[Tiêu đề chương này do editor tự đặt]

[Độc quyền trên Tấn Giang]

Chiều chủ nhật, hai người thu dọn đồ đạc trở về trường.

Lúc xe taxi đi ngang qua tiệm trà sữa gần cổng trường, Lương Túc Niên nhìn thấy ngoài cửa tiệm dựng một cái bảng đen nhỏ, trên đó viết chữ bằng bút dạ quang nhiều màu rực rỡ: "Hoa quả bo bo - sản phẩm mới ra mắt, hoan nghênh đến thưởng thức" .

"Lát nữa mời cậu uống trà sữa."

Hắn chỉ chỉ lên cửa kính xe, hứng thú dạt dào: "Ra sản phẩm mới, chúng ta đi nếm thử."

Tạ Gia Nhiên nhìn theo hướng tay hắn chỉ: "Được."

Lúc xuống xe vừa hay có một chiếc ô tô đỗ bên đường chạy đi, Lương Túc Niên liếc nhìn bảng số xe, không khỏi cười nói: "Vừa kịp, đó là xe bọn tôi thuê để đi Hoa sơn, bọn họ cũng quay về rồi."

Nhưng mà hai người đến chậm, bây giờ người đã tản đi gần hết.

Lương Túc Niên liếc mắt không thấy bóng dáng của bọn Tiêu Trì, bản thân lại vừa khéo lọt vào tầm mắt của người khác.

Duyệt Duyệt nhìn thấy Lương Túc Niên, hai mắt trong phút chốc sáng lên.

Cô cầm theo một cái túi màu hồng nhạt chạy chậm đến chỗ hắn mới phát hiện ra Tạ Gia Nhiên cũng ở đây, bước chân liền dừng lại: "Các cậu..."

"Tiện đường cùng ra ngoài ăn một bữa cơm." Lương Túc Niên hỏi cô: "Tìm tôi có việc sao?"

Duyệt Duyệt gật đầu, đỏ mặt dùng hai tay đưa cái túi nhỏ đến trước mặt Lương Túc Niên: "Cám ơn áo khoác của cậu."

"Không có gì."

Lương Túc Niên không nhận cái túi, lấy áo khoác trong túi khoát lên khuỷu tay: "Nhiệt độ trên núi rất thấp, sau này có ra ngoài chơi nhớ phải mang theo đồ mặc dày một chút."

Duyệt Duyệt ngẩn người, có chút ngượng ngùng cầm túi về nhưng chưa rời đi vội, cô lấy dũng khí nói tiếp: "Tớ mời cậu... các cậu uống trà sữa nhé? Yên tâm, chỉ là đơn thuần tỏ ý cảm ơn, không có ý gì khác!"

Lương Túc Niên: "Bọn tôi ăn tối xong có hơi no, không uống được nữa, ý tốt này tôi xin nhận, để lần sau nhé."

"À, vậy cũng được."

Ánh mắt Duyệt Duyệt lóe lên một tia thất vọng, lúng túng nói lời tạm biệt xong đành phải quay người rời đi.

Đứng yên tại chỗ chờ người đi xa rồi, Lương Túc Niên mới hỏi Tạ Gia Nhiên muốn uống vị gì, quay đầu đã thấy cậu đang nhìn chằm chằm áo khoác trên tay mình đến xuất thần.

Không biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì, lông mày khẽ nhíu lại, sắc mặt ẩn chứa vẻ không vui, lạnh nhạt.

Tạ Gia Nhiên cũng không biết chút buồn bực trong đáy lòng này là từ đâu mà tới.

Cậu nhớ cô gái kia, lần đầu tiên đến sân bóng tìm Lương Túc Niên đã từng nhìn thấy.

Cái áo khoác kia của Lương Túc Niên cậu cũng đã từng thấy hắn mặc rất nhiều lần, rất đẹp trai.

Lương Túc Niên mặc cái gì cũng rất đẹp trai.

Nhưng cậu không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh nó được một nữ sinh mặc lên, cho dù chỉ là xuất phát từ lòng tốt muốn giúp bạn học --

"Sao vậy?"

Cằm bị gãi nhẹ một chút, cắt ngang tâm tư không thể nào lí giải của cậu lúc này.

Tạ Gia Nhiên ngẩng đầu mới phát hiện ra Lương Túc Niên đang nhìn cậu, con ngươi màu hổ phách dưới ánh chiều tà sáng lên, nhìn rất đẹp.

"Không vui sao?"

"Không có." Tạ Gia Nhiên phủ nhận theo bản năng, cậu không có chút nào không vui.

Lương Túc Niên ồ một tiếng: "Vậy sao lại lạnh mặt như vậy?"

"..."

Tạ Gia Nhiên không được tự nhiên quay đi nhìn chỗ khác: "Trời nóng quá, khát nước."

Lương Túc Niên nhìn bộ dáng giận lẫy của cậu, cong khóe miệng cười rộ lên: "Hiểu rồi, tiểu nhân đi mua nước cho ngài ngay đây, muốn uống vị gì?"

"... Dâu tây."

"Được."

Lương Túc Niên đi được hai bước, thấy Tạ Gia Nhiên muốn đi cùng liền giơ tay chọc nhẹ lên giữa trán ngăn cậu lại: "Bên đó nhiều người, cậu đừng đi theo, ở đây chờ là được rồi, tôi sẽ về nhanh thôi."

Tạ Gia Nhiên ngoan ngoãn dừng lại.

Lương Túc Niên mua tổng cộng bốn cốc, hai cốc mua thêm kia là để lát nữa về kí túc xá chia cho hai thanh niên nghiện mạng.

Sinh tố dâu tây được phủ bằng một lớp kem mặn dày, hút một ngụm liền thấy vị ngọt béo tan ra trong miệng.

