Hệ thống này ngoại trừ lúc đầu thích việc đọc mấy lời giới thiệu, mở nhạc BGM khi người khác lên sân khấu, cảm giác tồn tại gần như bằng không.
Lần trước khi cô cố ý để Âu Dương Tấn Không túm tay cô lừa Quý Lạc Thanh, hệ thống còn phát bài "Yêu hận đan xen" của phim truyền thuyết trời đất làm BGM cho Âu Dương Tấn Không, tiếng nhạc kịch liệt kia khiến cô suýt chút nữa diễn không nổi.
Ngoài lần đó ra, nó dạo gần đây rất hiếm khi lên tiếng.
Nhưng Nhan Thời Oanh biết, hệ thống có biện pháp giải quyết vấn đề này.
【 Sau này nếu xung quanh có mấy người này, mi có thể nhắc nhở một chút không?" 】
Hệ thống không đáp, Nhan Thời Oanh lại nói,【 "Ta biết mi có thể làm được" 】
Đây là phỏng đoán cô rút ra được từ sau lần Diêm Tử Thích lần trước, dù cô không nhìn thấy hắn, nhưng hệ thống vẫn như cũ nhắc nhở cô, chứng minh hệ thống không phải căn cứ vào phạm vi cô có thể nhìn thấy mà nhắc nhở.
Vấn đề duy nhất chính là, nó có nguyện ý hay không.
Quả nhiên, hệ thống sau một hồi trầm mặc liền nói, 【 "Như vậy sẽ đi ngược với cốt truyện..." 】
【 "Ta mặc kệ mi ở thế giới này có yêu cầu gì, nhưng nếu ngay cả chuyện này mi cũng không chịu làm, mi có tin ta sẽ lập tức hủy diệt lõi thế giới không hả?" 】
Hệ thống lại trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc khó hiểu hỏi, 【 "Cô định tự sát?" 】
Nhan Thời Oanh suýt chút nữa bật cười, 【 "Là giết chết nữ chính của thế giới này!" 】
Mọi cốt truyện đều xoay chung quanh nữ chính, cách phá hủy lõi thế giới đơn giản lại trực tiếp nhất đương nhiên chính là diệt trừ nữ chính.
Nhưng...
【 "Không thể được!" 】
Nhan Thời Oanh im lặng cong môi, cũng không thấy ngoài ý muốn, 【 "Ồ? Vì sao?" 】
【 "Cô muốn phá hủy lõi thế giới, ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng nếu cô giết nữ chính sẽ dẫn đến hậu quả cô không thể tưởng tượng được" 】, hệ thống lần đầu tiên dùng giọng điệu đầy sát khí đến vậy.
【 "Tin tưởng ta, đó tuyệt đối không phải là hậu quả cô có thể gánh vác nổi" 】
Cô thế nhưng nghe được sự nghiêm túc gần như chân thực từ âm thanh máy móc đều đều của hệ thống.
【 "Vậy mi hãy giúp ta đi" 】, Nhan Thời Oanh hờ hững nói.
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến độ trực tiếp chống lại nữ chính, tưởng tượng thôi cũng biết, làm vai chính của thế giới này, nếu muốn trực tiếp khiến nữ chính bay màu, nhất định sẽ xuất hiện một ít hậu quả không lường trước được.
Chỉ là không ngờ hệ thống lại cho rằng cô sẽ tự sát.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Nếu có một ngày cô chơi quá trớn, nói không chừng cô sẽ dùng loại phương pháp này rời khỏi thế giới, Nhan Thời Oanh hờ hững nghĩ.
Hệ thống cuối cùng đồng ý với yêu cầu của cô.
Chỉ cần trong phạm vi nhất định có vài nam chính đồng thời xuất hiện, hệ thống sẽ tự động nhắc nhở cô, cho nên nguy cơ xảy ra trong câu lạc bộ kịch nghệ xem như tạm thời được xóa bỏ.
Như vậy hẳn sẽ không có vấn đề gì đi, Nhan Thời Oanh nghĩ.
Thảo luận vấn đề đưa công ty ra thị trường với Cảnh Văn An xong, tập kịch với Hạ Phồn Dịch đã chuyện của vài tiếng đồng hồ sau đó.
Phòng tập luyện có chút nóng, Nhan Thời Oanh ôn lại mấy vị trí trên sân khấu xong, trên trán đã đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, cô không khỏi hơi kéo cổ áo ra một chút.
