nó." Tạ Gia Nhiên nói, nói xong lại cảm thấy chữ thích không diễn tả được hết cảm xúc của mình nên lại nhấn mạnh một lần nữa: "Em rất thích nơi này."

Cậu hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía máy quay, nhìn Lương Túc Niên ở phía sau: "Xem ra hương vị của gió biển thật ngọt ngào."

Gió biển vừa tình cờ thổi qua, mái tóc mềm mại của chàng thanh niên trong khung hình bị vén lên, cậu thoải mái nheo mắt lại.

Máy ảnh được chuyển sang tay khác, ống kính hơi rung, Lương Túc Niên nắm tay Tạ Gia Nhiên chậm rãi đi về phía trước một cách nhàn nhã.

Máy ảnh nhấp nháy, ghi lại bàn tay đang nắm chặt của bọn họ và những đường kẻ trắng dưới chân hai người.

"Nhiên Nhiên, em muốn quà gì?"

Tạ Gia Nhiên quay đầu lại: "Quà gì?"

"Đúng vậy, trong một ngày trọng đại như ngày lấy giấy chứng nhận, sao em lại có thể không nhận được quà được."

"Nhưng nếu em nói ra ngay bây giờ, anh có thể lấy ra được không?"

Người đứng sau máy quay suy nghĩ một lúc: "Có lẽ là không, nhưng anh có thể tặng nó cho em trong ngày cưới của chúng ta như một món quà cưới."

Tạ Gia Nhiên mỉm cười: "Nhưng em đã có tất cả rồi, không cần thêm gì nữa."

"Thật sao? Anh không tin."

"Anh Lương, anh không được phản bác em."

"..."

Người đứng phía sau im lặng một cách có chiến thuật, những người còn lại tại hiện trường thì phá ra cười.

Lương Túc Niên bất lực: "Cung cấp cho em một số ý tưởng miễn phí, ví dụ như nhận được lời hứa từ chồng mình rằng anh ấy sẽ không bao giờ để Tạ Gia Nhiên phải nấu ăn."

"Hoặc là rửa bát."

Tạ Gia Nhiên: "Nhưng mà bây giờ em không phải rửa bát hay nấu ăn."

"Hình như thế thật."

Người đứng phía sau máy quay bối rối, buồn bã vì không có món quà nào để tặng.

Tạ Gia Nhiên nghiêng đầu, đột nhiên nở nụ cười: "Anh à, anh thật sự đã truyền cảm hứng cho em, hình như có một món quà mà em muốn."

"Đó là gì?"

"Chúc phúc."

Giọng nói của Tạ Gia Nhiên rất trong trẻo, nhẹ nhành bay vào trong tai: "Em nghe nói rằng những người yêu nhau càng nhận được nhiều lời chúc phúc thì họ sẽ càng hạnh phúc. Em muốn chúng ta ở bên nhau và được mọi người chúc phúc."

Hình ảnh mờ dần, đọng lại là nụ cười của Tạ Gia Nhiên.

Sau đó, nó biến thành vô số đốm sáng và tản ra.

Toàn màn hình biến thành một hộp quà khổng lồ, ruy băng được kéo, hộp được mở ra, camera di chuyển tới bên cạnh hộp quà và mọi người nhìn thấy một thế giới khác bên trong chiếc hộp.

"Chúc phúc? Đương nhiên rồi!"

Tô Tiểu Nguyệt vui vẻ dẫn máy quay vào trong phòng học vẽ: "Nào, nào! Mấy đứa, nhìn đây nào!"

Tất cả mọi người bên trong đều đang bận rộn, nghe thấy Tô Tiểu Nguyệt vỗ tay, tất cả đều tháo giấy vẽ trên giá xuống cầm trong tay.

Mọi người đồng loạt lật ngược giấy vẽ lại, đối diện với máy quay, trên mỗi tờ giấy là một trái tim lớn màu đỏ, đứng đầu là Ngô Nghiễm Khang, trái tim tràn ngập toàn bộ phòng học.

"Gia Nhiên, tốt nghiệp vui vẻ! Chúc mừng đám cưới!"

"Nhiên bảo!!! Chúc mừng đám cưới!!!"

"Ở bên giáo thảo thật lâu thật lâu nhé!"

"Yêu quái, sao cậu còn vẽ được cả góc nhìn vậy! Cậu cũng khoe kĩ năng à?"

"Tôi làm sao? Trái tim của Tôn Hàm lớn như thế, sao cậu không nói cậu ta đi?"

"Tôi chỉ thích vẽ tranh lớn, đừng có chọc vào tôi!"

"Trái tim của tôi lớn nhất! Nào, cho tôi một cảnh quay đặc tả nào."

Trong sự hỗn loạn, bức tranh lớn bắt đầu biến dạng.

Chuyển cảnh, lại là một giảng đường khác.

"Nào, chúng ta đã diễn tập rồi mà, đừng lộn xộn!"

Người chỉ đạo Lương Túc Niên lên tiếng.

Hắn cầm máy quay bước vào trong phòng, tất cả mọi người trong lớp đều ở đây. Cảnh đầu tiên máy quay quay được là đoạn phim chiếu về tình yêu, hình ảnh cả trái đất tung ta những lời chúc phúc và những bông hồng tình yêu rực rỡ.

Hầu hết sinh viên trong lớp là dân kĩ thuật, tình cảm của những người làm kĩ thuật luôn rất đơn giản và thẳng thắn.

Tất nhiên, vẫn còn nhiều bất ngờ hơn nữa.

Sau khi thể hiện tình yêu bao la vĩ đại của mình, mọi người bắt đầu đứng tại chỗ, Tiêu Trì đứng hàng đầu, bắt đầu bằng ngôn ngữ hình thể với khẩu hiệu chúc phúc do đội trưởng xướng lên.

"Anh Lương, Gia Nhiên, hạnh phúc viên mãn! Mãi mãi bền lâu!"

Sau đó là mọi người cùng rút pháo giấy trong tay, nổ thành một màn hoa bay rực rỡ.

Hành động rất gọn gàng và thống nhất, cùng với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của mọi người, vừa hài hước lại rất dễ thương.

Khách mời lại cười lên.

Khóe môi khẽ nhếch, khóe mắt lại đỏ hoe.

Tạ Gia Nhiên chớp mắt, có chút cay cay.

Màn hình lại mờ dần.

Chuyển cảnh, bối cảnh chuyển từ trường về nhà.

Họ là người thân trong gia đình Lương Túc Niên, tất nhiên bây giờ họ cũng là người thân của cậu.

Già trẻ lớn bé xếp hàng đứng cùng nhau trong một khung hình.

Ông chú rất để ý đến ngoại hình của mình, đối diện với ống kính, ông còn hỏi vợ mình xem quần áo có chỉnh tề không, đầu tóc có rối không, cà vạt có lệch không.

"Tuyệt, đẹp trai lắm ạ! Mọi người đứng yên nhé!"

"Chú còn muốn chỉnh gì nữa ạ?"

"Mọi người ơi, cái này sẽ được chiếu trong đám cưới của Nhiên Nhiên và Túc Niên đúng không? Sẽ có rất nhiều người xem đó, không được, đợi tôi, tôi phải soi gương lại cái đã."

Cuối cùng, chính Lương Thông đã phải kéo người đang cố câu giờ lại.

"Khụ, tôi trước đúng không?"

Ông chú nặng nề kéo cà vạt: "Gia Nhiên, đầu tiên, chú chúc cháu có một đám cưới hạnh phúc! Rất hoan nghênh cháu gia nhập đại gia đình chúng ta, vô cùng hoan nghênh. Dì cháu đã nói muốn cháu đến nhà chơi từ lâu rồi, cùng ăn bánh xèo ngàn lớp bà ấy làm, cháu đến đi nhé, chúng ta đã mua sẵn mấy bao bột rồi."

"Chậc chậc, ông đang nói cái quái gì vậy, ngậm miệng lại, đến lượt tôi rồi!"

Người cô cười hiền hậu về phía máy quay:

"Gia Nhiên, bọn cô ngại không dám nói trực tiếp nên nói ở đây. Chúng ta rất thích cháu. Cháu vừa ngoan ngoãn, thông minh lại ưa nhìn. Bao giờ cháu đến cô phỉa bắt Lương Thông học hỏi cháu mới được."

"Mẹ, sao mẹ lại giẫm con nữa! Ngày vui của anh, mẹ có thể cho con một chút thể diện không?!"

"Thằng nhóc thối, mi trợn to mắt là muốn làm gì?"

"Con cũng bị oan mà!"

Người lớn không giỏi diễn tả ý nghĩ của mình, trong lòng muốn bày tỏ hết mọi chuyện, nói ra được rồi thì ai nấy đều đỏ bừng mặt, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ cười trừ.

"Nói tóm lại, chúng ta đều rất vui. Sắp tới có thêm nhiều con cháu cùng ăn Tết lại càng vui hơn nữa."

"Gia Nhiên, Niên Niên, chúc mừng đám cưới!"

Dưới sân khấu, ông chú lại cau mày: "Cổ áo của anh hơi lệch, em không sửa lại cho anh à?"

Dì lúc đầu cũng đỏ mặt, nhưng lại phải phì cười, vỗ vỗ vai ông chú: "Tôi già rồi, da mặt mỏng lắm."

Màn hình nhấp nháy, vẫn là ở nhà.

Nhưng các thành viên chỉ còn lại bốn anh em nhà họ Lương.

Bọn họ nghiêng người trước máy quay, hình ảnh bắt đầu là Lương Thông vẫn đang nghịch điện thoại di động.

"Okie chưa?"

"Tập trung! Nào, được rồi, được rồi."

"Anh Gia Nhiên, đầu tiên là chúc mừng đám cưới nhe!"

"Vừa rồi người lớn nói chưa được hết ý nên lại mở một buổi tâm sự mỏng."

"Nói thật với anh, em cũng đã nghĩ nhiều lần xem anh em sẽ tìm chị dâu kiểu như thế nào. Người ấy trẻ con, hoạt bát, vui vẻ hay là dễ cáu gắt. Em đã nghĩ rất nhiều lần nhưng không ngờ chị dâu lại trở thành anh dâu."

"Tuy có ngạc nhiên một chút nhưng thật ra còn vui hơn gấp nhiều lần. Sắp tới lại có thêm người cùng chơi game, uống rượu, ăn tôn hùm đất, cùng nhau về quê ăn tết rồi!"

"Khụ khụ, chủ yếu là em muốn nói anh chính là gu của em, thật sự là phải tích phúc ba đời mới may mắn cưới được anh."

"Nào nào, xê ra! Sao lại dài dòng y như cha vậy?"

Lương Văn San mất kiên nhẫn với thằng em, thô bạo đẩy Lương Thông sang một bên, lại nhìn vào máy quay và mỉm cười: "Gia Nhiên, chúc mừng đám cưới!"

"Chị đã chuẩn bị quà cưới siêu khủng cho em rồi. Khi nào xong hôn lễ chị sẽ chuyển đến tận tay em trong thời gian sớm nhất. Chắc chắn em sẽ rất thích! Giờ chị không nói nữa, tiết lộ thêm cũng không hay, hai đứa nhớ tiếp tục ngóng quà nhé!"

Lương Triệt: "Chà, món quá của chị em tốt lắm. Anh có thể làm chứng. Anh không hay chọn quà, vì vậy anh quyết định dạy em kĩ thuật chơi mạt chược độc nhất của mình, để em có thể bất khả chiến bại."

Anh nói xong, cuối cùng là Lương Tuyết Tuyết.

Cô nhóc nhìn Lương Thông, sau đó nhìn vào máy quay, nói lời bọn họ đã dạy nhóc trước tiên: "Anh Gia Nhiên, chúc mừng đám cưới,."

"..."

Sau đó thì cô nhóc quên sạch.

Nó nhìn vào máy quay vài giây, khi Lương Thông không nhịn được chuẩn bị nhắc bài thì khóe miệng của nó đột nhiên co rút lại: "Sao anh lại kết hôn? Không phải đã nói là em muốn cưới anh Gia Nhiên rồi sao? Sao anh lại kết hôn rồi? Oa oa oa!"

Nước mắt lưng tròng.

Một miệng há to, hai mắt nhắm tịt

Khung cảnh dừng lại trong tiếng khóc thảm thiết của Lương Tuyết Tuyết.

Tiếng cười vang lên khắp lễ đường, Tạ Gia Nhiên quẹt đôi mi ướt, nhìn Lương Túc Niên cùng mỉm cười.

Đoạn phim tiếp tục chuyển cảnh.

Anh em thời trung học của Lương Túc Niên, bạn đại học, giáo sư cũ của Tạ Gia Nhiên, thầy Lâm mà bọn họ gặp ở trường cấp ba, bài đăng chúc phúc trên diễn đàn trường.

Lần lượt xuất hiện.

Quy tụ tất cả những nhân chứng của tình yêu lứa đôi đang ở độ tuổi rực rỡ và tươi đẹp nhất, những lời chúc phúc chân thành nhất.

Giờ phút này, bọn họ là trung tâm của thế giới nhỏ, được mọi người yêu thương là chuyện đương nhiên.

Ngôi nhà có đầy đủ người thân và bạn bè, tuổi trẻ của họ là vĩ đại và vĩnh cửu.

Con đường phía trước thật rạng rỡ, tình yêu vô tận sẽ trường tồn mãi mãi.

Tuy vậy, tại thời điểm khán giả đang ngân ngấn nước mắt, Lương Túc Niên, một trong những nhân vật chính, lại bất ngờ quay người, sải bước đến bên cạnh Tạ Gia Nhiên, cúi sát vào mặt người trước mặt, hôn chụt một cái.

Trong ánh mắt kinh ngạc của người đối diện, hắn vô tội nói: "Xin lỗi em, video quá dài, anh thực sự không chờ nổi."

Tôi đã gợi ý cho bạn các bước cần tiến hành khi hôn chú rể nhưng tiếc là bạn không chấp nhận.

Vậy nên bạn không thể đổ lỗi cho tôi, đúng không?

Mọi người nhìn nhau, nước mắt chưa kịp khô lại bị hắn chọc cười.

Dở khóc dở cười, thật khiến người ta phẫn nộ, vừa bất lực vừa buồn cười.

Niên Tuyết Lan đập mạnh vào vai hắn, nước mắt lưng tròng mắng: "Nhóc con, sao lại xấu tính như vậy? Con không thể chịu đựng thêm một chút nữa được à?"

Tạ Gia Nhiên cũng cười, Lương Túc Niên nâng tay xoa đầu cậu, khóe miệng cong lên: "Gia Nhiên, không cần khách sáo với anh."

Lễ cưới cũng dần kết thúc với những lời chúc phúc.

Nhẫn đính hôn đã được thay bằng nhẫn cưới, và với lời chúc may mắn, Tạ Gia Nhiên tung hoa cưới, bó hoa đập chính xác vào trán của Lý Đường.

Cậu ta ngay lập tức quỳ một chân và lấy nhẫn ra, không một động tác thừa.

Một tràng pháo tay mới lại vang lên, những giọt nước mắt không thể kìm chế được của cô gái nhỏ chính là bắng chứng tốt nhất cho thấy hạnh phúc của họ đã được lan tỏa.

Tạ Gia Nhiên mỉm cười nhìn Lý Đường đeo nhẫn cho Tiểu Đồ, lòng bàn tay chợt ấm áp.

Ngẩng đầu lên, Lương Túc Niên đang mỉm cười nhìn cậu: "Tiểu Tạ, em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?"

"Chỗ nào cũng được."

Tạ Gia Nhiên di chuyển đầu ngón tay nắm ngược lại tay hắn, khóe miệng mím thành một vòng cung vui vẻ: "Chỉ cần nơi đó có anh."

Giữa mùa hè tươi sáng, rực rỡ và ấm áp.

Một mùa đẹp như vậy, em không thể nghĩ ra điều gì tốt hơn là trải qua nó cùng anh.

_________________

* Thị trấn Manarola, Ý

______________________

P/s: Đợt này tui bận nhiều việc nên không edit nhanh được các bác ơi :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play