Giờ luyện tập tự do buổi chiều, sau khi Tạ Gia Nhiên vẽ xong bài tập thì định vẽ thêm một bức tranh phác họa để luyện tay nhưng một tiếng đã trôi qua mà cậu chẳng vẽ được cái gì.
Còn màn hình điện thoại thì sáng lên không ngừng.
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Nhiên Nhiên, em nói xem nhà thi đấu của bọn mình có lắp điều hòa không? Sao xưa nay anh chưa từng cảm thấy có gió từ điều hòa nhỉ? 】
X. : 【 Anh, lạnh thì cứ nói thẳng, nhớ phải mặc thêm áo khoác. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Đừng coi thường anh, chơi bóng tiếp đây, không lạnh. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Tiểu Lương vừa mới ném được ba quả 3 điểm, một quả còn là bóng rỗng, ăn điểm tuyệt đối, làm giáo viên thể dục phải trợn tròn mắt, siêu soái *đắc ý* 】
Chỉ nhìn câu chữ Tạ Gia Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng đắc ý lộ liễu của hắn trên sân bóng lúc này.
X. : 【 Sao bỗng nhiên bạn học Tiểu Lương lại trở nên không khiêm tốn như vậy? 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Trước đây anh rất khiêm tốn sao? 】
X. : 【 Ừm, trước đây anh sẽ nói chỉ là trùng hợp, hoặc là thao tác bình thường thôi, luyện nhiều một chút thì ai cũng có thể ném được. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Ừm... Hình như đúng là vậy. 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Đó là bởi vì trước đây không cần cân nhắc đến ưu thế kén vợ kén chồng, bây giờ đã không giống ngày xưa, phải chú ý duy trì hình tượng, lúc chơi cũng phải đẹp trai (*^^*) 】
X. : 【 Khoe khoang như vậy? 】
Túc Dĩ Vãng Niên: 【 Không phải khoe khoang, là sự thật trong sự thật. 】
. . .
"Chậc chậc chậc."
Bên cạnh truyền đến tiếng tặc lưỡi liên tiếp: "Đây chính là tình yêu của thiếu niên sao? Chua chua ngọt ngọt lại nóng rừng rực, thực sự làm người ta phải ghen tị!"
Tạ Gia Nhiên yên lặng cất di động đi.
"Này này, bây giờ mới giấu có phải là quá muộn rồi không?"
Lâm Sam vung tay rất khoa trương: "Cậu có biết không, bắt đầu từ lúc nãy, trên đỉnh đầu cậu không ngừng bốc lên bong bóng màu hồng phấn, sắp dìm tôi chết đuối rồi ."
Tạ Gia Nhiên sờ đầu theo bản năng: "Có sao?"
Lâm Sam: "..."
Cái thứ như tình yêu này quả nhiên là làm người ta ngu đi.
"Thật sự vui vẻ như vậy sao?" Lâm Sam trêu ghẹo hỏi.
Tạ Gia Nhiên chớp mắt mấy cái, thành thực gật đầu, thật sự là vui vẻ như vậy.
Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được loại tâm tình này, nói rõ ra là chỉ cần vừa nghĩ tới người kia trong lòng đều có thể thấy vô cùng vui sướng.
Lâm Sam ló đầu liếc nhìn bức tranh của cậu: "Nhiên bảo bối, cậu nói xem cậu như thế này rồi còn học hành gì nữa."
Tạ Gia Nhiên: "Bài tập tôi vẽ xong rồi ."
Lâm Sam: "Đó là vì cậu vẽ nhanh hơn, đây là giờ tự do luyện tập đấy, cả một tiết sắp kết thúc rồi, cậu chỉ có thế này cho tôi xem sao?"
Tạ Gia Nhiên nhìn Lâm Sam, lại nhìn lại tiến độ của mình, gần như là con số không, thoáng suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cậu nói có lý."
Sau đó, vào lúc Lâm Sam cho là cậu rốt cục cũng muốn chuyên tâm vẽ tranh, dùng ánh mắt mong đợi rồi lại chuyển thành ngạc nhiên nhìn cậu gỡ giấy vẽ xuống rồi đứng lên: "Tạm gác lại đã, tôi đi tìm anh ấy."