Lúc quay đầu, cô phát hiện Hạ Phồn Dịch đang bình tĩnh nhìn mình.
"Chúng ta lát nữa luyện thêm đoạn bế lên cao được không? Tôi thấy đoạn này nếu bổ sung vài động tác, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn...", cậu dường như quang minh chính đại đề nghị.
Nhan Thời Oanh nghe vậy, như có như không nhìn cậu nói, "Được thôi"
Khi cậu ôm eo Nhan Thời Oanh bế lên cao, Hạ Phồn Dịch không khỏi thở phào một hơi.
Trước đây, khi ánh mắt cậu chỉ đặt trên người Tần Thư Dao, cậu không cảm thấy việc đối diễn với cô có gì đặc biệt. Hiện tại cậu mới biết được, thời gian có thể tiếp xúc riêng với cô quý giá đến nhường nào.
Chỉ những lúc này, cô mới là cô em gái cực kì thích vị hôn phu của chị mình, mà cậu, chính là người con trai được cô ái mộ, khao khát.
Loại vui sướng hư ảo lại mờ mịt này khiến Hạ Phồn Dịch có thể trong giây lát quên đi sự thật rằng cô vốn không thuộc về mình, khiến cậu không thể tự kiềm chế mà chìm đắm trong mối quan hệ hư cấu này...
Ôm lấy vòng eo thon nhỏ tinh tế của cô, Hạ Phồn Dịch không kiềm được nghĩ, nếu dùng thân phận bạn bè là có thể ở bên cạnh cô, có vẻ cũng không tệ...
Giây tiếp theo Quý Lạc Thanh đột nhiên xuất hiện.
Cậu lập tức nhận thấy được Nhan Thời Oanh có chút thất thần, dư quang tựa hồ lặng yên chú ý Quý Lạc Thanh đang bước vào.
Hạ Phồn Dịch lập tức cảm nhận được một sự đố kỵ vô danh chiếm trọn lòng ngực, kèm theo đó là một sự chua chát xót xa.
Đó không phải là sự ái mộ cuồng nhiệt của nữ chính trong kịch bản, mà là cảm xúc chỉ thuộc về cô, là biểu tình bé nhỏ chỉ Nhan Thời Oanh mới có thể lộ ra.
Loại ghen ghét đến cùng cực kia, ngay cả khi biết được Tần Thư Dao thích Quý Lạc Thanh cũng chưa từng mạnh mẽ như vậy. Khi đó cậu cách mấy ngày mới có thể gặp Tần Thư Dao một lần, trong lòng nhiều nhất chỉ thấy không cam lòng, không giống hiện tại...
Lòng đố kị như thiêu cháy lòng ngực kia dường như có thể thiêu sống cậu.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Hạ Phồn Dịch lặng lẽ siết chặt tay, trong lòng chỉ còn lại sự hụt hẫng cùng cực khi đang ở nơi vui sướng cực lạc đột nhiên rơi xuống vũng bùn.
Cậu không kiềm được hơi dùng sức, ôm lấy phần eo đang ngửa ra sau của cô, kéo cô vào lòng mình.
"Nhìn ta"
Cậu đọc lời thoại, âm thanh không tự chủ được mang theo một tia run rẩy.
Hãy nhìn vào cậu.
Ít nhất giờ phút này, chỉ nhìn một mình cậu, trong mắt cũng chỉ chứa một mình cậu mà thôi.
Từ nay về sau, mỗi một ngày ở chung với cô, cậu đều phải tận mắt chứng kiến cảnh cô thích người khác, mà cậu lại phải đau khổ trong cảm giác cầu mà không được.
Ngay cả chút ngọt ngào đầy hư ảo vừa rồi, cũng trộn lẫn lưỡi dao đâm người không thấy máu.
Nhưng...
Nhan Thời Oanh, cậu sẽ không từ bỏ.
Cách đó không xa, nhìn Hạ Phồn Dịch ôm lấy Nhan Thời Oanh trong lòng, ánh mắt Việt Tu Ninh như kết một tầng băng lạnh.
Hắn chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay, rằng Hạ Phồn Dịch lại chướng mắt đến vậy.
Biết rõ người Hạ Phồn Dịch thích chính là Tần Thư Dao, nhưng khi thấy cậu thân mật ôm Nhan Thời Oanh như vậy, Việt Tu Ninh vẫn khó có thể kìm nén sự khó chịu.
Đáy lòng bị sự không thoải mái chẳng biết từ đâu xuất hiện chiếm cứ, Việt Tu Ninh hậu tri hậu giác phát hiện, chẳng lẽ hắn đang ghen tị?!
