Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Sau khi ý tưởng kia xẹt qua, Hạ Phồn Dịch như thể thông suốt được điều gì đó, hai mắt dần dần có ánh sáng.

Đúng... Không sai! Không cần biết phải dùng cái cớ gì, chỉ cần cậu vẫn có thể ở cạnh cô đồng nghĩa cậu vẫn còn hy vọng.

Nếu trực tiếp bày tỏ sẽ bị cô từ chối vậy cậu dứt khoát giấu tình cảm này đi. Từ nay về sau cậu sẽ giấu đi toàn bộ tham niệm, khát vọng, tuyệt đối sẽ không như hôm nay, suýt nữa bị cô phát hiện.

Đợt tập huấn dài như vậy, ngày tháng cô ở Thánh Bạc cũng không ngắn, cậu có rất nhiều thời gian và cơ hội, cậu rất có kiên nhẫn, cậu có thể chờ.

Hiện tại không có thân phận gì có thể gần cô hơn bạn bè.

Hành động xốc nổi ban nãy của cậu nhất định đã chọc giận cô, nhất định phải nghĩ cách xin lỗi đàng hoàng mới được...

Nghĩ vậy, Hạ Phồn Dịch đẩy cửa ra, vội vàng chạy theo hướng Nhan Thời Oanh bỏ đi.

Trong lúc tìm cô, trong lòng Hạ Phồn Dịch vẫn còn hối hận không thôi, cậu đang ảo não không biết lát nữa phải xin lỗi, năn nỉ thế nào mới được.

Nhưng khi đến ban công, Hạ Phồn Dịch chưa kịp lên tiếng gọi Nhan Thời Oanh, cậu đã nhìn thấy Quý Lạc Thanh đang ngồi bên cạnh cô.

Đợt tập huấn lần này chủ yếu dành cho các thành viên sắp lên sân khấu biểu diễn, thật ra người phụ trách không cần phải đến đây.

Nhưng Quý Lạc Thanh vẫn yêu cầu được tham gia. Khi đó Hạ Phồn Dịch còn có chút khó hiểu, hiện tại cậu bỗng nhiên vỡ lẽ.

Cậu nhìn Nhan Thời Oanh ngồi bên cạnh Quý Lạc Thanh, nhân lúc Nhan Thời Oanh ngẩng đầu nhắm mắt hóng gió, Quý Lạc Thanh có thể nói đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào Nhan Thời Oanh.

Ánh mắt kia, cậu cực kì quen thuộc, vì cách đây chẳng bao lâu, khi cậu và Nhan Thời Oanh cùng chụp hình ngoài ban công, cậu cũng yên lặng, dùng ánh mắt kia chăm chú nhìn Nhan Thời Oanh.

Anh ta thích cô.

Thời điểm trong đầu xẹt lên câu nói kia, Hạ Phồn Dịch chỉ cảm thấy có gì đó đang ầm ầm sụp xuống cơ thể cậu.

Suy nghĩ lần thứ hai rối như tơ vò, Hạ Phồn Dịch không dám tin tin lui về sau vài bước, đến tận khi lưng cậu dựa vào vách tường nơi chỗ rẽ mới dừng lại.

Cậu vô cùng hỗn loạn tự hỏi, sao lại như vậy được... Sao anh ta, sao anh ta có thể thích Nhan Thời Oanh!?

Thì ra, người anh ta nhắc đến hôm phòng tập mất điện là Nhan Thời Oanh sao?

Người anh ta yêu thầm, ấy vậy mà lại là Nhan Thời Oanh!

Nghĩ đến việc người cậu và Quý Lạc Thanh nói là một, mà cậu còn cổ vũ anh, Hạ Phồn Dịch chỉ thấy một sự buồn cười trước đây chưa từng có nhanh chóng trào dâng.

Khi cảm giác đầy vớ vẩn kia chiếm trọn lồng ngực cậu, Hạ Phồn Dịch bất giác dùng sức siết chặt tay, chặt đến độ khớp xương gồ lên trắng bệch cũng không biết.

Nếu vậy...

Anh ta có biết Nhan Thời Oanh cũng thích anh ta không?

Chỉ nghĩ đến cảnh sau này hai người sẽ ôm nhau đầy hạnh phúc, Hạ Phồn Dịch lập tức cảm thấy trái tim quặn thắt đầy đau đớn, như thể có một chiếc rìu bén nhọn bổ sâu vào ngực cậu, đau đến độ máu thịt đều nhầy nhụa.

Cảm giác ảo não hối hận, sự nóng rát trên má do cái tát ban nãy, hiện tại lại cộng thêm vết thương mới bị rạch đến máu chảy đầm đìa này đồng thời bao trùm lấy Hạ Phồn Dịch, khiến cậu như bị rút cạn sức lực, chỉ có thể bất lực khẽ nhếch miệng cười.

Ha, bạn bè.

Hạ Phồn Dịch im lặng cười nhạo một tiếng, cơ thể bỗng nhiên run rẩy, cậu khẽ nhắm mắt lại.

Không ai biết ban nãy cậu phải dặn lòng, ép buộc bản thân đến thế nào mới ép được mình không thể vượt qua giới hạn đạo đức cuối cùng.

Nếu cậu chỉ phát hiện Nhan Thời Oanh yêu đơn phương Quý Lạc Thanh cũng thôi đi, nhưng hiện tại cậu còn biết Quý Lạc Thanh cũng thích cô...

Vậy đừng trách tôi, Quý Lạc Thanh.

Chuyện đê tiện này, vì Nhan Thời Oanh, dù có thế nào cậu cũng có thể làm được.

Cậu đứng trốn sau bức tường nghe họ trò chuyện rất lâu, lâu đến nỗi hai chân Hạ Phồn Dịch sắp phải tê rần, lúc này cậu lại nghe thấy âm thanh của hai người càng ngày càng gần.

Đầu tiên là Quý Lạc Thanh bước ra khỏi cửa ban công, một lát sau, Nhan Thời Oanh mới đi ra.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Thời Oanh, Hạ Phồn Dịch nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô.

"Nhan Thời Oanh!"

Vừa nhìn thấy cậu, Nhan Thời Oanh lập tức xụ mặt, ném tay cậu ra và định rời đi.

 

Nhưng không biết có phải vì cô vừa được nói chuyện với Quý Lạc Thanh không, Hạ Phồn Dịch cực kì nhạy bén cảm nhận được, Nhan Thời Oanh không hề tức giận như ban nãy, cô hiện tại chẳng khác gì một chú mèo xù lông đã được chủ nhân vuốt ve an ủi.

Dù sự chua xót đang dần xâm chiếm trái tim, nhưng Hạ Phồn Dịch có thể nói vẫn dùng hết mười tám phần công lực để bày ra vẻ đáng thương, mong cô tha thứ.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, một người đường đường là con út của Hạ gia, được yêu thương từ nhỏ đến lớn như mình, sẽ có một ngày lại phải bày ra vẻ luồn cúi hèn mọn để lấy lòng người khác. Dù trước đây cậu từng thích Tần Thư Dao nhưng lại chưa từng phải dùng thái độ hèn mọn đến nhường này.

Lần này khác với lần cậu thất hẹn với Nhan Thời Oanh, ngoài việc muốn níu kéo và khiến cô tha thứ mình, sâu trong nội tâm Hạ Phồn Dịch còn có một cảm giác sợ hãi, sợ cô bất kỳ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp mất.

Sự sợ hãi kia, ngoài việc khiến cậu cảm thấy mình trở nên thấp kém hơn, chính là cảm giác bất lực.

Có lẽ vì thấy cậu ra sức nhẫn nhục lấy lòng mình như thế, sắc mặt Nhan Thời Oanh rốt cuộc mới tốt hơn một chút.

Hạ Phồn Dịch có chút dao động, lại kéo cô đến một ban công không người.

"Vậy thì, để tỏ thành ý, chúng ta hãy trao đổi với nhau một bí mật không thể để người khác biết, được không?"

Hạ Phồn Dịch đề nghị xong, thấy Nhan Thời Oanh không kiềm được tò mò đưa mắt nhìn sang, cậu hơi mỉm cười.

"Thật ra dưới tầng hầm của Hạ gia có một ngục giam được xây riêng biệt, anh hai của tôi chưa bao giờ cho phép tôi xuống đó"

"Nhưng anh ấy không biết, thật ra tôi đã lén trộm lấy chìa khóa. Hôm đó, vì không kiềm lòng được nên tôi đã lén xuống đó xem, em đoán xem, tôi nhìn thấy gì?"

Nhan Thời Oanh nhìn cậu, không kiềm được hỏi, "Anh nhìn thấy gì?"

Đáy mắt Hạ Phồn Dịch lập lòe tia sáng khó lường, "Tôi nhìn thấy người tình bé nhỏ của anh hai mình. Phải nói rất nhiều năm rồi tôi chưa gặp lại cô ta, còn tưởng rằng cô ta đã chia tay với anh hai, không ngờ suốt thời gian qua cô ta bị anh hai nhốt dưới tầng hầm"

"Sau này, cô ta cầu xin tôi thả mình ra"

Thấy Hạ Phồn Dịch một mực nhìn chằm chằm về phương xa và không nói gì, Nhan Thời Oanh không khỏi thúc giục, "Sau đó thế nào?"

Hạ Phồn Dịch như thể đột nhiên hồi thần, nhếch môi nói, "Không có sau đó"

Cậu khẽ nhún vai, "Tới lượt em đó"

Cậu đang nói lại đột nhiên im bặt, dù Nhan Thời Oanh có dò hỏi thế nào, Hạ Phồn Dịch đều không chịu nói tiếp.

Đã đến lượt Nhan Thời Oanh, cô chỉ đành bất đắc dĩ nói, "Được rồi"

Cô có chút thấp thỏm nhìn Hạ Phồn Dịch, "Vì anh là bạn tôi nên tôi mới nói cho anh biết đó nhé, tuyệt đối đừng kể lại chuyện này với ai cả"

Hạ Phồn Dịch cười gật đầu.

"Đặc biệt là Dao Dao"

Hạ Phồn Dịch hơi ngẩn người, sau đó lại gật đầu.

Lúc này, cậu nhìn thấy mặt Nhan Thời Oanh dần đỏ lên, như thể ngượng ngùng nhỏ giọng nói, "Thật ra... Tôi đã thích Quý Lạc Thanh rất lâu rồi"

Dù vừa rồi đã được tận mắt nhìn thấy, nhưng giờ phút này, khi chính tai nghe được cô nói mình thích người khác, Hạ Phồn Dịch vẫn không khỏi thấy đau đớn như bị sét đánh trúng.

Đặc biệt khi cô còn xem cậu là một người bạn có thể chia sẻ bí mật, có thể nói là bày ra vẻ ngượng ngùng động lòng người mà bày tỏ với cậu.

||||| Truyện đề cử: Sắc Dụ |||||

Vốn tưởng chuyện yêu cô lại không thể nói ra đã đủ đau khổ nhất rồi, không ngờ việc đau đớn nhất lại là chính tai nghe cô nói bản thân thích người khác.

Hạ Phồn Dịch có thể nói phải dùng hết sức lực mới giữ được nụ cười trên mặt.

"Nhưng chắc cậu đã biết từ lâu rồi nhỉ, Dao Dao cũng thích Quý Lạc Thanh, cho nên tôi chưa bao giờ dám nói chuyện này cho cậu ấy biết"

Nhan Thời Oanh có chút mất mát gục đầu xuống.

Thấy cô ủ rũ như thế, sắc mặt của Hạ Phồn Dịch hơi thay đổi, tay rũ bên người không kiềm được hơi nâng lên, nhưng cuối cùng cậu lại chỉ dám đặt tay lên phần lưng ghế phía sau cô.

Trái tim đang âm ỉ đau, nhưng ngoài miệng cậu vẫn dịu dàng an ủi cô, "Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô ấy biết đâu"

Giây tiếp theo, cậu lại nghe thấy Nhan Thời Oanh nói, "Anh là nam, vậy anh có biết cách nào tốt nhất có thể lặng lẽ theo đuổi người đó không?"

Khoảnh khắc cô thẳng thắn, thành khẩn lại vô cùng trực tiếp hỏi ra vấn đề này, trong mắt cô toát ra sự khát khao không thể nào che giấu dành cho người trong lòng.

Hạ Phồn Dịch suýt chút nữa mất khống chế, để lộ sự ghen tuông đến điên cuồng ra.

Bàn tay đặt trên lưng ghế phía sau đã siết chặt thành quyền, nhưng trên mặt Hạ Phồn Dịch lại lộ ra một nụ cười vô cùng hoàn hảo, "Em muốn theo đuổi Quý Lạc Thanh à? Được thôi, để tôi chỉ cho em"

7/3/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play