Tạ Gia Nhiên im lặng cả đoạn đường, mãi tới lúc đi đến dưới tòa nhà kí túc xá mới gọi Lương Túc Niên một tiếng.

Lương Túc Niên: "Hả? Sao vậy?"

Tạ Gia Nhiên như có như không cắn ống hút: "Cô gái vừa nãy, là bạn cùng lớp với cậu sao?"

"Không phải." Lương Túc Niên nói: "Hình như là học bên ngoại ngữ, nhưng mà cùng khóa với chúng ta."

Tạ Gia Nhiên: "Vậy tại sao cô ấy lại cùng đi Hoa sơn với lớp cậu?"

"Tôi đã từng nói với cậu là hoạt động của lớp tôi có thể mang theo người nhà rồi đúng không, cô ấy là bạn học thời cấp ba của lớp trưởng."

Lương Túc Niên nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

"Không có gì." Tạ Gia Nhiên rũ mắt cắn chặt ống hút: "Chỉ hỏi chơi chút thôi."

Hai người kia đang ở trong kí túc xá gào khóc thảm thiết vì đánh đôi bị rớt hạng, tiếng cửa mở vừa vang lên liền đồng loạt quay đầu ra nhìn.

"Sao các cậu lại về cùng nhau?" Lý Đường hỏi: "Tôi còn tưởng là Tạ Gia Nhiên về nhà cơ, hóa ra là bị cậu lừa đi đến Hoa sơn à?"

Lương Túc Niên: "Nói linh tinh, chỉ là tình cờ gặp nhau lúc đi về thôi."

Lý Đường: "Vậy thì đúng là quá trùng hợp... A cái tên Thẩm cẩu này! Đi ngang qua cũng không giúp anh em một tay! ! !"

Ván game này không gánh nổi nữa, hai thanh niên nghiện mạng cấp tốc kết thúc ván đấu, xáp lại bên cạnh Lương Túc Niên tha thiết hỏi: "Lương ca Lương ca, quà của bọn tôi đâu?"

Lương Túc Niên đưa trà sữa ra: "Đây."

"Lương ca thật là hiểu lòng người~" Lý Đường cắm ống hút một ngụm hết gần nửa cốc, thỏa mãn mà cảm thán một tiếng, lại hỏi: "Quà đâu rồi? Châu chấu tết thủ công, móc khóa siêu anh hùng nữa, ở đâu rồi?"

Lương Túc Niên xòe hai bàn tay ra: "Ngại quá, tôi quên mất."

Lý Đường nghi ngờ nhìn hắn, đầy mặt viết "Còn lâu tui mới tin" .

Lương Túc Niên tiện tay treo áo khoác ở đầu giường, kéo ghế ra ngồi xuống: "Thật sự quên mất, không tin thì các cậu lục soát thử xem?"

Hắn không mang túi, khắp toàn thân cũng không có chỗ nào để giấu đồ, Lý Đường và Thẩm Học Hào liếc mắt nhìn nhau, thất vọng thở dài một tiếng.

"Còn tưởng rằng ít nhất cũng có một món quà để an ủi trái tim vỡ nát này."

"Quả nhiên là hi vọng chỉ có thể tan biến vô số lần."

"Aizzz, khổ cực chờ đợi cũng không thể chờ được quả ngọt."

"Aizzz, không khổ cực, số khổ sẵn rồi."

Lương Túc Niên bị tên nghiện diễn, một xướng một họa chọc cười: "Được, là do tôi nuốt lời, vậy mời các cậu một bữa coi như tạ lỗi."

"Được đấy!"

Lý Đường như chỉ chờ câu này: "Vừa hay bên cổng Tây có một nhà bán cá nướng sắp khai trương, nghe nói ăn rất ngon, hương bay mười dặm..."

Bọn họ tràn đầy phấn khởi bàn chuyện ăn liên hoan, Tạ Gia Nhiên đang ngồi yên lặng một bên bỗng nhiên đứng lên.

Lấy ra hai bộ quần áo từ trong tủ đi ném vào chậu giặt ngoài ban công, lại lấy nước giặt, lúc bưng chậu đi ngang qua chỗ Lương Túc Niên thì dừng lại, giống như lơ đãng mà hỏi: "Tôi đi giặt quần áo, cậu có đồ gì muốn giặt không ?"

Lương Túc Niên định nói lá không có, ánh mắt Tạ Gia Nhiên đã rơi vào cái áo khoác hắn treo ở đầu giường.

"Cô ấy vừa mới từ trên núi xuống, hẳn là không có thời gian đi tìm tiệm giặt quần áo."

Cậu nhẹ giọng nói: "Đưa tôi đi, tiện thể giặt cùng luôn ."

-

Từ sự biến đổi về lượng dẫn đến sự biến đổi về chất là một quá trình không có tiếng động, chờ đến khi Tạ Gia Nhiên phát hiện ra thì độ tồn tại của Lương Túc Niên trong cậu đã mạnh đến mức không thể bỏ qua.

Biểu hiện cụ thể là lúc ở ký túc xá cậu sẽ không nhìn được mà đi nhìn hắn, lúc không ở ký túc xá thì sẽ không nhịn được mà muốn đi tìm hắn.

Ngay cả sức tập trung trong khi vẽ tranh cũng đã giảm xuống không ít.

Thường xuyên đang vẽ lại thất thần, chờ đến khi cậu phản ứng lại thì trong đầu đã nghĩ ra đủ loại khả năng về chuyện Lương Túc Niên đang làm lúc này.

Cũng giống như bây giờ, rõ ràng trên tay còn một đống bài tập lớn chưa hoàn thành, lực chú ý của cậu vẫn bị một cậu nói của Lâm Sam lấy đi dễ như ăn cháo: "Anh em kết nghĩa của cậu làm toàn bộ sân bóng điên rồi".

"Cái gì mà điên rồi?"