Lâm Sam: "..."
Lâm Sam: "? ? ?"
Meo meo meo?
Bây giờ nam sinh đơn thuần yêu đương đều điên cuồng như thế sao ?
Lương Túc Niên đang học thể dục.
Tháng mười một trời đã lạnh dần, Cẩm thành bắt đầu nổi gió đông, nửa học kỳ sau gần như đã ngầm quy định là sẽ học thể dục trong nhà thi đấu.
Tạ Gia Nhiên sau khi đi vào thì nhìn một vòng, người bên trong không nhiều, hầu như là ngồi trên khán đài nói chuyện phiếm, ở trong sân bóng thật ra cũng chỉ có vài người thôi.
Lương Túc Niên cùng bọn Tiêu Trì chiếm một sân bóng để chơi, cũng không có quy tắc gì, ai cướp được bóng thì liền nhanh chóng ném vào rổ.
Có lúc người còn không đứng vững bóng liền rời khỏi tay, bóng rổ bay lệch hướng, đập lên bảng rổ tạo ra một tiếng vang trầm thấp.
Tầm mắt Tạ Gia Nhiên khóa chặt vào một chỗ gần khán đài nhất, vừa đi chưa được mấy bước, liền bị một tên tinh mắt nào đó phát hiện ra.
Lương Túc Niên quay đầu nói với mấy người bên cạnh câu gì đó, ném bóng nhanh chân chạy tới: "Tại sao lại tới, không phải lúc nãy còn đang ở trên lớp sao?"
"Chỉ là tiết luyện tập tự do thôi."
Tạ Gia Nhiên nói: "Huống hồ nếu như em không đến, người nào đó định chơi bóng cũng phải đẹp trai như thế cho ai xem?"
Lương Túc Niên cười rộ lên.
Dẫn người đi đến hàng ghế cho khán giả gần sân nhất, cầm áo khoác của bản thân đang vắt trên ghế khoác vào cho cậu, cầm tay cậu: "Không lạnh chứ?"
Áo len có mũ màu trắng, khoác bên ngoài là áo khoác đen, tay áo rộng, vạt áo cũng dài, lộ rõ vóc dáng nhỏ bé của bạn trai.
Lương Túc Niên hài lòng nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cảm thán bạn trai mặc áo của hắn thật là đẹp mắt.
Tạ Gia Nhiên lắc đầu nói: "Không lạnh, anh, không cần phải để ý đến em, anh tiếp tục chơi bóng đi, em ở đây vẽ cho xong bài luyện tập."
Lương Túc Niên: "Được, vậy em ngồi ở đây chờ anh, lát nữa tan học ăn cơm xong anh cùng em đến phòng vẽ tranh."
"Ừm."
Lương Túc Niên trở lại sân bóng, Tạ Gia Nhiên cũng đem tranh phác thảo đặt trên đầu gối tiếp tục vẽ.
Rất kỳ diệu, lúc ở trong phòng vẽ tranh thì không tĩnh tâm được, đi đến nhà thi đấu lại thấy yên tĩnh một cách thần kì
Tình cờ ngẩng đầu liếc mắt về phía sân bóng, có lần vừa hay nhìn thấy Lương Túc Niên định vén vạt áo lên lau mồ hôi, lông mày không khỏi nhướng lên.
Người kia cảm nhận được tầm mắt của cậu, động tác vén vạt áo ngừng lại một giây, thu được thông tin chuẩn xác, ngoan ngoãn thả xuống, dùng mu bàn tay lau mồ hôi.
Cuối cùng còn không quên cho cậu một ánh mắt đắc ý muốn được biểu dương, chàng trai chừng hai mươi tuổi phấn chấn bồng bột, phóng khoáng, xán lạn như một mặt trời nhỏ.
Tan học ăn cơm xong, như bọn họ đã hẹn từ trước, từ con đường nhỏ ít người qua lại đi đến phòng vẽ tranh.
"Nắm không?"
Vừa đến nơi không có người, người nào đó liền không giả vờ được nữa, nghiêng đầu đưa bàn tay mở ra trước mặt cậu, ánh mắt nheo lại, như con chó lớn đang đòi ôm.
