- - Trưởng làng nhìn xem, có phải những chữ hiện ra trong viên hồng ngọc được sắp xếp như này, và các chữ trong đó đều giống như tôi vừa viết hay không...?
Ông Vọng tuy không biết chữ Trung Quốc, nhưng nhìn đi nhìn lại để viết ra giấy từ nãy đến giờ, ít nhiều ông Vọng cũng dần quen thuộc với những chữ đang hiện ra trong viên hồng ngọc mà chỉ có mình ông nhìn thấy. Nhưng để cho chắc ăn, ông Vọng cầm viên hồng ngọc đưa lên phía mặt trăng, ông cẩn thận nhìn thật kỹ từng chữ, từng chữ một......Nhìn xuống tờ giấy mà thầy Lương vừa viết, ông Vọng há hốc mồm ngạc nhiên, bởi những gì mà thầy Lương mới viết ra kia hoàn toàn trùng khớp với những chữ mà ông nhìn thấy bên trong viên hồng ngọc.
Ông Vọng thảng thốt:
- - Không sai một chữ.....Cách viết, cách sắp xếp đúng y như những gì mà tôi nhìn thấy...Nhưng....nhưng tại sao thầy lại viết được thế này...? Chẳng phải thầy nói thầy không nhìn thấy chữ bên trong viên hồng ngọc hay sao...?
Thầy Lương giải thích:
- - Đúng là tôi không thể nhìn thấy những gì đang hiện ra bên trong nhưng qua hai chữ đầu tiên cùng với những mô tả của trưởng làng, tôi mới thử viết ra xem có đúng hay không...? Thật không ngờ lại chính xác....Ha ha ha...Ha ha ha.
Nhìn ông Vọng vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu hết ngụ ý của mình, thầy Lương tiếp:
- - Hai chữ đầu tiên mà trưởng làng vẽ lại là tên Trung Quốc của một trong Thất Tinh Bắc Đẩu. Trước đó trưởng làng có nói, trong viên hồng ngọc hiện lên 7 cột chữ, mỗi cột là hai chữ.
- - Đứng đầu là Thiên Xu, tiếp đến là Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang......Đây là tên gọi Hán Việt của 7 ngôi sao trong Thất Tinh Bắc Đẩu. Còn theo cách gọi của mỗi tinh quân thì lần lượt Thiên Xu chính là Tham Lang, Thiên Tuyền (Cự Môn), Thiên Cơ (Lộc Tồn), Thiên Quyền (Văn Khúc), Ngọc Hành (Liêm Trinh), Khai Dương (Vũ Khúc), Dao Quang (Phá Quân). Khi hai chữ đầu tiên viết ra là tên của tinh quân Tham Lang, cộng với việc trên tấm bản đồ của Cao gia có đánh dấu những vị trí liên kết địa mạch làng Văn Thái, hình thành lên Thất Tinh Bắc Đẩu, tôi nghĩ ngay đến việc, 7 cột chữ mà trưởng làng nhìn thấy bên trong viên hồng ngọc chính là tên Trung Quốc của 7 ngôi sao trong Thất Tinh Bắc Đẩu.
Ông Vọng tròn mắt thán phục, chỉ với hai chữ đầu tiên mà thầy Lương lai có thể luận ra được nhiều điều đến như vậy, ông Vọng nói:
- - Thầy quả thực khiến người khác phải kinh ngạc. Chỉ với gợi ý nhỏ như vậy mà thầy nắm bắt được gần như toàn bộ những gì hiện ra bên trong viên hồng ngọc. Mặc dù thầy không nhìn thấy trong đó có gì, đáng khâm phục.
Thầy Lương xua tay đáp:
- - Không dám, không dám....Nói như vậy là trưởng làng coi trọng tôi quá rồi. Nếu không có gợi ý của trưởng làng thì cho dù có đến 10 tôi đi chăng nữa cũng chịu bó tay. Gợi ý nhỏ nhưng lại vô cùng quan trọng. Vậy là hai chúng ta đã giải được một nửa bài toán của Cao Côn. Việc tiếp theo mà tôi và trưởng làng phải làm chính là giải mã dòng chữ cuối cùng phía dưới tên của Thất Tinh Bắc Đẩu.
Ông Vọng gật đầu, nhưng có chút tò mò, ông Vọng hỏi:
- - Thầy cho tôi hỏi, tên của 7 ngôi sao trong viên đá hồng ngọc có ý nghĩa gì...?
Thầy Lương nói:
- - Đừng vội, vẫn còn thứ chúng ta chưa biết. Để sau khi hoàn chỉnh những gì Cao Côn để lại trong viên đá, khi ấy tôi sẽ nói cho trưởng làng biết. Dục tốc bất đạt, nóng vội sẽ dẫn đến hỏng chuyện. Mọi thứ chắc chắn phải có nguyên nhân của nó. Tranh thủ khi ánh trăng vẫn còn sáng chúng ta nên tập trung vào việc ghi chép thì hơn.