"Tiết thể dục đó, vị kia nhà cậu tùy tiện chơi cũng có thể ném rổ hai quả ba điểm liên tiếp, vầng hào quang của nam thần sắp chói mù mắt người ta rồi."

Tạ Gia Nhiên không sửa lại xưng hô của cậu ta, chỉ hỏi: "Sao cậu biết?"

"Còn sao lại biết nữa." Lâm Sam đưa điện thoại qua cho cậu xem: "Bài đăng trên diễn đàn về giáo thảo ngay bây giờ."

Là bức ảnh vừa ra lò hai phút trước.

Người chụp ở cách hơi xa sân bóng, so với hình ảnh Lương Túc Niên ném bóng vào rổ, thứ khiến Tạ Gia Nhiên chú ý hơn là một đám nam nữ sinh vây quanh sân bóng.

Số lượng không nhiều bằng lần ở trận bóng trước, thậm chí còn chưa bằng một nửa nhưng mà so với một tiết thể dục bình thường thì số lượng khán giả như vậy cũng đã tính là rất rất nhiều rồi.

Hắn vốn dĩ là được hoan nghênh như thế, không quản là ở nơi nào, làm cái gì, đều có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Sam quan sát biểu tình của Tạ Gia Nhiên, đang định nói gì đó thì Tạ Gia Nhiên bỗng nhiên đặt cọ vẽ xuống rồi đứng lên: "Tôi đi ra ngoài một lát."

"Bây giờ á?" Lâm Sam nhìn đồng hồ: "Nhưng mà còn 20 phút nữa mới tan học."

"Tôi biết, nếu như thầy có hỏi thì xin nghỉ giúp tôi."

Tạ Gia Nhiên vừa mới đi, bên cạnh cậu ta liền truyền đến một trận tiếng ồn khó chịu.

Lâm Sam theo tiếng nhìn sang, Tôn Hàm đang khó chịu nhìn gì đó, bên chân là một ống đựng cọ vẽ bị đổ, cọ bên trong rơi tứ tung.

Cậu ta liếc nhìn bản vẽ của hắn và Tạ Gia Nhiên, cùng thời gian mà lại trông thô ráp sơ sài hơn hẳn, Lâm Sam trong nháy mắt hiểu rõ, một tiếng cười nhạo tràn ngập trào phúng.

Bệnh thần kinh.

Nhìn thấy tình lang hắn không thơm sao?

Ai sống theo giờ ở Mỹ mà so tốc độ tay với cái tên ngàn năm đứng thứ hai như hắn. [giờ Mỹ chậm hơn giờ Trung Quốc 13 tiếng]

Trong sân bóng rổ, chơi một trận xong thì Lương Túc Niên chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, ngoắc tay ra hiệu với Trần Văn Diệu rồi đi tới bên sân, ngồi song song với Tiêu Trì làm khán giả.

Tiêu Trì đưa cho hắn một bình nước: "Vẫn là Lương ca của chúng ta trâu bò nhất, tiết thể dục tùy tiện chơi cho vui cũng có thể hấp dẫn một đám fan nhỏ vây xem, thực sự là không tầm thường nha."

Lương Túc Niên ngửa đầu uống hai ngụm, thuận miệng nói: "Làm gì có fan."

Tiêu Trì nhìn chung quanh một vòng, ngữ khí khoa trương: "Không phải chứ? Không thấy cả một vòng đầy người sao?"

Lương Túc Niên: "Bên ngoài trời nắng to, sao cậu biết người ta vào đây không phải để tránh nắng chứ."

"..."

Tiêu Trì không có gì để nói, thở dài: "Lương ca, tôi nói thật lòng, mong cậu sớm tìm được đối tượng, để cho toàn bộ nam đồng bào chúng tôi có một con đường sống đi."

Lương Túc Niên: "Tìm đối tượng làm gì?"

Tiêu Trì suy nghĩ một chút: "Ừm... Lúc cậu chơi bóng có thể đến đưa nước?"

Lương Túc Niên vui vẻ lắc bình nước khoáng trong tay: "Ngại quá, không có đối tượng thì tôi cũng có nước uống."

Tiêu Trì sách một tiếng: "Chuyện này làm sao mà giống nhau được?"

Lương Túc Niên: "Sao lại không giống nhau?"

"Nước mà đối tượng đưa ngọt hơn nhiều." Tiêu Trì nói: "Hơn nữa cũng không phải chỉ có mỗi chuyện đưa nước đâu."

Lương Túc Niên: "Ví dụ như?"

"Triệu Quốc Khang ở lớp 1 bên cạnh cậu biết chứ?"

Tiêu Trì đầy mắt ngóng trông: "Lần trước lúc đang chơi bóng cùng chúng ta thì bạn gái cậu ta lại tới, vừa lột vỏ hoa quả vừa giúp lau mồ hôi, tôi nhìn thấy mà muốn khóc, tôi chơi bóng nhiều năm như vậy cũng chưa có ai lau mồ hôi cho đây."

Oán khí của khuê nam, Lương Túc Niên nghe mà muốn cười.

Đang muốn nói "tự cậu lau cũng giống như vậy thôi", nhưng mà vừa mới nói được một chữ, tầm mắt liền dừng lại ở một nơi.

"Tự cái gì?" Tiêu Trì hỏi.

"Không." Lương Túc Niên đặt bình nước khoáng vừa uống để xuống bên cạnh, đứng lên: "Bạn cùng phòng của tôi đến, tôi đi một lát."

Một nửa ánh mắt bên ngoài sân đều đặt lên người hắn, hắn nhúc nhích thì những ánh mắt kia cũng đuổi theo hướng hắn nhúc nhích, mãi đến tận khi xuất hiện thêm một bóng người khác.

Tạ Gia Nhiên đưa chai soda mua trên đường đến cho hắn.