Tạ Gia Nhiên đặt tay lên, vừa mới nắm chặt liền bị người nghiêm túc sửa lỗi.
"Shhh —— không đúng." Lương Túc Niên suy tư: "Yêu đương hình như không phải là nắm như thế."
Tạ Gia Nhiên mở lớn hai mắt nhìn hắn, khiêm tốn học hỏi: "Vậy phải nắm như thế nào?"
Lương Túc Niên đan ngón tay hắn vào kẽ hở trên bàn tay cậu, lòng bàn tay dính sát, mười ngón kề sát nhau.
Hắn ngắm nghía thật kĩ, hài lòng tự nói với bản thân: "Không sai, tình nhân nhỏ đều phải nắm như vậy."
Nghiêng đầu hỏi cậu: "Học được chưa?"
Tạ Gia Nhiên chấp nhận mà lắc lắc tay: "Ừm, học được rồi."
Buổi tối không có lớp, phòng vẽ tranh cũng không có ai.
Màn chào hỏi với bạn học của Tạ Gia Nhiên được Lương Túc Niên cố ý chuẩn bị kĩ lưỡng cũng không có chỗ dùng đến.
Vì vậy Tạ Gia Nhiên ngồi ở chỗ đó vẽ vời, hắn cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí bên cạnh, chỗ ngồi của Lâm Sam, chơi điện thoại di động.
Điện thoại của hắn không để chế độ im lặng, lúc gõ chữ đều có thể nghe thấy âm bàn phím vang lên
Lúc mới đầu chỉ là câu được câu chăng càng ngày càng nhanh và dày đặc hơn, Tạ Gia Nhiên đều nghe thấy rõ ràng.
Lòng tò mò từ từ dâng lên.
Cố gắng vẽ xong nét cuối cùng, cậu mới thả cọ vẽ xuống nghiêng đầu qua nhìn: "Anh, anh đang xem gì thế, hay là đang chat với ai?"
Lương Túc Niên: "Đang lướt xem diễn đàn của trường chúng ta."
Tạ Gia Nhiên: "Anh mở topic sao?"
Lương Túc Niên: "Không phải, anh chỉ bình luận thôi."
Vừa lúc hắn đã trả lời xong câu cuối cùng, đắc ý đưa điện thoại tới trước mặt Tạ Gia Nhiên, chia sẻ thành quả vinh quang mà hắn nỗ lực hồi lâu cho cậu xem: "Nhìn này."
Tạ Gia Nhiên nhận lấy di động, nhìn chăm chú, là một topic nêu tên các học bá trong từng chuyên ngành ở trường bọn họ.
Chậm rãi lướt xuống vài lần liền xuất hiện đại danh của Lương Túc Niên như trong dự liệu.
Lương Túc Niên đúng là học bá của khoa Chính trị và Luật, xuất hiện trong kiểu topic như này cũng rất bình thường, thế nhưng dưới cái bình luận này lại có tới hai ba trăm câu trả lời thì lại không quá bình thường rồi.
Tạ Gia Nhiên mở phần trả lời ra:
Đồ ăn đi khắp thế giới: 【 Nhân dịp này phải bổ sung thêm, kiểu topic này có thể mang theo người nhà không? Tôi nhiệt liệt đề cử Tạ hoa khôi của khoa Nghệ thuật *mặt nghiêm túc* 】
Bạn là loại bánh quy nào: 【 Nhưng bên dưới ở chỗ khoa Nghệ thuật đã có người viết tên của hoa khôi trường rồi mà, đứng đầu chuyên ngành, còn chưa tốt nghiệp đã giành được vô số giải thưởng, giáo hoa điện hạ là toàn bộ sự kiêu ngạo của khoa Nghệ thuật chúng tôi đó! 】
Mặt nước xanh xanh: 【 Aizzz, không phải là ý đó, tôi muốn nói là, người một nhà mà chiếm hai vị trí thật là lãng phí nha, các cậu cũng biết giá nhà bây giờ đắt đỏ thế nào mà *mặt chó* 】
Đồ ăn đi khắp thế giới: 【 khà khà, trên lầu hiểu tôi, anh hùng cùng chung chí hướng. 】
Một con sâu mèo: 【 Lầu trên, lầu trên, lầu trên nữa cũng đừng phá vỡ giấc mơ của tôi, để tôi nói! Tôi chỉ tầm thường như vậy thôi! Chỉ thích nhìn hai người bọn họ đứng cùng nhau, dù chỉ là tên viết cùng một chỗ tôi cũng cảm thấy vô cùng xứng đôi! *đội nắp xoong chạy đi*】
zx□□: 【 Được rồi, vậy tôi cũng kêu một chút, thật ra tôi vẫn cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, có dùng cụm 'một đôi trời sinh' cũng không quá đáng. 】
Tôi không thích ăn cải xanh: 【wow! Anh em zx thật dũng cảm! Tuy là tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng tôi không dám nói nha nha nha. 】
zx□□: 【 Này có cái gì mà không dám, cứ mạnh dạn lên đi người trẻ tuổi, tin tưởng trực giác của chính mình, Lương Túc Niên thật sự thích Tạ Gia Nhiên, hai người bọn họ thật sự đang yêu nhau. 】
Một con sâu mèo: 【Σ(⊙▽⊙ "! 】
Mặt nước xanh xanh: 【Σ(⊙▽⊙ "! 】
Đồ ăn đi khắp thế giới: 【Σ(⊙▽⊙ "! 】
Cà chua ngào đường: 【 Anh em zx, cậu thật bạo dạn! Nhưng mà, tôi thích! 】
Thiên sơn không có chim bay: 【 Đã như vậy, tôi cũng lặng lẽ thừa dịp loạn gào một câu, Tạ hoa khôi và Lương nam thần thật sự rất xứng! ! ! ! ! ! 】
Nước không đổi tôi đổi: 【 Vậy tôi cũng lặng lẽ đến, trước đây tôi không dám nói, lần trước có một người bạn của tôi nhìn thấy hai người đi từ bên ngoài về trường học, Lương Túc Niên cõng Tạ Gia Nhiên về đó! Quá sủng quá sủng nha nha nha 】
Mặt nước xanh xanh: 【@ Nước không đổi tôi đổi, woa, chị em, thiệt hay giả, không nhìn lầm chứ! 】
Nước không đổi tôi đổi: 【 Không nhầm được chứ? Độ nhận diện của hai người bọn họ cao như vậy, trong trường chúng ta còn có thể tìm ra hai người khác sánh được sao? 】
zx□□: 【 không nhìn lầm, đúng là bọn họ, tôi có thể làm chứng, bởi vì tôi cũng nhìn thấy. 】
zx□□: 【 hơn nữa Lương Túc Niên không phải rất dính lấy Tạ Gia Nhiên sao, người ta lên lớp cậu ta phải đưa đi, tan học cậu ta phải đi đón, lúc chơi bóng còn bình tĩnh lộ ra bộ dạng yếu đuối muốn được người ta cổ vũ, đưa nước, lau mồ hồi cho. 】
zx□□: 【 Đương nhiên là không chỉ có thế, cậu ta còn thường xuyên đưa Tạ Gia Nhiên đi học cùng, người của khoa Chính trị và Luật không ai không biết. 】
zx□□: 【 Tôi cá một trăm phần trăm, Lương Túc Niên thích Tạ Gia Nhiên. 】
Con chuột nhỏ đáng yêu: 【 Ôi đậu! Lầu trên thật kích động! 】
Muối nội tâm hiếm thấy: 【 Trời ạ a a a a , anh em zx, cậu hiểu rõ thật nha! Lẽ nào cậu chính là nữ phụ chuyên soi hint nam chính trong truyền thuyết sao? 】
zx□□: 【 Quá khen, không thể nào, tôi chỉ là một người bình thường, giỏi quan sát từng chi tiết nhỏ để tìm ra chân lí thôi. 】
zx□□: 【 Tiện đây các anh em, tôi nói thêm câu nữa, hai người bọn họ đã ở bên nhau, mọi người không phản đối chứ? 】
Mặt nước xanh xanh: 【wow... Trâu bò! ! ! Mà phải kìm nén ha ha ha ha ha 】
Đồ ăn đi khắp thế giới: 【 Tinh thần không phản đối, khà khà khà, mà phải kìm nén, đừng quấy rầy đến cuộc sống thực của bọn họ nhỉ? 】
Cà chua ngào đường: 【 Tôi khóc lóc nói phải kìm nén, hi vọng bọn họ nhìn thấy sẽ không tức giận, không đúng, hi vọng là bọn họ không nhìn thấy, bằng không tôi chính là tội nhân gán ghép bậy bạ QAQ 】
Tinh chất tì bà quả xuyên bối mẫu: 【 a a a a a a không phản đối! ! ! Tôi chính là một con sâu nhiều chân, tôi muốn giương tất cả chân lên đồng ý! ! ! 】
...
Lúc mới xem Tạ Gia Nhiên còn không hiểu lắm, lướt xuống lướt xuống, lập tức nhìn thấu mánh khóe nhỏ của người nào đó .
Cậu chỉ vào cái nick kí tự loạn xà ngầu kia, sâu xa nhìn Lương Túc Niên: "Anh em zx?"
Lương Túc Niên vui vẻ thú nhận: "Thật bất tài, chính là tại hạ."
Tạ Gia Nhiên lại nhìn một lần những câu nói giả vờ giả vịt của người nào đó trên diễn đàn, tâm tình có chút phức tạp, còn có chút buồn cười: "Có thể thỉnh giáo vị anh em zx này một chút không, lần này làm vậy là có ý gì đây?"
Lương Túc Niên: "Bọn họ quá nhát, có mỗi cái dưa gõ cp ( ghép đôi) như thế mà còn phải nhìn trước ngó sau, thực sự tổn hại thanh danh là fan cp của anh, anh chỉ có thể đổ thêm dầu vào lửa một chút, cố gắng lấy lại tôn nghiêm."
Tạ Gia Nhiên kinh ngạc: "Anh còn biết cả gõ cp sao?"
Cậu cảm thấy chuyện như vậy không phải là chuyện mà Lương Túc Niên biết đến, dù sao thì hàm nghĩa đằng sau những cụm từ này mà cậu biết đều là do Lâm Sam phổ cập cho.
"Đương nhiên."
Lương Túc Niên nói: "Nhiên Nhiên, bạn trai em tuy có chuyện rất ngu ngốc nhưng tổng thể thì vẫn đứng trên hàng thông minh tuyệt đối, topic học bá có tên của anh là minh chứng rõ nhất."
"Anh còn biết hành động này của anh đổi thành một tên gọi khác thì là 'chính chủ tự mình phát đường', đáng tiếc là bọn họ không biết, có lẽ còn tưởng rằng mình đang ăn đường pha ke."
"Thế nào, có nhìn bạn trai em với cặp mắt khác xưa không?"
"Thay đổi hoàn toàn cái nhìn thì không đến nỗi."
Tạ Gia Nhiên đánh giá đúng trọng tâm: "Nhưng mà cũng đã thành công làm mới một phần ấn tượng, em vốn cho rằng sự bác học của anh chỉ thích hợp với tri thức thuộc lĩnh vực chính thống thôi."
"Vậy ấn tượng của em cũng không sai đâu." Lương Túc Niên nói.
Tạ Gia Nhiên nghiêng đầu: "Sao?"
Lương Túc Niên hắng giọng, biết nghe lời phải mà nói: "Ở chỗ của anh, yêu đương với em cũng là chuyện đứng đắn."
Hắn nói làm cho người nghe ngẩn ngơ, bản thân thì rất thảnh thơi nghiêng người xem tranh
"Đây chính là anh sao?"
Hắn đắc ý chỉ vào nam sinh giữa bức tranh: "Anh đẹp trai như vậy sao?"
Tạ Gia Nhiên sờ lỗ tai: "Đều là trải qua thủ pháp nghệ thuật tạo nên, không thể quá coi là thật."
Lương Túc Niên: "..."
Tạ Gia Nhiên nhìn hắn một mặt đều là biểu tình kinh ngạc, "Anh đã nghĩ là anh sẽ nhận được một câu khẳng định khen ngợi, kết quả lại không có sao?", ý cười lan dần nơi đáy mắt.
"Nhưng mà ở chỗ của em, anh có thể."
Cậu ngắm bức tranh mình vẽ: "Anh, anh có biết không? Từ nhỏ đến lớn em đã tham gia rất nhiều cuộc thi hội họa, nhưng đây là lần đầu tiên em muốn giành giải như vậy."
Lương Túc Niên: "Phần thưởng lần này rất phong phú sao?"
"Ừm... Coi như thế đi."
Tạ Gia Nhiên: "Bởi vì tác phẩm đoạt giải trong cuộc thi toàn quốc sẽ được đặt vào bảo tàng văn hóa thuộc sở hữu quốc gia, đó là nơi tất cả mọi người đều có thể đến xem."
"Là một chút lòng riêng của em."
Cậu quay đầu nhìn Lương Túc Niên, đáy mắt giấu ánh sao: "Em thích anh nhiều thế nào, hi vọng toàn thế giới đều nhìn thấy."
. . .
Mười rưỡi phòng vẽ tranh sẽ khóa cửa, bây giờ đã quá mười giờ hai mươi phút, nên về rồi.
Lương Túc Niên tỉ mỉ giúp cậu rửa sạch bảng pha màu và cọ vẽ, cũng đã dọn xong đồ, cậu chỉ có thể không có việc gì làm đứng ở bên cạnh nhìn, chờ hắn chuẩn bị xong đưa tay qua lại ngoan ngoãn để hắn nắm tay đi ra ngoài.
Chỉ là mới đi tới cửa, người nắm tay cậu liền dừng bước.
Cậu đang thắc mắc, liền nghe thấy bạn trai lễ phép mở miệng dò hỏi: "Nhiên Nhiên, bây giờ anh có thể hôn em không?"
"... A?"
"Thật ra lúc mới nãy cũng rất muốn ."
Lương Túc Niên thành thực nói: "Vốn là định nhịn đến khi về ký túc xá, nhưng thế lại quá bất tiện, thật sự là có chút không nhịn được."
Hắn rất lễ độ trưng cầu ý kiến của cậu: "Có được không?"
"..."
Tạ Gia Nhiên ngạc nhiên một lúc lâu, lông mi nhanh chóng run rẩy.
Còn cố thật bình tĩnh mà ồ một tiếng, buông bàn tay đang lặng lẽ nắm chặt di động xuống.
Lương Túc Niên chớp mắt: " 'Ồ' là đồng ý sao?"
"... Tại sao lại muốn em đồng ý."
Ánh mắt Tạ Gia Nhiên ngập ngừng rơi xuống hàm dưới của Lương Túc Niên: "Anh hôn bạn trai của anh, không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Tới gần, hô hấp và nhiệt độ làm cho cậu căng thẳng hơn, lông mi run càng mạnh.
Rất kỳ quái, rõ ràng là không phải lần đầu tiên hôn, thậm chí lần trước còn là cậu chủ động, tại sao hôm nay đổi thành vị trí bị động thì cậu lại bối rối đến mức tay đặt ở đâu cũng không biết?
"Ai đó! Phòng 403 sao vẫn sáng đèn vậy, có người ở bên trong sao? !"
Ở chỗ cầu thang cuối hành lang bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng của bác bảo vệ.
Khoảng cách chỉ còn trong gang tấc, Tạ Gia Nhiên đột nhiên bị dọa sợ.
Nhẹ run một cái, theo phản xạ có điều kiện muốn lùi về sau quay đầu lại, kết quả là vừa có động tác, liền bị siết lấy eo kéo về phía trước.
Lưng áp vào cánh cửa đóng sầm lại, cũng trong lúc đó một bờ môi nóng rực hạ xuống, như không thể chờ đợi được nữa đặt lên môi cậu, chặn lại tất cả âm thanh của cậu.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lương: Hôm nay nhất định phải hôn bạn trai, ai cũng không thể cản được tôi ^_^!
___________
Editor: Hảo con rể! *vỗ tay*