Việt Tu Ninh gạt đi sự khó chịu nơi đáy lòng, nhưng vẫn không kiềm được bực bội mở di động.
Mấy ngày nay hắn rất hiếm khi liên hệ Tần Thư Dao, mà Tần Thư Dao ngược lại đối xử với hắn còn thân thiện hơn cả trước đây.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Mở phần tin nhắn ra, nàng thế nhưng phá lệ gửi tận ba bốn tin cho hắn.
Việt Tu Ninh không khỏi khẽ cười lạnh, hắn không chút để ý xem tin nhắn được gửi từ mấy giờ trước, như vô tình trả lời:
[ Đúng rồi, gần đây sao không thấy em đến tìm Hạ Phồn Dịch vậy? ]
Đánh xong dòng tin trên, Việt Tu Ninh ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hạ Phồn Dịch đứng nơi xa.
Không phải cậu thích Tần Thư Dao sao.
Không sao, tôi có thể giúp cậu.
Buổi trưa, trước giờ nghỉ trưa lại tổ chức một lần tập dợt đọc kịch bản.
Bởi vì Tưởng Nhược Đồng vẫn chưa thể đến Thánh Bạc, cho nên phần dành cho nữ chính chỉ có thể do Nhan Thời Oanh gánh.
Không biết do trạng thái gần đây của mọi người đều khá tốt hay do thay đổi nữ chính mà việc đọc kịch bản đều vô cùng thuận lợi, đạo diễn cũng rất hài lòng.
Tập đọc được một nửa thì đã đến giờ nghỉ trưa, đại đa số thành viên đều rời khỏi phòng họp.
Việt Tu Ninh cũng tháo mắt kính xuống, ấn sống mũi, rút mình ra khỏi kịch bản.
Tờ giấy kẹp trong notebook rơi xuống đất, Việt Tu Ninh khom người nhặt lên, vừa ngẩng đầu lại thấy Quý Lạc Thanh bước vào, do dự đặt gì đó xuống chỗ ngồi của Nhan Thời Oanh.
Đợi anh đi rồi, Việt Tu Ninh mới đứng dậy đến xem.
Đó là hai tấm vé xem nhạc kịch, thời gian chính là vào chiều nay.
Việt Tu Ninh mặt không cảm xúc nhìn theo hướng Quý Lạc Thanh rời đi.
Hắn trải qua vô số mối tình, liếc mắt một cái liền đoán được Quý Lạc Thanh tuyệt đối có ý với Nhan Thời Oanh.
Hắn đương nhiên cũng biết với diện mạo của Nhan Thời Oanh, cô nhất định có vô số người theo đuổi. Chẳng qua, hắn không ngờ người mà Tần Thư Dao tâm tâm niệm niệm đặt trong lòng, thế nhưng lại thích Nhan Thời Oanh.
Chẳng qua phải khiến anh thất vọng rồi, có lẽ anh còn chưa biết, người Nhan Thời Oanh thích chỉ có một mình hắn.
(Tây: anh hơi bị atsm 😌)
Nhưng chỉ bằng một tấm vé xem nhạc kịch, dù cô thật sự đi với Quý Lạc Thanh hắn cũng không lo lắng. Hắn và Quý Lạc Thanh, một người trên trời một kẻ dưới đất, Nhan Thời Oanh sao có thể xem trọng anh được?
Khẽ liếc nhìn tấm vé đặt trên chỗ ngồi kia lần nữa, Việt Tu Ninh nhàm chán đút tay vào túi, xoay người đi.
Nhưng một lúc sau, có một bóng người lại quay ngược về phòng, sau khi cầm tấm vé lên nhìn kỹ thông tin bên trên vài lần, người nọ trực tiếp xé tấm vé làm đôi và ném vào thùng rác.
Việt Tu Ninh lặng lẽ cúi đầu, đáy mắt lập lòe sự hậm hực cùng đố kị mà chính hắn cũng không phát hiện.
Phòng hòa nhạc Bạch Lan... phải không.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Quý Lạc Thanh sau khi âm thầm tặng tấm vé kia liền chờ đợi trong trạng thái thấp thỏm bất an.
Sau ngày hôm qua anh đã nghĩ kỹ rồi, anh không muốn lại dùng loại phương thức này tranh thủ sự đồng tình của cô. Anh muốn đường đường chính chính theo đuổi cô, muốn thông qua sự nỗ lực của bản thân để có được sự chú ý của cô.