Chú ý tới ánh mắt của những người xunh quanh đang nhìn hai người, cậu chỉ do dự một chút liền lấy giấy ăn ra lại gần, không thành thạo mà giúp người trước mặt lau mồ hôi trên trán.

Động tác không thuần thục mà mắt thường cũng có thể thấy, nhưng khi giấy ăn mềm mại khô ráo giấy ăn tiếp xúc với da dẻ, Lương Túc Niên vẫn khó tránh được mà ngẩn người.

Cảm giác rất kì lạ.

Như thể bị một cái chày nhỏ nhẹ nhàng gõ xuống lồng ngực, có chút ngứa, còn có chút tê.

Hắn hấp háy mắt, bỗng nhiên liền nghĩ đến đoạn đối thoại với Tiêu Trì vừa rồi.

Thôi được rồi, hắn không thể không thừa nhận, có một người khác hỗ trợ hình như đúng là không giống với tự mình làm cho lắm.

Chẳng qua ý nghĩ này chỉ giằng co ngắn ngủi vài giây rồi rất nhanh lại thấy buồn cười.

Nếu Tạ Gia Nhiên thực sự là đối tượng của hắn, đối tượng của người khác giúp lau mồ hôi là săn sóc, đối tượng của hắn giúp lau mồ hôi có lẽ chỉ đơn giản là chê hắn bẩn mà thôi.

Nhưng mà nước ngọt hơn là sự thật.

Soda chả lẽ lại không ngọt hơn nước khoáng.

Ánh mắt của những người xung quanh càng ngày càng nóng rực, thêm vào Lương Túc Niên cũng rũ mắt cười tủm tỉm nhìn cậu, thậm chí còn săn sóc mà cúi người xuống để tiện cho cậu lau hơn, Tạ Gia Nhiên không chống đỡ nổi nữa, cứng đờ thu tay về buông xuống bên người, nhìn bốn phía để tìm thùng rác như muốn giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân.

"Đưa tôi đi, để tôi vứt cho."

Lương Túc Niên nhận lấy giấy ăn từ trong tay cậu, lại hỏi: "Sao cậu cũng tới, không phải là còn đang học sao?"

Tạ Gia Nhiên đã có thể nhuần nhuyễn lấy ra cái cớ vạn năng: "Có chút không thoải mái."

Thân thể không thoải mái và trong lòng không thoải mái xét cho cùng đều là không thoái mái, cậu cũng không tính là nói dối toàn bộ.

Nhưng mà chuyến đi này thực sự có chút khó giải thích được, cậu tự động lùi lại nửa bước: "Bây giờ còn chưa tan học, taôiđi về trước -- "

"Cậu chờ tôi một chút."

Lương Túc Niên ném lại câu này, quay người đi về sân tìm Tiêu Trì nói mấy câu, liền ra dấu với mấy nam sinh đang nghỉ ngơi trong sân, rất nhanh liền trở về bên cạnh Tạ Gia Nhiên: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài."

Đi ra ngoài?

Tạ Gia Nhiên sững sờ: "Cậu không chơi nữa sao?"

"Không chơi nữa." Lương Túc Niên đưa cậu ra cửa: "Cũng không phải trận thi đấu gì cả, vốn cũng chỉ là giết thời gian chơi đùa chút thôi."

"Vậy nếu như là thi đấu thì sao?"

Tạ Gia Nhiên thốt lên câu hỏi mà não chưa kịp xử lý, nói xong mới phản ứng được câu hỏi này của mình kì lạ cỡ nào.

Đang nhíu mày nghĩ xem nên vớt vát thế nào thì Lương Túc Niên đã không chút nghĩ ngợi đưa ra đáp án: "Giống nhau cả, chơi bóng thôi mà, đều không so sánh với cậu được."

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên một góc dễ chịu: "Huống hồ lúc chơi bóng không phải luôn có dự bị sao?"

Từ sân thể dục đi ra, Lương Túc Niên rửa tay sạch sẽ ở một cái bồn gần nhất, nhìn chung quanh một vòng, sau đó dẫn người đi ra phía sau lưng tòa nhà.

Tạ Gia Nhiên bị một câu "Đều không so sánh với cậu được" quấy nhiễu khiến tâm tư hỗn loạn, chỉ lo đi theo sau hắn, ngay cả hắn định đi đâu cũng quên hỏi.

Mãi đến tận khi tay phải bị nắm lấy vững vàng, lòng bàn tay khô ráo chặt chẽ dán vào nhau.

Tạ Gia Nhiên bất giác bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía mới phát hiện ra bọn họ đã chạy tới khu vườn nhỏ ít người qua lại phía sau tòa nhà Minh Đức.

"Chúng ta tới đây làm gì?"

"Bây giờ mới nhớ ra phải hỏi à?" Lương Túc Niên dắt cậu rẽ vào một con đường mòn hẹp trong vườn cây, cười nhìn cậu: "Nếu như đợi lát nữa đem cậu đi bán, có phải là cậu còn có thể đếm tiền giúp tôi không?"

Tạ Gia Nhiên biết hắn đang đùa mình, cong khóe miệng không nói lời nào.

Nắm tay đi về phía trước thêm một đoạn, Tạ Gia Nhiên nghe thấy Lương Túc Niên lẩm bẩm một câu "Nơi này chắc là ổn rồi", đang định thắc mắc liền bị đối phương ôm lấy.

Lương Túc Niên đã ôm cậu rất nhiều lần .

Ngực của hắn rộng rãi ấm áp, lúc ôm thường theo thói quen một tay ôm đầu vai một tay vòng qua eo, dùng đôi tay che chở cậu hoàn toàn trong lồng ngực mình, là tư thế cho cậu cảm giác an toàn tốt nhất.

Giống như bất kể lúc nào, dù có gặp nguy hiểm gì, cậu đều có thể thấy bình yên khi bên hắn.

Gió lướt qua đám lá cây, qua hai người, dạo chơi trên mặt hồ màu ngọc bích cách đó không xa.

"Bên kia nhiều người không tiện, về kí túc xá tắm rửa xong thì quá lãng phí thời gian."

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lương Túc Niên vang lên bên tai, Tạ Gia Nhiên lặng lẽ thả chậm hô hấp, đáy lòng cũng giống như mặt hồ nước nhỏ kia, từ từ nổi lên từng gợn sóng lăn tăn.

"Vậy nên anh bạn nhỏ Tạ Gia Nhiên, nếu có ghét thì cũng hết cách rồi, chỉ có thể tạm thời để cậu chịu oan ức một chút."

-

Lương Túc Niên học xong tiết thể dục thì còn có một lớp chuyên ngành, không yên lòng để Tạ Gia Nhiên về một mình, vì vậy giở lại trò cũ, mang người lên lớp cùng hắn.

Ở bên ngoài mất chút thời gian, bọn họ đuổi kịp theo ngay sau lưng thầy giáo đi vào phòng học, bên trong đã ngồi đầy người, tiết chuyên ngành nên cả bốn lớp đều học chung với nhau.

Lương Túc Niên dắt Tạ Gia Nhiên khom người bước nhanh ngồi xuống một chỗ trong góc.

Xung quanh có người phát hiện ra bọn họ, dồn dập quăng tới ánh mắt đánh giá toàn bộ hai người.

Đặc biệt là các cô gái, mắt ai nấy cũng sáng ngời, cười đến hòa ái hiền lành lại có ý tứ sâu xa, giống như đã phát hiện chuyện gì hiếm thấy tuyệt vời lắm nhưng không thể nói ra.

Tâm tình của Tạ Gia Nhiên vừa mới hồi phục lại bình thường, bây giờ lại bị ánh mắt kì quái của các cô nhìn đến không dễ chịu, lặng lẽ kéo Lương Túc Niên, hỏi hắn: "Lớp này của cậu không thể mang người nhà theo à?"

"Có thể chứ." Lương Túc Niên cũng cảm thấy không hiểu ra sao.

Tạ Gia Nhiên: "Vậy tại sao bọn họ đều nhìn về hướng này?"

Lương Túc Niên suy nghĩ một chút: "Có thể là thấy cậu đẹp trai chăng?"

"..."

Tiêu Trì ngồi trước mặt bọn họ nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại, lập tức như gặp quỷ mà trợn mắt lên: "Đậu móa! Hai người thật sự cùng nhau à? !"

Tâm tình của cậu ta kích động quá mức, nhất thời quên mất hạ giọng xuống, câu nói vang dội vừa ra, ánh mắt quay lại nhìn càng nhiều hơn.

Vội vã cười ngượng ngùng xin lỗi thầy giáo, giả vờ ngồi nghiêm chỉnh lại, đợi thầy giáo vừa quay lên giảng bài liền trườn xuống ngồi vào chỗ trống bên cạnh Lương Túc Niên, thò cổ dùng ánh mắt quỷ dị quét qua quét lại giữa hai người bọn họ.

"Shhh -- đúng thật là có mùi..."

"Chẳng trách không quen bạn gái, hóa ra tâm lại đặt ở đây đây!"

"Lạ thật, tôi lại không bị dọa quá nhiều, lẽ nào đây chính là sức mạnh liếc mắt một cái liền thấy xứng đôi trong lời đồn? Hay là do năng lực tiếp nhận của tôi quá mạnh nhỉ... ?"

"Lầm bầm cái gì thế?"

Lương Túc Niên nghiêng người ngăn ánh mắt của Tiêu Trì nhìn về phía Tạ Gia Nhiên: "Sao các cậu ai cũng nhìn chúng tôi kì lạ như vậy, lần đầu thấy bọn tôi à?"

Tiêu Trì: "Ra đi không phải đều hẹn gặp lại sao, thu được một cái chính là lần đầu tiên ."

Lương Túc Niên: "Nói tiếng người."

Tiêu Trì nuốt nước miếng, thử dò xét nói: "Các cậu, thật sự ở bên nhau sao?"

Lương Túc Niên mài hai hàm răng vào nhau, sách một tiếng: "Nói mò gì thế?"

"Không phải là tôi nói mò nhá." Tiêu Trì chỉ vào điện thoại di động: "Trên diễn đàn tất cả mọi người đều nói như vậy, còn có nhân chứng vật chứng, tôi muốn không tin cũng khó."

Lương Túc Niên: "Diễn đàn?"

"A!"

Tiêu Trì nhìn hai người bọn họ còn không hiểu ra sao, mở luôn điện thoại ra cho bọn họ nhìn cái gọi là vật chứng: "Nhìn đi, bài này nè, mới đăng lên diễn đàn mười phút trước đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu, nói hai người là đỉnh lưu của Thanh đại cũng không khoa trương."

Lương Túc Niên nhận lấy điện thoại di mở hình ra xem, là một bức ảnh chụp từ xa.

Địa điểm là con đường nhiều cây sau tòa nhà Minh Đức, vai chính là hai nam sinh vóc người thon dài, đang quay lưng lại với người chụp, tay trong tay sóng vai đi về phía khu vườn nhỏ sau tòa nhà.

Độ nhận diện quá cao, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra người bị chụp trộm là bọn họ

Shhh -- có hơi phiền toái rồi.

Rõ ràng đã cố ý chọn chỗ bí mật nhất, không nghĩ tới vẫn bị nhìn thấy.

"Nói chứ các cậu cũng quá không cẩn thận rồi."