Trời đã chuyển dần về đêm, ánh trăng càng lúc lại càng sáng rõ. Ông Vọng tỉ mỉ vẽ lại từng nét chữ mà ông nhìn thấy bên trong mặt đá hồng ngọc. Chữ nào ông Vọng vẽ xong, thầy Lương lại viết lại chữ đó để ông Vọng so sánh xem có đúng hay không. Cứ như vậy, họ tập trung cao độ, trời đêm hơi lạnh, nhưng trên trán ông Vọng đang lấm tấm mồ hôi. Cũng bởi ông đang cố gắng hết khả năng của mình, ánh đèn dầu leo lắt, không gian ban đêm tĩnh lặng, thi thoảng mặt trăng lại bị mây đen che khuất khiến cho công việc bị gián đoạn......Nhưng cuối cùng thì họ cũng đã làm xong.
2h sáng, ông Vọng buông cây bút xuống, ông ngồi dựa vào ghế, thả lỏng cơ thể, khẽ nhắm mắt lại thở hắt ra, ông Vọng nói:
Nhìn sang bên thầy Lương, ông Vọng thấy thầy Lương cũng đã viết xong bản hoàn chỉnh. Thầy Lương nói:
- - Giờ trưởng làng hãy so lại một lần nữa cho thật kỹ, những gì tôi viết ra đây có giống với chữ bên trong viên hồng ngọc hay không nhé. Nhưng tôi nghĩ, chúng ta đã đi đúng hướng rồi.....Bởi đây thực sự chính là văn tự Cao Côn để lại cho hậu thế của mình. Chỉ có điều.....
Thầy Lương dừng lại, ông Vọng sau khi xem xét kỹ lưỡng một lần cuối, ông Vọng nói:
- - "高家的血统,北斗七星, 我放在天璇,中秋节午夜, 全部给王 " - Cao Gia Huyết Thống - Bắc Đẩu Thất Tinh - Để Ở Thiên Tuyền (Cự Môn) - Trung Thu Nửa Đêm - Cho Vương Tất Cả.
Để cho ông Vọng hiểu được cặn kẽ hơn, thầy Lương tiếp tục giải thích:
- - Dòng chữ Trung Quốc cuối cùng chính là văn tự Cao Côn truyền lại cho con cháu mình. Đại nghĩa, chỉ có người mang dòng máu của Cao gia mới có thể nhìn thấy bí ẩn bên trong viên hồng ngọc. Đúng như tôi nghĩ, Thất Tinh Bắc Đẩu đóng một vai trò quan trọng. Theo như những gì chúng ta viết ra thì Cao Côn để thứ gì đó ở vị trí của Thiên Tuyền hay còn gọi là Cự Môn, cũng chính là khu đất có ngôi miếu hoang. Cuối cùng ông ta viết, vào nửa đêm ngày rằm trung thu, cho Vương tất cả. Tôi tạm hiểu, Cao Côn muốn để lại thứ gì đó cho " Vương ". Những gì hiện ra trong viên hồng ngọc chính là lời chỉ dẫn để tìm thấy thứ này.
" Vù....ù...ù..."
Trời đang tĩnh lặng, bỗng đâu một cơn gió lạnh thổi qua khiến cây đèn dầu tắt ngúm, trên bầu trời, mặt trăng cũng đã bị che khuất bởi một đám mây đen.
" Vù....ù...ù..."
" Lạch...cạch....lạch....cạch..."
Gió thổi mỗi lúc một lớn hơn khiến cho cánh cửa nhà của ông Vọng va đập vào nhau tạo nên những âm thanh gai người. Giấy bút trên bàn bị gió thổi bay tung tóe, trong lúc thầy Lương đang cố nhặt lại những giấy tờ ghi chép thì ông Vọng đứng sững như trời trồng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, sắc mặt của ông Vọng nhợt nhạt một cách bất thường.
- - Kìa, bác trưởng làng....Bác không sao chứ....? Hình như bác bị cảm lạnh rồi, cơn gió vừa rồi mang theo phong hàn bất thường. Sức khỏe của trưởng làng gần đây không được tốt. Đợi tôi một chút, tôi lấy thuốc cho trưởng làng uống.
Nhưng khi thầy Lương đem thuốc quay lại cho ông Vọng uống thì ông Vọng đã ngất xỉu. Đưa tay vội bắt mạch cho ông Vọng, thầy Lương vừa lắc đầu vừa nói:
- - Không ổn rồi.......Mạch của trường làng đang yếu dần đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT