Gã trở tay, hơi dùng sức một chút đã kéo Nhan Thời Oanh đến gần, nhưng chưa kịp kéo đến trước mặt mình, cánh tay gã đã bị Hạ Phồn Dịch nắm chặt.
Âu Dương Tấn Không sửng sốt, muốn gạt tay cậu đi nhưng lại gạt không nổi. Gã bực bội trừng mắt nhìn Hạ Phồn Dịch, "Nhóc con, mày muốn gì?"
"Cô ấy đồng ý đi theo anh rồi?"
"Vậy cô ấy đồng ý đi ăn chung với mày sao?"
Nhan Thời Oanh nhìn hai người đá nhau như gà chọi, rốt cuộc không nhanh không chậm hỏi, "Hai người nói đủ chưa?"
Lời này vừa hỏi, sắc mặt Hạ Phồn Dịch liền dịu xuống một ít. Đang định lấy tay ra, đã bị Âu Dương Tấn Không thình lình "Bang" một tiếng, hất bàn tay đang để trên vai Nhan Thời Oanh của cậu ra.
Lửa giận vừa hạ xuống của Hạ Phồn Dịch nháy mắt lại bùng cháy, tên này mắc chứng gì thế này?! Hành động vừa rồi có khác gì tình cảnh trọng tài đã thổi còi còn phạm quy đá vào khung thành chứ?!
Sau khi Âu Dương Tấn Không chơi Hạ Phồn Dịch một vố, gã lại như không có việc gì, cợt nhả dựa sát vào người Nhan Thời Oanh, "Oanh Oanh, em ăn chưa? Lát nữa có muốn đi ăn trưa với anh không?"
Nói xong còn cố ý liếc nhìn Hạ Phồn Dịch, hàm nghĩa không cần nói cũng biết.
Hạ Phồn Dịch vốn dĩ tranh cường háo thắng, nghe xong lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đứng sau Nhan Thời Oanh, bày ra tư thế chờ lát nữa cô đi đâu cậu liền đi theo đến đó. Điều này khiến Âu Dương Tấn Không bực bội, sắc mặt trầm xuống.
Nhan Thời Oanh hơi nhíu mày, "Hôm nay anh đến đây làm gì?"
Âu Dương Tấn Không vội vàng lấy một tập folder ra, bên trong kẹp một tờ đơn đăng kí vuông vức, "Hôm qua em làm rơi đồ, anh vốn dĩ...", gã liếc nhìn Hạ Phồn Dịch đứng sau Nhan Thời Oanh, không hề nhắc đến chuyện mình bị block, "Hôm nay anh cố ý đến trả lại cho em!"
Nhan Thời Oanh nhàn nhạt nhìn lướt qua gã sau đó đi về phía trước, "Không cần, hôm nay tôi sẽ đi xin một tờ khác"
Âu Dương Tấn Không vội vàng đuổi theo cô, "Oanh Oanh! Câu lạc bộ của em muốn đăng ký xét duyệt làm câu lạc bộ xuất sắc nhất đúng không? Anh có thể giúp em nha! Mấy giáo viên phụ trách đánh giá, anh đều quen biết hết, có vài người còn thường xuyên đến nhà dạy kèm cho anh nữa!", vừa nói gã vừa có chút đắc ý nhìn Hạ Phồn Dịch, trong ánh mắt còn thấp thoáng vẻ khinh thường.
"Không cần", Nhan Thời Oanh đi thêm vài bước, bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn hai thanh niên đi tò tò phía sau mình, cô như thể vô cùng nghi hoặc hỏi, "Hai người đi theo tôi làm gì?"
"Ăn cơm"
Hai người trăm miệng một lời đáp, lại lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái.
Tuyệt đối không thể để thứ hạ đẳng này tiếp cận Oanh Oanh!
Âu Dương Tấn Không nghĩ.
Phải nói gì đó ghê tởm tên khốn này mới được.
Hạ Phồn Dịch phẫn uất nghĩ, sớm đã quên mất lý do đến đây của mình là gì.
Hai người ánh mắt giữa không trung chạm vào nhau, dữ dội đến độ muốn tóe lửa.
Nhan Thời Oanh âm thầm chú ý bầu không khí giữa họ, trong lòng thầm cười khẽ.
Cắn câu!
Với loại người kiêu ngạo tự phụ, tâm tư đơn thuần như Hạ Phồn Dịch mà nói, loại người tự sướng, ATSM lại thích gây hấn như Âu Dương Tấn Không rất dễ gợi lên lòng hiếu thắng của cậu. Dù Hạ Phồn Dịch hiện tại không có cảm xúc gì với cô, nhưng khi bị Âu Dương Tấn Không như chim công xoè đuôi huênh hoang gây hấn, cũng sẽ dễ dàng châm ngòi bản tính thích tranh đấu của cậu.
Đàn ông a...
Nhan Thời Oanh nhàn nhạt liếc nhìn họ, tựa hồ có chút ghét bỏ nhíu mày, "Tùy hai người"
Hành trình một người đi ăn cơm lại bất giác biến thành ba người.
Dọc theo đường đi Âu Dương Tấn Không không ngừng cố ý khoe ra những người mình quen trong tổ đánh giá, Hạ Phồn Dịch cũng không cam lòng yếu thế, đợi Âu Dương Tấn Không nói xong đề tài trên, cậu liền nhanh chóng chuyển đề tài sang Thánh Bạc, bắt đầu cùng Nhan Thời Oanh nói về chủ đề mà Âu Dương Tấn Không hoàn toàn không thể chen vào.
Đợi đến khi Âu Dương Tấn Không ân cần đi tính tiền giúp Nhan Thời Oanh, Hạ Phồn Dịch mới buồn bực hỏi, "Gã này rốt cuộc là ai vậy?"
Hạ Phồn Dịch sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua tên đứng trước quầy tính tiền còn muốn ra vẻ ngầu lòi, hai tay cắm túi quần. Ra vẻ nửa ngày thì ra gã chính là Âu Dương Tấn Không??
Khó trách khi Quý Lạc Thanh bảo cậu đừng nhắc đến tên gã, trong lòng cậu còn thấy có gì đó không ổn. Hôm nay được gặp Âu Dương Tấn Không rồi, cậu rốt cuộc mới hiểu phản ứng của Nhan Thời Oanh và hàm nghĩa những câu nói của Quý Lạc Thanh là gì.
Nhớ đến việc Tần Thư Dao hết lòng hết dạ tác hợp gã với Nhan Thời Oanh, Hạ Phồn Dịch bất giác sinh ra loại nghẹn khuất như thể tận mắt nhìn thấy hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu, trong lòng càng thêm chướng mắt Âu Dương Tấn Không.
Cũng không biết gã nói gì với Dao Dao mà lại có thể lừa Dao Dao như vậy, tên này thật sự biết diễn trò!
Cậu còn đang nghĩ ngợi miên man, Âu Dương Tấn Không đã tính tiền xong, Hạ Phồn Dịch lập tức nở một nụ cười vô cùng tiêu chuẩn, dùng góc độ chính xác như được huấn luyện trăm ngàn lần mà nhích lại gần Nhan Thời Oanh, "Aiya, em bị dính gì ở đây này..."
Nhan Thời Oanh hoang mang ngẩng đầu nhìn Hạ Phồn Dịch đột nhiên xoay chuyển thái độ, nhưng không đợi tay cậu chạm được tóc Nhan Thời Oanh, Nhan Thời Oanh đột nhiên bị kéo ra.
Âu Dương Tấn Không kéo Nhan Thời Oanh ra, cực kì khoa trương nhìn dưới chân Hạ Phồn Dịch kêu lên, "Cẩn thận Oanh Oanh! Có con gián bò ngang qua đó!", gã kéo Nhan Thời Oanh sang một bên, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Hạ Phồn Dịch ác ý cười, "Con gián cực lớn luôn!"
Hạ Phồn Dịch, "..."
Tức chết đi được! Tên khốn này sao có thể khiến người khác sôi máu như vậy chứ?
Âu Dương Tấn Không có chút đắc ý ngẩng cao đầu, dám đấu với ông đây à? Ăn shit đi!
Khi gã còn đang đắc ý thì Nhan Thời Oanh sau khi bị dọa một phen đã có phản ứng trở lại, cô nhanh chóng nhéo tai Âu Dương Tấn Không.
"Anh lừa ai hả? Chỗ này sao có gián được?"
Âu Dương Tấn Không đau đến nỗi không ngừng oai oái kêu to, nhưng dù vậy gã vẫn không quên đắc ý liếc nhìn Hạ Phồn Dịch.
Hạ Phồn Dịch, "???", chuyện này mẹ nó có gì đáng huênh hoang? Tên quỷ sống ấu trĩ này.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí sóng ngầm cuồn cuộn.
Ăn xong, Nhan Thời Oanh phải đi lo chuyện đăng ký, không rảnh tiếp tục diễn kịch với họ. Trước khi đi, Âu Dương Tấn Không cũng không biết từ đâu rút vài tấm thẻ ngân hàng ra muốn nhét vào túi xách của cô, còn định tròng chiếc vòng cổ dây xích to đùng bằng vàng lên cổ cô nữa... Cuối cùng gã bị Nhan Thời Oanh dùng thái độ ghét bỏ xem thường đẩy ra xa, còn phải nhìn thấy ánh mắt cười nhạo vô cùng trắng trợn của Hạ Phồn Dịch.
Nhan Thời Oanh vội vàng đi đến nơi nộp đơn đăng ký, sắp đến hạn chót, người ít hơn buổi sáng rất nhiều.
Đến lượt cô, khi người của Hội học sinh đưa quyển danh sách đăng ký qua, Nhan Thời Oanh cố ý viết thật chậm, tầm mắt nhanh chóng lướt xem cột những người đã đăng ký, quả nhiên nhìn thấy tên của câu lạc bộ máy móc.
Ít nhiều cũng nhờ mấy nam sinh trong câu lạc bộ máy móc, cô cố ý nhận trách nhiệm đến đăng ký chính là vì muốn xác nhận câu lạc bộ máy móc rốt cuộc có tham gia không.
Nhưng còn chưa nhìn được đến cái tên cuối cùng, Nhan Thời Oanh liền nghe thấy một thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến...
"Xem đủ chưa?"
Thanh âm lạnh lẽo và trào phúng.
Nét cười nơi khóe môi Nhan Thời Oanh dần nhạt đi.
Thương Tự Hoài.
Người ngồi sau bàn nhìn thấy tình hình cũng tò mò nhìn sang, Nhan Thời Oanh lập tức cắn môi, cúi đầu nhu nhược nhỏ giọng nói, "Tôi... Tôi viết xong ngay"
Thương Tự Hoài hai tay cắm túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô, đến khi cô điền xong và đi lướt qua người gã, Thương Tự Hoài bỗng nhiên tà ác nhếch môi, đột ngột vươn chân ra...
Nhan Thời Oanh sớm đã thầm chú ý nhất cử nhất động của Thương Tự Hoài, nên khi nhìn thấy động tác nhỏ kia, nội tâm cô cực kì vui sướng. Cô nhanh chóng giả vờ không cẩn thận bị gã vướng ngã, cả người nặng nề ngã xuống, còn vì trong lúc lảo đảo mà đụng nghiêng bàn của Hội học sinh.
Vài người đang làm việc đều bị tiếng động này dọa một phen, họ vội vàng chạy đến nâng cô dậy, "Bạn gì đó ơi? Cậu không sao chứ?"
Nhan Thời Oanh chống người chậm rãi đứng lên, miễn cưỡng nhìn họ mỉm cười, "Tôi không sao...", đồng thời mày hơi nhíu lại, không khống chế được đau đớn mà đè chân trái.
Vài người có lòng đồng tình cao không khỏi nhìn Thương Tự Hoài bằng ánh mắt khinh thường khiển trách.
Thương Tự Hoài lại như thể không có việc gì, ung dung dựa vào bàn nhìn họ, đến tận khi vài người nọ dìu cô đứng lên rồi, gã mới đột nhiên đi đến và túm lấy Nhan Thời Oanh, sau đó như cực kì đau lòng nói, "Aiya, thật ngại quá, tôi không phải cố ý, cô không sao chứ?"
Nói xong gã lại dùng âm lượng người khác nghe không thấy thấp giọng nói, "Cô vẫn còn nhớ trận cá cược của chúng ta nhỉ? Oanh Oanh ~"
Nhan Thời Oanh ánh mắt hơi lóe, nếu không phải đã xem trước cốt truyện, cô suýt chút nữa phải cho rằng Thương Tự Hoài mới là ác độc nữ phụ... không, là nam phụ.
Nhưng cũng nhờ sự giúp đỡ này của gã, ánh mắt của những người trong Hội học sinh bên cạnh đã thành công chuyển từ khinh thường sang ghét bỏ.
Nhan Thời Oanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu mà "Ừm" một tiếng, sau đó sắc mặt trắng bệch hơi co người lại, "Anh kéo tôi đau quá..."
Thương Tự Hoài lúc này mới buông tay ra, gã nghiêng đầu, híp mắt như thể đang nhìn một món đồ chơi thú vị, một lát sau mới tùy tiện nói, "Cẩn thận một chút nha"
Nhan Thời Oanh tựa như nghe thấy lời uy hiếp, sắc mặt trắng bệch, cô khẽ gật đầu sau đó ngay lập tức tránh ra.
Lúc đi ra ngoài Nhan Thời Oanh xoa xoa khuỷu tay đang âm ỉ đau vì cú va chạm ban nãy, trong lòng lại cười lạnh.
Ngay từ lúc bước vào cô đã phát hiện, những người trong Hội học sinh phụ trách ghi danh hôm nay cũng chính là những người phụ trách việc tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Thương Tự Hoài sẽ không thật sự cho rằng cô đang ở thể yếu đó chứ?
Cũng nhờ tính cách ác liệt kia của gã hỗ trợ mà cô mới có cơ hội trình diễn một màn vừa rồi.
Thương Tự Hoài và Quý Lạc Thanh tựa như hai thái cực trái ngược. Quý Lạc Thanh khi đối diện với người nhỏ yếu hơn mình sẽ nảy sinh đồng cảm, sẽ suy nghĩ cách tốt nhất để trợ giúp họ. Nhưng người như Thương Tự Hoài khi đối diện kẻ yếu thể hơn, gã sẽ chỉ biết gia tăng nhục nhã, giẫm đạp, máu lạnh như thể bản thân vốn không có trái tim.
Tương tự, trong cốt truyện gốc khi Thương Tự Hoài bị giẫm đạp, gã sẽ không tiếc tất cả, thậm chí ngay cả mạng sống cũng dám đánh cuộc chỉ vì để trả thù đối phương.
Rõ ràng là một kẻ điên.
Chẳng qua trong danh sách, cái tên trên phần người đăng ký cho câu lạc bộ máy móc chính là Thương Tự Hoài.
Xem ra gã quả nhiên hệt như những gì mấy nam sinh của câu lạc bộ máy móc đã nói, mấy ngày nay gã vẫn luôn chạy đôn chạy đáo vì hạng mục câu lạc bộ xuất sắc nhất.
Muốn giành giải câu lạc bộ xuất sắc nhất sao? Nhan Thời Oanh cười lạnh, Thương Tự Hoài, tôi xem anh lần này giành bằng cách nào.
***
Buổi chiều khi Hạ Phồn Dịch đến gặp Tần Thư Dao, cậu ngoài dự đoán hỏi nàng về sở thích của Nhan Thời Oanh.
Tần Thư Dao nghe thấy cậu nhắc đến tên Nhan Thời Oanh có chút sững sốt, vì mỗi lần cậu gặp nàng sẽ chỉ biết xoay quanh nàng, rất hiếm khi nhắc đến người khác, càng đừng nói đến lần này người cậu còn hỏi về người bạn thân nhất của nàng.
Hỏi về lý do, Hạ Phồn Dịch suy nghĩ trong phút chốc liền ngoan ngoãn kể lại toàn bộ chuyện hộp chocolate.
Dù sao hộp thuốc cũng đã đưa cho Tần Thư Dao, cậu có ý định sẽ đưa gì đó đền bù cho Nhan Thời Oanh làm bồi thường nhưng lại sợ bị cô từ chối, cho nên hỏi người bạn thân nhất của cô sẽ chẳng còn gì thích hợp bằng.
Kể đến đoạn Nhan Thời Oanh khi thấy hộp thuốc cậu đưa là đồ tốt, một mực muốn đưa nó cho nàng, còn trách cậu không biết tặng đồ, vẻ mặt vốn dĩ có chút kỳ quái của Tần Thư Dao dần dần biến thành rung động.
Ngay cả chiếc hộp đựng vòng cổ Hạ Phồn Dịch tặng mình nàng đã không màng chú ý nữa, càng nghe nàng càng cảm động, Oanh Oanh thế nhưng âm thầm giúp nàng nhiều như vậy? Nàng phải may mắn nhường nào mới có được một người bạn tốt như Oanh Oanh chứ.
Hạ Phồn Dịch ngoan ngoãn nói xong liền nhìn thấy Tần Thư Dao cảm kích cười nhìn mình, "Cảm ơn anh! Giúp tôi biết được mình có một người bạn tốt như vậy", vừa nói nàng vừa mở di động ra.
Hạ Phồn Dịch buồn bực sờ sờ ót, vậy Nhan Thời Oanh rốt cuộc thích cái gì? Còn cái tên Âu Dương Tấn Không khốn kia... Cậu còn chưa nghĩ xong nên bôi nhọ gã thế nào trước mặt cô nữa kìa.
Trong khi Nhan Thời Oanh tăng cường tập luyện, thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến ngày tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Hôm nay trong học viện lúc nhúc một biển người, bao gồm những tinh anh trong xã hội, các nhân vật tai to mặt lớn trong các lĩnh vực, còn cả những người nổi tiếng của thành phố A.
Nơi cổng trường các kiểu siêu xe nối đuôi nhau không dứt, bên cạnh vẫn luôn có các nhân viên lễ nghi phụ trách tiếp đón, nụ cười trên mặt hiệu trưởng học viện Augustine cũng chưa từng gián đoạn.
Nhan mẫu, Nhan đệ Nhan Tư Minh trước một đoạn thời gian đã để trống hôm nay đến tham gia buổi lễ, vì thế họ còn cẩn thận, tỉ mỉ sửa soạn một phen.
Trên đường đi bà gặp được Tả Tình, họ gật đầu như chào hỏi xong liền lần lượt ngồi xuống.
Vốn cho rằng như vậy đã xem là đến sớm rồi, không ngờ nơi chỗ ngồi trong lễ đường, họ nhìn thấy Nhan phụ, người còn đến trước cả họ.
Nhan mẫu kinh ngạc hỏi, "Không phải ông nói hôm nay không đến sao?", đồng thời quan sát Nhan phụ từ trên xuống dưới một lượt, ông không những đến sớm hơn họ, còn ăn diện hơn cả họ...
Tạ Hạo Hồng như không có việc gì đáp, "À, cuộc họp ở công ty kết thúc sớm, thuận tiện đến đây xem thế nào", nói xong dứt khoát chuyển đề tài, "Mấy giờ rồi nha?"
Nâng cổ tay lên, một chiếc đồng hồ dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Nhan Tư Minh, "...", ba à, ba cố ý khoe đồng hồ chứ gì!
Bỏ đi, cậu một chút cũng chẳng thèm ghen tị đâu!
"Vậy ông đến cũng quá sớm rồi...", Nhan mẫu còn chưa nói xong, Nhan Tư Minh thật mạnh ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh, khiến bà suýt chút nữa bị lực nảy của đệm giật bay tay vịn.
"Đứa nhỏ này làm gì vậy hả?! Ngồi ngồi đàng hoàng được à!"
Nhan Tư Minh nhanh chóng bị Nhan mẫu giận dữ đánh mạnh một cái, cậu ôm cánh tay ủy khuất lèm bèm một chút.
Họ ngồi trên ghế, có chút thấp thỏm chờ đợi buổi lễ bắt đầu.
Khi cô còn nhỏ, bọn họ còn có thời gian tham gia những buổi diễn trong trường của cô. Nhưng sau này khi em trai được sinh ra, quan hệ giữa họ và cô dần căng thẳng. Hình ảnh họ ngay ngắn ngồi dưới sân khấu xem con gái biểu diễn, không biết đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi.
Họ cứ thế chìm vào suy nghĩ, vài chỗ trống hàng phía sau dần dần ngồi đầy người.
Dãy ghế của họ tựa hồ là ranh giới giữa học sinh và phụ huynh, mấy học sinh kia sau khi ngồi xuống liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Nghe nói gì chưa? Lần này người diễn tiết mục hạ màn thế nhưng là Nhan Thời Oanh ấy"
Nghe thấy cái tên Nhan Thời Oanh, ba người lập tức im lặng, dỏng tai lên.
"Tôi biết, chính là người khiêu vũ xấu như ma kia đúng không?"
"Còn ai vào đây nữa? Tôi nghe nói trước đây, khi vài tiểu thư trong thành phố A cùng tham gia tiệc tối, cô ta đã gây ra một chuyện cực kì xấu hổ, cho nên mấy năm nay đâu dám vác mặt ra ngoài xã giao. Thật sự không biết lấy đâu ra dũng khí diễn tiết mục hạ màn"
"Học muội của tôi từng hỏi thăm vị học trưởng tham gia buổi diễn tập, căn bản không kể lại tiết mục của Nhan Thời Oanh thế nào, chỉ bảo chúng ta chờ xem rồi chế giễu nha"
"Không đến nỗi vậy chứ? Tốt xấu gì cũng là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hôm nay còn có nhiều người nổi tiếng như vậy, có thể lên sân khấu chứng tỏ người ta cũng có thực lực nha"
"Sao cậu không nghĩ lại người nhà cô ta là ai nha? Việc cô ta diễn tiết mục hạ màn rất kỳ lạ sao? Biết câu lạc bộ máy móc không, vốn dĩ vị trí này sớm đã bị họ giành, cũng không biết vì sao cuối cùng lại bị Nhan Thời Oanh cướp ngang"
"Đúng đúng, tôi thấy trên diễn đàn có bài viết nói, mỗi lần đều là câu lạc bộ của họ diễn hạ màn, hơn nữa còn biểu diễn cực kì xuất sắc"
"Còn không phải sao, nếu cậu không tin, đợi chốc nữa xem xem cô ta nhảy ra cái dạng gì là biết ngay ấy mà"
Nhóm người Nhan mẫu nghe được toàn bộ suýt chút nữa không kiềm được phải lên tiếng biện luận với đám oắt con ngồi sau.
Nếu không phải quan hệ giữa cô và họ mấy năm nay quá kém, làm gì sẽ dẫn đến chuyện họ không dẫn cô ra ngoài?! Từ khi cô vào học viện này, nhà còn hiếm khi về huống chi cùng họ ra ngoài tham gia hoạt động.
Nhan mẫu có chút đau lòng, đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có một giọng nam âm dương quái khí chen ngang, "Các ngươi ăn nói nhảm nhí gì vậy? Sao nào? Ghen ghét vì người được diễn hạ màn không phải mình sao?"
Nhan Tư Minh lỗ tai hơi nhúc nhích, cậu lặng lẽ quét mắt ra hàng ghế sau, mơ hồ nhìn thấy nam sinh da ngâm đen kia nói tiếp.
"Các người nói vậy chắc là vì chưa được gặp qua Nhan Thời Oanh đúng không? Ta nói cho các người biết, chỉ tính diện mạo của cô ấy thôi, tôi cũng nguyện ý nhìn một vạn lần tiết mục hạ màn!"
Mấy lời kia quá mức khoa trương khiến nhóm người nọ không khỏi bật cười.
"Sao vậy? Người anh em, cậu yêu thầm cô ta à? Nếu cô ta đẹp như vậy thì đã sớm nổi tiếng khắp trường rồi!"
"Chính xác, cậu còn không biết cô ta chỉ mới luyện múa được nửa năm sao?"
"Đó là do có người cố ý bịa đặt!", nam sinh da ngâm đen sắc mặt cứng đờ, sau đó lại chắc nịch nói, "Không tin các người chốc nữa tự xem là biết!"
"Cứ ở đó mà chém gió đi, nói như thể mình tận mắt nhìn thấy ấy"
Vài người nọ không chút để tâm mà cười cợt. Lúc này, ánh sáng trong lễ đường dần tối xuống, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu rồi!
15/7/2022
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT