Nghe giọng thầy Lương, lúc này ông Vọng mới nhìn về phía bàn uống nước chè, thầy Lương đang ngồi ở ghế quay lưng lại với hướng giường ông Vọng nằm, dưới ánh đèn dầu đặt ngay bên cạnh, hình như thầy Lương đang lật mở, xem xét thứ gì đó.
Ông Vọng nói:
- - Tôi đã ngủ thiếp đi phải không thầy....?
Thầy Lương đáp:
- - Không, bác bị trúng phong hàn, cơn gió lạnh đêm qua là gió độc. Tưởng chừng không có gì xảy ra nhưng thực tế, suýt chút nữa khiến trưởng làng rơi vào tình trạng nguy hiểm. Cho tôi xin lỗi, tôi đã quên đi rằng tuổi thọ của trưởng làng đã bị rút ngắn trong lần phá giải trấn yểm của Cao Côn. Đêm hôm bắt trưởng làng ngồi giữa trời khuya thực sự là điều không nên. Cũng may sau khi uống thuốc, châm cứu, chích máu độc do phong hàn gây ra, tình trạng sức khỏe của trưởng làng đã ổn định. Chỉ cần tịnh dưỡng 2 ngày là khỏe lại. Nhưng từ nay về sau, trưởng làng hãy nhớ, bây giờ trưởng làng không còn ở tuổi 50 nữa, làm gì cũng không nên quá sức.
Vẫn cố gượng bước xuống giường, ông Vọng tiến lại gần chỗ thầy Lương đang ngồi. Quả thực, thầy Lương đang xem lại tấm phổ truyền đào được tại Bãi Hoang, bên cạnh đó còn có cả tấm bản đồ và quyển trục ghi chép từ các hương thân, phụ lão đã qua đời của làng Văn Thái.
Ông Vọng hỏi:
- - Cả đêm hôm qua thầy không ngủ sao...?
Thầy Lương gật đầu:
- - Ngủ sao được chứ...? Tuy đã tìm ra bí mật trong sợi dây chuyền, nhưng vẫn còn đó những khúc mắc chưa được giải đáp. Hơn nữa, đêm mai chính là đêm rằm trung thu rồi, nếu không nhanh chóng luận được ý nghĩa trong câu nói của Cao Côn, tôi e sẽ không còn cơ hội. Bởi vì tôi không thể ở lại đây đến thời điểm trung thu năm sau được.
Ông Vọng đáp:
- - Nếu chỉ là chỗ ăn chỗ ở thì thầy đừng lo. Thầy cứ ở đây đến khi nào thầy không muốn ở nữa cũng được.
Thầy Lương mỉm cười:
- - Tấm lòng của bác trưởng làng tôi rất trân trọng và kính phục. Nhưng tôi vẫn còn công việc riêng của mình. Tôi vẫn còn những nơi cần phải đến, hơn nữa hôm nay tôi ở đây, nhưng có thể ngày mai tôi rời đi, sau đó tôi sẽ không còn trên cõi đời này nữa. Thế cho nên tôi không dám hứa 1 năm sau có thể quay lại đây được hay không. Nhưng trưởng làng đừng lo, tôi vẫn sẽ giữ đúng lời hứa của mình. Nếu thực sự không còn cách nào để hóa giải bùa yểm mà Cao Côn để lại, tôi sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình, tuy không tiêu diệt được đám Tiểu Quỷ. Nhưng tôi đảm bảo sẽ có thể phong ấn chúng tại mảnh đất đó trong vòng 50 năm tới. Chuyện của sau này thì đành chờ đợi người hữu duyên xuất hiện ra tay cứu giúp dân làng vậy. Đằng nào trưởng làng cũng dậy rồi thì ngồi xuống đây, tôi sẽ nói rõ tất cả những gì mà chúng ta trong thời gian qua đã tìm hiểu được.
Ông Vọng ngồi xuống ghế bên cạnh, thầy Lương trải tấm bản đồ, mở tấm phổ truyền của dòng họ Cao ra rồi bắt đầu:
- - Cao Côn, một thầy phong thủy người Trung Quốc đã đến mảnh đất này, tại đây ông ta phát hiện ra địa mạch nơi đây vô cùng vượng phát, long mạch sinh linh khí, bao quanh long mạch là những thế đất vô cùng đẹp. Và từ đó Cao Côn muốn độc chiếm lấy long mạch riêng cho bản thân mình. Có thể nói sự tồn tại của Cao gia cũng chính là một phần lịch sử của làng Văn Thái. Chỉ có điều, Cao Côn có tài nhưng lại quá độc ác. Không chỉ muốn độc chiếm long mạch, ông ta còn gây ra những tội ác tày trời, áp bức người dân. Nhưng cũng vì quá tham lam, ích kỷ, độc đoán....Chính bản thân Cao Côn đã phải trả giá khi bị chính tà thuật của mình rút ngắn tuổi thọ. Một mình Cao Côn không thể nghịch thiên, không thể khiến trời đất đảo lộn, càn khôn rung chuyển. Việc " Giấu Long Mạch " đối với Cao Côn mà nói đã thất bại. Cao Côn chết, Cao gia lúc đó như rắn mất đầu. Người dân làng Văn Thái bị chèn ép, đè nén, sau quá nhiều nỗi đau mất mát, họ quyết định giết chết toàn bộ người của Cao gia. Điều này trong quyển trục đã được người xưa ghi lại rõ ràng. May mắn thay, tưởng chừng như Cao gia đã bị giết sạch thì Lâm Thư phu nhân, là mẹ của trưởng làng đã liều mạng sống cứu trưởng làng ra khỏi biển máu, nhờ có ơn cứu mạng bố mẹ nuôi của trưởng làng, như một sự sắp đặt của ông trời, bố mẹ nuôi của trưởng làng đã gặp lại ân nhân trước khi bà hấp hối. Giây phút cuối đời, Lâm Thư phu nhân đã giao con trai mình tức Cao Luân cũng là trưởng làng sau này cho họ với tâm nguyện cuối cùng, mong sao họ cứu lấy trưởng làng, cũng chính là giọt máu cuối cùng của Cao gia. Cao gia bị diệt vong, mọi thứ về Cao gia bị đốt sạch, phá sạch, những con người của làng Văn Thái tham gia vào vụ thảm sát ấy đều thống nhất với nhau đi đến một quyết định. Dù có chết cũng không ai được nhắc đến bất cứ điều gì có liên quan đến dòng họ Cao nữa. Và sau này họ đã thực hiện đúng với lời thề, sống để bụng, chết mang theo. Đó cũng là vết nhơ không thể gột rửa của làng Văn Thái. n oán trăm năm qua tưởng chừng như đã đi vào quên lãng, bởi đời sau của người làng Văn Thái không ai còn biết gì về một Cao gia từng hưng thịnh như bậc vua chúa tại ngôi làng này cả. Ngôi làng này nhìn thì yên bình, cảnh vật hữu tình nên thơ.....nhưng ít ai biết, trong quá khứ, nơi đây máu đã đổ nhuộm đỏ đất ruộng, chướng khi cũng như ân oán sâu tựa sông, cao tựa núi.