Tiêu Trì không tiếng động nện xuống mặt bàn, chỉ tiếc mài sắt không nên kim: "Đây là nơi nào? Trường học đấy, sân trường đấy, khu dạy học đấy! Đâu đâu cũng có người, các cậu chịu khó đi thêm mấy bước về phía thư viện thì có phải là đã không đến nỗi bị chụp trộm rồi không!"

Lương Túc Niên: "Thư viện quá xa."

Tiêu Trì: "Một tòa nhà mà còn xa? Yêu đương thì không thể lười biếng như vậy chứ anh của em ơi."

Lương Túc Niên: "Được, đừng có nói nhảm, không phải đâu."

Lương Túc định trả điện thoại lại cho Tiêu Trì, vừa đưa tay ra liền bị người ngồi ở bên cạnh lấy đi.

Tạ Gia Nhiên rũ mắt nhìn kỹ tấm hình kia, phóng to, phóng to rồi lại phóng to, lông mày nhíu lại rất sâu.

Lương Túc Niên cho là cậu đang tức giận, tùy ý cầm quyển sách mở ra đặt trên bàn cậu để che giấu, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì, về tôi sẽ lên diễn đàn giải thích, nếu như thực sự không được thì còn có thể liên hệ với quản lý xóa bài đăng, sẽ không để cho việc này ảnh hưởng đến cậu."

Tạ Gia Nhiên căn bản là không chú ý nghe Lương Túc Niên nói cái gì, qua loa đáp một tiếng, trong đầu vẫn đang xoắn xuýt một chuyện:

Tại sao trong hình cậu so với Lương Túc Niên lùn hơn nhiều như vậy?

Không phải chỉ kém có 6 cm sao.

Góc chụp có vấn đề à?

Chuyện nam thần với hoa khôi của trường nắm tay nhau thực sự được lan truyền rất rộng rãi, dù sao thì chuyện tình yêu cảnh đẹp ý vui như thế có ai lại không thích xem chứ?

Nhưng mà quy tắc tin đồn trên mạng thì vẫn chỉ là tin đồn đã được toàn bộ sinh viên Thanh đại ngầm thừa nhận, dù sao hiện thực vẫn còn có nhiều chuyện quan trọng hơn so với đọc tin bát quái nhiều.

Ví dụ như cải thiện điểm, ví dụ như kì thi, ví dụ như... bữa liên hoan cá nướng đã hẹn trước.

"Đây là lần đầu tiên phòng kí túc xá chúng ta liên hoan nhỉ?"

Lý Đường rất cao hứng, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai, bước đi cũng như đang nhảy nhót: "Chuyện vui lớn, lát nữa tôi phải đăng lên vòng bạn bè chúc mừng một chút, kỷ niệm lần đầu tiên tập thể phòng 305 ra ngoài ăn!"

Thẩm Học Hào cười nhạo cậu ta: "Đăng ảnh lên vòng bạn bè là cái phương thức ăn mừng keo kiệt gì vậy?"

Lê Đường: "Được, vậy cậu chúc mừng một cách không keo kiệt tôi xem nào?"

"Cũng không thể nói là keo kiệt được." Thẩm Học Hào lấy ra một phong thư màu hồng nhạt, giả vờ thần bí lắc qua lắc lại: "Cái này của tôi, gọi là thêu hoa lên gấm."

"Đậu xanh? ? !" Lý Đường không thể tin mà trợn to mắt: "Cái tên keo kiệt như cậu mà cũng nhận được thư tình á?"

"Cậu mới keo kiệt." Thẩm Học Hào chế nhạo: "Nói đúng ra, không phải tôi nhận thư tình, mà là thay người khác nhận thư tình."

Thẩm Học Hào đưa phong thư đến trước mặt Lương Túc Niên: "Lương ca, có muốn tìm hiểu hoa khôi ngành ngôn ngữ Trung một chút không? Một cô gái rất đẹp, rất dịu dàng, có thể cho một cơ hội không?"

Tạ Gia Nhiên trầm mặc cả đoạn đường nghiêng đầu qua, yên lặng liếc bức thư một cái.

"Hoa khôi họ Bạch à?" Lương Túc Niên còn chưa nói, Lý Đường hỏi trước.

Thẩm Học Hào nói đúng, hỏi cậu ta: "Sao, cậu có quen à?"

"Biết mặt có tính là quen không?" Lý Đường nói: "Trong danh sách đề cử hoa khôi trường cũng có tên cô ấy, đứng thứ hai, nếu không phải là Tạ Gia Nhiên tự nhiên bị thêm vào thì có khi chính là hoa khôi trường."

"Cậu còn hiểu rất rõ nha."

"Hết cách rồi, rảnh mà, chơi game không giỏi, cũng không yêu đương với ai, không lướt diễn đàn thì còn có thể làm gì." Lý Đường giọng chua lè mà chỉ chỉ phong thư: "Lương ca, cậu có nhận không? Không nhận thì tôi nhận nha?"

"Biến đi, cậu tưởng ai muốn nhận cũng được à."

Thẩm Học Hào cười, dùng phong thư vỗ xuống mu bàn tay cậu ta, lại đưa đến trước mặt Lương Túc Niên: "Lương ca có xem xét một chút không, cô gái kia tôi từng nhìn thấy rồi, thực sự rất xứng với cậu."

Ánh mắt của Lý Đường hơi động, không biết nghĩ đến cái gì, cười hì hì: "Xứng thế nào cơ? Có xứng bằng hoa khôi với nam thần của trường không?"

"Không thể đánh đồng như vậy, đừng có nhập nhằng."

Hai người dùng ánh mắt thúc giục hắn trả lời, Lương Túc Niên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Quay đầu thấy Tạ Gia Nhiên cũng đang nhìn hắn, không khỏi mỉm cười, dùng tay nắm lấy gáy cậu mà bóp: "Làm gì vậy, cậu là người ghép đôi với tôi, sao cũng theo bọn họ chế giễu tôi thế?"

Tạ Gia Nhiên rụt vai, không trốn.

"Ghép đôi chứ cũng không phải vợ cả, đừng nói như thế." Thẩm Học Hào nói: "Còn nữa, chuyện tốt như thế sao lại gọi là chế giễu được?"

Lý Đường phụ họa: "Đúng vậy, cái này gọi là dính hỉ khí!"

"Dính cái hỉ khí gì, không phải chuyện tốt, dẹp qua một bên đi." Mua bàn tay của Lương Túc Niên đẩy phong thư trở lại: "Cái này tới thế nào thì cứ vậy mà trả lại cô ấy đi, tôi không định yêu đương bây giờ, sau này cũng đừng nhận thư hộ nữa."

Thẩm Học Hào kêu một tiếng: "Đừng thế chứ, còn trả lại sao? Vậy không tốt lắm đâu?"

Lương Túc Niên nói: "Lúc cậu nhận thư giúp người ta sao không nghĩ đến chuyện tốt hay không tốt hả?"

"Người khác cầu còn không được, làm sao đến lượt cậu lại tránh không kịp chứ?"

Thẩm Học Hào thở dài, cất phong thư đi: "Được, tôi cất trước, hôm nay cậu không muốn, vậy ngày mai tôi lại hỏi lần nữa, ngày mai không muốn thì ngày kia lại hỏi, kiểu gì cũng đợi được đến ngày cậu muốn yêu đương."

Lương Túc Niên không để ý cười cười, lúc ở bên cạnh có xe chạy qua liền giơ tay ôm lấy vai Tạ Gia Nhiên, kéo người lại sát gần mình hơn một chút: "Tùy cậu vậy."

Tạ Gia Nhiên hạ mắt thấy Thẩm Học Hào cất thư vào trong túi, mím khóe miệng không lên tiếng.

Tiệm bán cá nướng người đông như trẩy hội, cũng may là Lương Túc Niên đã tính trước, vì nghĩ cho bạn nhỏ nào đó không thích tiếp xúc với nhiều người đã gọi điện đặt phòng riêng từ trước.

Lúc chờ đồ ăn lên, mỗi người tự chơi điện thoại của mình.

Lương Túc Niên đang nghiên cứu thực đơn, nhìn một lát rồi chọc chọc bả vai Tạ Gia Nhiên : "Muốn uống gì? Mấy thứ đồ uống này tên nghe văn vẻ quá, chưa đưa lên thì cũng không biết là cái gì."

Tạ Gia Nhiên để điện thoại xuống tới gần xem cùng hắn.

Lý Đường ngẩng đầu liền nhìn thấy đối diện là hai cái đầu đang kề sát nhau không biết là đang nghiên cứu cái gì, hình ảnh này trông hài hòa đến kì lạ.

Lực hút thật sự là một thứ thần kì.

Cậu ta nghĩ, coi như bây giờ Tạ Gia Nhiên có quay đầu hôn bẹp một cái lên má Lương Túc Niên thì chắc cậu ta cũng sẽ không cảm thấy có gì kì quái.

Ngại quấy rối hai người, cậu ta nhịn đến tận khi cá nướng được bưng lên, hai cái đầu tách ra mới tìm được kẽ hở để nói: "Lương ca, thầy giáo phụ đạo của bọn tôi đưa danh sách sinh viên ưu tú tham gia diễn thuyết cho bọn tôi xem, ngành các cậu là cậu đại diện nha."

Lương Túc Niên giúp Tạ Gia Nhiên xé mở bộ đồ ăn dùng một lần: "Đúng vậy."

"Trâu bò nha!" Lý Đường giơ ngón tay cái lên.

Thẩm Học Hào vỗ bàn: "Lương ca cậu cũng giữ kín quá đấy, sao cả chuyện này cũng không nói cho bọn tôi biết?"

"Nói cho các cậu biết làm gì?"

Lương Túc Niên tiện tay gắp một đũa thịt bụng cá vào bát của Tạ Gia Nhiên, thả xong mới phát hiện ra mình quên đổi đôi đũa khác.

Hắn cắn răng đang định gắp ra, Tạ Gia Nhiên đã tự nhiên cúi đầu gắp miếng thịt kia ăn hết.

Ngẩng đầu thấy hắn giơ đũa ở không trung bất động, còn cho hắn một ánh mắt nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Lương Túc Niên cong khóe mắt, cổ tay xoay một cái giúp cậu gắp thêm một miếng to hơn nữa: "Ăn nhiều một chút, cậu quá gầy."

"Nói để chúng tôi đến góp phần trợ uy cho cậu nha!" Lý Đường đảo đầu đũa gõ lên bàn rất vang dội.

Thẩm Học Hào cũng gật đầu biểu thị tán thành.

"Thôi bỏ qua đi, cũng không phải là trận thi đấu gì."

Lương Túc Niên nói, nâng mí mắt tựa như cười mà không cười nhìn bọn họ: "Còn nữa, để các cậu tới ngồi mấy tiếng nghe bọn tôi diễn thuyết, nghe một đám sinh viên ưu tú bọn tôi dạy mấy thanh niên nghiện mạng như các cậu làm thế nào để có thể bỏ điện thoại xuống à?"

"..."

"..."

Lý Đường và Thẩm Học Hào liếc mắt nhìn nhau, hiểu ngầm mà cúi đầu: "Huynh đệ tốt, chúng ta vẫn là làm nền thôi."

"Cậu nói rất có đạo lý, rất khó phản bác."

Tiếc là làm nền cũng không dễ chịu, hai người mới ăn no được sáu bảy phần đã bị giáo viên phụ đạo gọi điện thoại kéo đi, nói là phải nhanh đến điền phiếu khảo sát thu thập dữ liệu gì đó của ngành kiến trúc.

Thẩm Học Hào còn đỡ, trước khi đi vẫn có thể tỉnh táo nhấm một ngụm dương chi cam lộ giá 35 tệ.

Đến phiên Lý Đường thì khó mà nói là thanh nhã được .

Cậu ta bi phẫn gần chết nhìn chằm chằm con cá nướng đang ăn dỡ, cuối cùng gần như là bị Thẩm Học Hào kẹp cổ lôi đi, mỗi một bước chỉ thiếu chút nữa là nhào trở về khóc tang con cá.

Lương Túc Niên nhìn đến là vui vẻ, cùng Tạ Gia Nhiên nhàn nhã ăn đến gần mười giờ rưỡi, mới hài lòng đặt đũa đi tới quầy thanh toán.

Người đã không còn nhiều như lúc đến, hơn nữa hầu như cùn giống như bọn họ, ăn xong chuẩn bị đi về.

Có một đứa nhóc cậy mình nhỏ liền chen qua đám người để đi ra ngoài, một nam sinh trước mặt bọn họ xui xẻo bị đẩy một chút, không đứng thẳng được liền lùi lại vài bước về hướng hai người đứng.

Lương Túc Niên gần như là phản xạ có điều kiện, nhanh chóng kéo tay Tạ Gia Nhiên ôm vào trong ngực không để cậu bị người khác đụng tới, đồng thời đưa một tay ra đỡ sau lưng nam sinh kia một cái.

"Người anh em cẩn thận một chút, đừng làm mẻ góc bàn ."

"Thằng nhóc đó thật phiền." Nam sinh đỡ mặt bàn đứng vững: "Cảm tạ cậu."

"Không có gì."

Con đường nhỏ cũ, đèn đường bị lá cây xanh tốt che kín đến mức rất tối tăm, cách vài bước liền không thấy rõ ai là ai.

Bọn họ đạp lên bóng đêm yên tĩnh đi một đoạn, là Lương Túc Niên đánh vỡ trầm mặc.

"Chuyện trên diễn đàn tôi đã giải thích rồi." Hắn nghiêng đầu nhìn cậu: "Bài đăng tôi cũng đã nhờ người xóa đi, cậu không giận chứ?"

Tạ Gia Nhiên nghe xong mới phản ứng được là hắn đang nói đến chuyện nào, lắc đầu: "Tôi không hề tức giận."

Lương Túc Niên nhíu mày: "Thật à?"

"Thật." Tạ Gia Nhiên nghe ra hắn đang bán tín bán nghi, dừng lại một chút mới thỏa hiệp nói: "Chỉ là tôi có chuyện không nghĩ ra."

Cậu cắn môi, dừng bước xoay người lại, giơ tay chạm lên đỉnh đầu của chính mình, lại nhấn nhấn đầu Lương Túc Niên, nghiêng đầu nhìn cái bóng của hai người bị kéo dài trên mặt đất, khó hiểu nói: "Tôi thật sự thấp hơn cậu nhiều như vậy sao?"

Lương Túc Niên không khỏi nháy mắt: "?"

Tạ Gia Nhiên nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: "Chúng ta không phải chỉ hơn kém nhau 6 cm thôi sao? Tại sao nhìn vào tấm ảnh trên diễn đàn kia tôi lại thấp hơn cậu tận nửa cái đầu?"

Lương Túc Niên cúi đầu nhìn Tạ Gia Nhiên một lúc lâu, nhìn đến mức cậu không chịu được mà né tránh dời mắt đi , rốt cục không nhịn được, thấp giọng cười khẽ.

"Hóa ra cậu chú ý đến cái này." Hắn nói: "Bạn học Tiểu Tạ, sao cậu lại đáng yêu như thế?"

Không có nam sinh nào lại thích người khác khen mình là đáng yêu.

Tạ Gia Nhiên đang muốn phản bác, bỗng nhiên thấy cả người nhẹ đi, Lương Túc Niên như ôm em bé, nhấc cậu nâng lên đặt ở thành bồn hoa bên lề đường.

Thành bồn hoa cao bằng nửa cẳng chân, cậu đứng trên đó, lúc nhìn Lương Túc Niên đang từ ngửa lên lập tức chuyển thành cúi xuống.

Lương Túc Niên đỡ eo ngửa đầu nhìn cậu, con ngươi màu hổ phách tràn ngập ý cười dung túng.

"Nhìn này." Hắn chỉ về hướng cái bóng mà hếch cằm: "Bây giờ cậu cao hơn tôi rồi, vui không?"

"..."

Tạ Gia Nhiên bối rối.

Đầu óc có chút choáng váng, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Mãi một lúc lâu sau mới thả ra được một câu: "Đây không tính, chỉ là tạm thời mà thôi."

"Không tính là tạm thời." Lương Túc Niên đàng hoàng trịnh trọng nói: "Lúc đi chung với tôi, cậu luôn có thể cao hơn tôi."

Tạ Gia Nhiên phản bác hắn: "Cũng không phải chỗ nào cũng có bồn hoa."

"Nhưng tôi có thể khom lưng nha."

Lương Túc Niên cười híp mắt: "Hoặc là cậu muốn ngồi lên bả vai tôi tôi cũng không ý kiến, có muốn thử một chút không?"

Tạ Gia Nhiên cảm thấy gió đêm nay nhẹ hơn mọi hôm, thổi qua trên mặt đều là mát mẻ.

Mà cũng không giống lắm, nó mang theo nhiệt độ khó phát hiện ra, thổi tới khiến đầu quả tim lặng lẽ nóng lên.

Cậu không trả lời, chỉ cúi đầu nhìn vào mắt hắn.

Một lúc lâu, nhẹ giọng gọi hắn: "Lương Túc Niên."

"Ở đây, sao vậy?"

"Ngày mai cậu diễn thuyết , tôi muốn đến xem, có được không?"

______________________________

* Dương chi cam lộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play