Tuy ngày hôm qua ngoài ý muốn được cô quan tâm khiến anh vui mừng khôn xiết, nhưng sự sung sướng ngắn ngủi được tạo nên từ lừa gạt kia tựa như bọt biển, vừa chạm vào liền vỡ tan.
Trước khi đưa vé, anh còn cố ý xem xét chung quanh, không bị ai phát hiện.
Đây là bộ nhạc kịch trong nước anh thích nhất, Quý Lạc Thanh do dự mở di động ra, ngón tay xẹt qua số điện thoại của cô, cuối cùng lại do dự thoát ra ngoài.
Muốn tự mình hỏi cô, lại sợ cô sẽ trực tiếp từ chối.
Như vậy chiều nay... Cô sẽ đến sao?
Quý Lạc Thanh quay đầu, cửa kính sát đất bên cạnh phản chiếu lại gương mặt thấp thỏm lại không biết làm sao của anh vô cùng rõ ràng.
Buổi chiều, Nhan Thời Oanh vừa dọn đồ xong đã bị Việt Tu Ninh đột xuất kéo đi xem bộ nhạc kịch gì đó.
Phòng hòa nhạc Bạch Lan là một sân khấu kịch lớn và có tiếng ở thành phố A, vở diễn hôm nay đại khái là một vở nổi tiếng, người đứng trước cổng đông như trẩy hội.
Việc Việt Tu Ninh mang cô đến nơi này hẹn hò đã đủ khiến cô kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là, hắn thế nhưng chẳng khác gì những cặp đôi bình thường, nắm tay cô ngay giữa đám đông.
Những chuyện khác thường nhất định đều có lý do.
Nhan Thời Oanh bằng trực giác cảm thấy, hẳn đang giấu cô gì đó, nhưng vì hắn giỏi việc che giấu cảm xúc nên Nhan Thời Oanh nhất thời cũng không phát hiện được điều gì khác lạ thông qua biểu cảm của hắn.
Đang hoài nghi, di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Nhan Thời Oanh mở ra nhìn, là Quý Lạc Thanh.
Khi cô vừa định bắt máy, Việt Tu Ninh đã nhanh tay nhấn nút từ chối.
"Chuyên tâm một chút, hôm nay em cùng tôi đi hẹn hò mà", Việt Tu Ninh nhàn nhạt mỉm cười, cúi người khẽ hôn lên trán cô, năm ngón tay hắn đan vào bàn tay cô, "Đi thôi"
Nhan Thời Oanh cho dù một bụng nghi hoặc cũng chỉ có thể tạm thời đè xuống, cho nên cô không nhìn thấy được khi mình cúi đầu xuống, trên mặt Việt Tu Ninh chợt lóe qua nụ cười thực hiện được ý đồ.
Quý Lạc Thanh đứng chờ ở cổng rất lâu.
Từ khi vở kịch mở màn đến tận khi kết thúc, dòng người không ngừng rời khỏi nhà hát. Nhưng anh lại như thể không cảm nhận cảm giác sưng đau nơi bàn chân, cứ thế cố chấp đứng đợi mãi ở đó.
Anh lại gọi cho Nhan Thời Oanh, không có gì bất ngờ, cô vẫn không bắt máy.
Thì ra cô thật sự không muốn gặp anh.
Quý Lạc Thanh yên lặng cúi đầu, đang cảm thấy mất mát, anh bỗng nhiên nghe được từ nơi xa vang lên một âm thanh mà mình cực kì quen thuộc.
Ánh mắt anh không khỏi sáng lên, ngẩng đầu tập trung nhìn kĩ, thật sự là Nhan Thời Oanh!
Anh vừa mừng vừa sợ tiến lên vài bước, vừa định lên tiếng chào cô, liền thấy cô đang thân mật nắm tay Việt Tu Ninh.
Như thể phát hiện ánh mắt của Quý Lạc Thanh, Việt Tu Ninh nhanh chóng ôm lấy vai cô, chẳng khác gì tuyên thệ chủ quyền, hắn lặng yên nhìn anh nhếch môi cười một cách khiêu khích lại sắc bén.
Ánh mắt kia tựa như mũi dao nhọn lạnh lẽo, lập tức khiến hai chân anh như bị đóng đinh tại chỗ.
Giây tiếp theo, không biết Việt Tu Ninh nói gì với Nhan Thời Oanh, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô.
16/7/2023
Nay thương quá cho hai chương rồi nha,:3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT