Đến tận khi đã đi khỏi tò nhà dạy học, Thiệu Thừa vẫn còn cảm giác lâng lâng, không dám tin là thật.
Suốt quãng đường cậu đều trộm ngắm Nhan Thời Oanh, vừa nghĩ "Không thể nào, tối nay cậu thật sự có thể ăn cơm với nữ thần sao" vừa bắt đầu nghĩ xem tối nay nên đi đâu ăn thì được, lúc này cậu lại nghe thấy Nhan Thời Oanh nhàn nhạt nói,
"Thật ngại quá, ban nãy tôi chỉ vì thoát khỏi sự dây dưa của anh ta nên mới nói như vậy. Thật ra đêm nay tôi còn có chuyện khác phải làm", nói xong cô còn nhìn cậu, mang theo ý xin lỗi mỉm cười.
Thiệu Thừa sửng sốt một chút, nội tâm không những không tức giận ngược lại có chút kinh ngạc, cô thế nhưng còn xin lỗi mình?! Cô thật sự quá lịch sự rồi... Nữ thần không hổ là nữ thần!
"Không sao không sao, cậu có việc thì cứ đi giải quyết, đều là tại cái tên dây dưa cậu không tốt, mặt dày đến độ tôi nhìn còn thấy phiền"
Thiệu Thừa nhiệt tình nói ra những lời mà bản thân cũng không biết làm thế nào nói ra được, trên mặt còn cười cực kì vui vẻ.
Nhan Thời Oanh như thể nhẹ nhõm thở phào một hơi, "Cậu không tức giận, như vậy thật quá tốt", cô từ bóp da rút ra một phiếu coupon, ngón tay trắng nõn kẹp một góc, uyển chuyển nhẹ nhàng đưa cho cậu, "Tôi nghe nói nhà hàng này hải sản ăn rất ngon, có thể nhờ cậu đến đó ăn thử xem thế nào không?"
Cô tặng đồ cho cậu! Cô thế nhưng tặng đồ cho cậu!!
Thiệu Thừa nhìn những ngón tay tinh tế đưa tờ giấy cho mình, mặt đột nhiên đỏ lên, kích động đến độ dùng cả hai tay cầm lấy nó.
"Còn nữa, việc hôm nay là bí mật chỉ hai chúng ta biết được, đúng không?", Nhan Thời Oanh chớp chớp mắt nhìn cậu.
Thiệu Thừa ra sức gật đầu, chuyện hôm nay cậu tuyệt đối sẽ không nói với ai! Tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết!
Nhan Thời Oanh lúc này mới vừa lòng xoay người đi, cậu hoàn toàn không phát hiện nơi nào kì quái, còn ngây ngô cười nhìn theo bóng lưng cô. Từ sau lưng, khi nhìn thấy trên đùi cô có quấn băng vải, cậu còn lộ ra vẻ đau lòng như một người cha lo lắng cho đứa con thân yêu.
Tùy tay đuổi đi đàn em của Đái Dịch Kiệt, Nhan Thời Oanh vì đùi bị thương nên buổi chiều cô cũng không đến Thánh Bạc.
Buổi tối Nhan Thời Oanh khó khăn tắm rửa một lần, sau đó ném toàn bộ quần áo vào máy giặt.
Tuy chân bị thương không thể tham gia diễn tập, nhưng Nhan Thời Oanh vẫn cực kì coi trọng màn biểu diễn của mình vào lễ kỷ niệm thành lập trường. Bằng cách thức sẽ không khiến chân bị thương nặng thêm, cô tự mình luyện tập cả đêm, trước khi chuẩn bị đi ngủ còn theo thường lệ chơi game với Nhan Tư Minh một chốc.
Buổi diễn tập ngày hôm sau của Thánh Bạc là vào buổi chiều, Nhan Thời Oanh buổi sáng hiếm khi bớt chút thời gian đến lớp học.
Đại bộ phận học viên ở đây về sau đều sẽ là người nối nghiệp của tập đoàn nhà mình, rất nhiều người ngoại trừ lần đầu tiên đến tham dự lễ khai giảng, báo danh xong thì không hề đi học mà trực tiếp đến tập đoàn nhà mình thực tập. Những học sinh còn lại, ngoại trừ nhóm người vốn có ý định du học chuyên tu, số còn lại đều có gia cảnh bình thường, muốn nghiêm túc nghiên cứu thi lên thạc sĩ.
Những người có đặc quyền như Nhan Thời Oanh, gia đình sớm đã liên hệ với học viện, dù cô không đi học cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Trước khi đến lớp, Nhan Thời Oanh đi đến nơi chuyên cung cấp thỏ cho phòng thí nghiệm. Hoàn cảnh ở đó rất sạch sẽ, không có mùi lạ, ngoài việc sẽ có nhân viên đúng giờ đến dọn dẹp, rất nhiều học sinh yêu động vật đều sẽ nhận nuôi mấy con thỏ ở đó.
Nhan Thời Oanh thấy trên vài lồng sắt còn dán nhãn viết nick name, đại biểu là người khác đã chọn, trong lồng sắt, thỏ trắng, xám hay hai màu đan xen đều có.
Nhan Thời Oanh vì chuyện ngày hôm qua, cố ý chú ý một chút những lồng để trống, sau khi hỏi mới biết những con thỏ bị xin lấy đi làm thí nghiệm ngay ngày hôm sau sẽ được bổ sung. Cô tìm kiếm bảng ghi chép, lật xem một lượt, hôm qua không có ai đến đây lấy thỏ, cũng không tìm thấy tên Cảnh Văn An trong khung người lấy đi.
Đó chỉ là một giây nhìn thoáng qua, Nhan Thời Oanh có chút hoài nghi, phải chăng mình nhìn lầm, có lẽ... Đó chỉ là một món đồ chơi bằng nhung?
Nhan Thời Oanh lại đi dạo một vòng quanh các lồng sắt, bên cạnh có một học sinh đang vuốt ve thỏ, cho rằng cô thích động vật, nhiệt tình hỏi cô có muốn nhận nuôi một con không.
Nhan Thời Oanh nhìn nàng ta một cái, không trả lời, chỉ im lặng nhìn một lượt những lồng sắt không được dán nhãn, lúc này cô bỗng nhìn thấy có một con thỏ trắng tinh nằm đưa bốn chân chỏng vó lên trời như đã chết.
Nhan Thời Oanh vươn tay, khảy khảy lỗ tai gục xuống của nó, nó lập tức như bị dọa một phen mà nhổm lên, không ngừng đưa tai thám thính bốn phía.
Người bên cạnh cười nói, "Con này hình như mới được đưa đến hôm qua, luôn thích dùng tư thế kia ngủ. Có bác kia hôm qua đến đây làm vệ sinh thấy vậy giật bắn cả người, cậu muốn nuôi nó không?"
Con thỏ sau khi đứng lên, chiếc mũi tam giác màu hồng nhạt hít hít dưới đất, rụt rịt tìm được một chiếc lá táo xanh non, nó thong thả ngồi xổm, nhồm nhoàm nhai lá.
Hai người cứ thế như trúng tà mà nhìn nó ăn suốt năm phút.
Một lát sau, Nhan Thời Oanh hỏi người bên cạnh, "Làm thể nào để treo tên cho nó?"
Vài phút sau, Nhan Thời Oanh dùng di động download một ứng dụng mới, có thể tùy lúc theo dõi con thỏ trong lồng của mình.
Trước khi đi Nhan Thời Oanh lại treo một bảng tên viết chữ "Oanh" ngoài lồng sắt, có chút lưu luyến vuốt ve chiếc bụng mềm mại đầy lông xù xù của con thỏ.
Sau đó Nhan Thời Oanh đến phòng học, vốn dĩ ở đó cô có hộc tủ riêng, muốn nhìn xem bên trong đựng thứ gì, không ngờ cô lại gặp mặt Tưởng Nhược Đồng.
Tưởng Nhược Đồng cũng là thành viên Thánh Bạc, còn là nữ chính mà Thánh Bạc đã lựa chọn. Bởi vì kịch bản lần này các nhân vật nam chiếm đa số, vai trò của nữ chính có thể nói cực kì to lớn, phân cảnh với Hạ Phồn Dịch, Việt Tu Ninh cũng có không ít.
Bởi vì thường xuyên nhìn thấy nàng và nhóm người Hạ Phồn Dịch cùng đạo diễn phân tích nhân vật, thường xuyên qua lại nên Nhan Thời Oanh cũng biết mặt nàng, không ngờ nàng lại học chung khóa chuyên ngành với mình.
Tưởng Nhược Đồng cực kì xinh đẹp, là một nét đẹp hoàn toàn khác với Nhan Thời Oanh, thoạt nhìn còn có loại khí chất văn tĩnh thanh nhã, rất được các bạn học hoan nghênh. Chỉ cần nhìn nhóm người vây xung quanh nói chuyện rôm rả liền có thể thấy được cuộc sống của nàng như cá gặp nước.
Nhưng thái độ của nàng mỗi lần nhìn thấy Nhan Thời Oanh đều không mặn không nhạt, lúc gặp ở Thánh Bạc cũng không chủ động nói chuyện. Nhan Thời Oanh luôn cảm thấy nàng có chút quen mắt, hình như trước đây cô đã gặp qua ở đâu rồi nhưng giữa chừng lại nghĩ không ra.
Nhìn thấy Nhan Thời Oanh, nàng cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, như thể bản thân vốn không quen biết cô mà quay đầu đi. Đợi đến khi Nhan Thời Oanh bước đến một góc khác của phòng học, nữ sinh bên cạnh Tưởng Nhược Đồng mới thò qua, nhỏ giọng hỏi, "Đồng Đồng, cô ta chính là người muốn đoạt vai nữ chính trong Thánh Bạc với cậu?"
Tưởng Nhược Đồng khẽ gật đầu.
Nhan Thời Oanh ngủ cả một tiết học mới thức dậy, cô vừa đấm đấm phần eo lưng có chút nhức mỏi vừa thầm thề trong lòng, lần sau không bao giờ đến đây chịu tội nữa.
Sau khi tan học, cô đến hộc tủ của mình, sau khi mở ra thế nhưng nhìn thấy một cuốn notebook bị rạch nát.
Nhan Thời Oanh có chút kinh hãi mở cuốn notebook ra, bên trên như thể phát tiết mà rạch thành vô số đường dài, lúc mở ra còn có vụn giấy lả tả rớt xuống.
Miễn cưỡng từ những trang đầy chữ viết nguệch ngoạc nhìn không rõ, hẳn do nguyên chủ tự viết, cô nhìn thấy tên của những loại chất hoá học cực kì phức tạp.
Nhan Thời Oanh mở di động tìm kiếm, phát hiện chúng thế nhưng là thành phần điều chế thuốc mê, cô không khỏi nhíu chặt mày.
Xem ra giả thiết nguyên chủ vì đạt được mục đích, không tiếc hạ dược là thật sự. Nói không chừng cô đã làm, chỉ là không biết khi nào người bị hại sẽ đến tính sổ.
Nhan Thời Oanh càng nghĩ càng thấy cạn lời, lần nữa khóa hộc tủ lại.
Buổi chiều trên đường đến Thánh Bạc, Nhan Thời Oanh còn đang nghĩ về vụ notebook. Nhưng lúc còn chưa bước vào Thánh Bạc, cô đã cảm thấy có một bóng người cao lớn từ phía sau phủ lên, tiếp cận cô.
Nhan Thời Oanh quay đầu, lập tức hơi sửng sốt.
"Thời Oanh", Cảnh Văn An nhìn cô cười, đi sóng vai với cô, nhìn qua ôn hòa nho nhã chẳng khác gì ngày thường, "Cùng nhau đi nhé"
Nội tâm Nhan Thời Oanh lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, trên mặt lại không chút sơ hở mỉm cười, cô vừa mừng vừa sợ trợn to mắt nhìn y, "Văn An ca ca?! Lâu quá không gặp"
Trong lòng lại nghĩ, y đóng kịch quả thực không kém cô chút nào.
Nếu không phải ngày hôm qua tận mắt nhìn thấy một Cảnh Văn An như người đến từ thế giới khác... Nhan Thời Oanh càng thêm đề cao cảnh giác, không muốn để y phát hiện manh mối gì.
Cảnh Văn An nhẹ "Ừm" một tiếng, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, "Lần trước không phải em buồn rầu về chuyện sau khi vào câu lạc bộ sẽ thế nào à? Sao rồi, hôm nay có muốn đến phòng anh tâm sự không? Vừa hay anh đang rảnh"
Thời gian và lý do đều hoàn hảo, Nhan Thời Oanh thầm thở dài, không thể cự tuyệt, chỉ có thể hớn hở đồng ý.
Cảnh Văn An trực tiếp dẫn cô đi xuyên qua một cánh cửa khác, sau một hồi quanh co lòng vòng liền nối thẳng đến phòng y.
Nhan Thời Oanh lúc này mới kinh ngạc phát hiện, con đường này trước nay cô chưa từng thấy qua, ngày đó khi Ngôn Nhữ Yên dẫn cô đi tham quan cũng không đi qua con đường này. Xem ra đây là một lối đi bí mật bên trong câu lạc bộ nối thẳng đến phòng bộ trưởng.
Nhan Thời Oanh lặng lẽ nhớ kĩ nó trong đầu.
Sau khi đến nơi, Cảnh Văn An đóng cửa phòng, khi xoay người lại phát hiện Nhan Thời Oanh đang tò mò đánh giá cách bài trí trong phòng. Y lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát mới nói, "Em có muốn tham quan mật thất của anh không?"
Mật thất?
Nhan Thời Oanh thầm giật mình, ngoài mặt lại tò mò chớp chớp mắt, "Anh còn có mật thất? Được nha"
Cảnh Văn An lấy một chiếc chìa khóa nhỏ xinh từ miệng tượng điêu khắc hình phượng hoàng đặt trên bàn ra, không chút cố kỵ nhấc một tấm gỗ trên sàn nhà lên. Sau khi mở ra, một chiếc cầu thang lập tức xuất hiện trước mắt Nhan Thời Oanh.
Cảnh Văn An đứng dưới bậc thang mỉm cười, vươn tay về phía cô nói, "Lại đây nào"
Nhan Thời Oanh nhanh chóng điều chỉnh hô hấp cùng nhịp tim, phải sau vài giây mới như thể không có việc gì mà đặt tay lên tay Cảnh Văn An.
Cầu thang có chút hẹp lại dốc, nhưng để hai người cùng bước đi lại không thành vấn đề. Lối đi cách âm khá tốt, ít nhất khi Nhan Thời Oanh bước đi thậm chí có thể nghe được hơi thở và nhịp tim của mình.
Bốn phía rất an tĩnh, Cảnh Văn An đúng lúc này lên tiếng.
"Thời Oanh, em thích nuôi thỏ không"
Nhan Thời Oanh quay đầu, dưới ánh đèn lờ mờ, y nghiêng mặt nhìn cô, một bên nụ cười tinh chuẩn đến độ tựa như dùng thước đo vẽ ra, khiến cô có chút không dám tin.
Nhan Thời Oanh nhìn y cười, nhẹ nhàng hỏi lại, "Văn An ca ca từng nuôi thỏ sao?"
"Đúng vậy", Cảnh Văn An quay đầu đi, thanh âm trong lối đi có chút mờ ảo, "Anh nuôi vài con, nhưng chúng luôn sẽ vì những lý do anh không ngờ đến mà chết, sau này anh mới phát hiện, anh chán ghét việc phải nhìn thấy sinh mệnh biến mất trước mặt mình", Cảnh Văn An đỡ lấy tay cô đi xuống một bậc thang, ngẩng đầu nhìn cô, "Bởi vì chúng ta không cứu được chúng"
"Sau này anh cũng không nuôi nữa", Nhan Thời Oanh cũng theo đó tiếc hận, "Thật đáng tiếc. Chẳng qua em thích mèo hơn", cô như thể không cẩn thận giẫm hụt một bậc thang, hô nhỏ một tiếng, chân giẫm trúng chân y, sau khi đứng vững liền vội vàng xin lỗi y và lùi về sau.
"Không sao", hai mắt Cảnh Văn An hơi nheo lại, nhìn cô cười, "Đùi em bị thương, cẩn thận một chút"
Anh ôn hòa quan tâm nói, nhưng khi Nhan Thời Oanh quay đầu đi, ánh mắt y lập tức lộ ra sự lạnh lẽo nhàn nhạt, như lưỡi đao tuốt khỏi vỏ.
Nhan Thời Oanh giẫm Cảnh Văn An một chân xong tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đi thêm chốc nữa lại phát hiện thang lầu đang hướng lên cao. Và đến tận khi ra khỏi lối đi, cô mới phát hiện, mật đạo của Cảnh Văn An thế nhưng nối với một gác mái.
Gác mái trồng rất nhiều những bồn hoa từ nhỏ đến lớn, cơ hồ chiếm trọn gác mái.
Cửa sổ trên mái nhà là loại pha lê màu khắc hoa văn, ánh sáng xuyên qua lớp kính chiếu xuống đất hình ảnh tươi đẹp đầy mộng ảo. Trên tường còn treo đầy các bức tranh lớn nhỏ, có vài bức vừa nhìn liền biết vừa vẽ xong, màu vẽ còn chưa khô hẳn.
Nhan Thời Oanh say mê ngắm nhìn đến có chút hoa mắt, cô rút tay khỏi tay hắn sau đó không kiềm được bước lên đứng trước bức tranh.
Cảnh Văn An nhìn Nhan Thời Oanh như thể tò mò vuốt ve vải vẽ, đáy mắt khẽ dâng lên sự không vui. Nhưng rất nhanh y đã áp chế chúng xuống, y mỉm cười bước đến, thực ôn hòa hỏi cô, "Thích không?"
"Vâng", Nhan Thời Oanh rất nghiêm túc gật đầu, cô có chút thiên phú về nghệ thuật, cho nên đối với những thứ thế này luôn có thể sinh ra một cảm xúc đồng điệu kỳ diệu. Cô quay đầu, chân tình thực lòng khen, "Anh vẽ tranh thật sự rất cừ!"
Trước khi lên đây, cô không hề nghĩ tài vẽ tranh của Cảnh Văn An lại tinh vi đến vậy, đang muốn tiếp tục khen y, lại phát hiện trong mắt y lướt qua vẻ trào phúng như có như không.
Nhan Thời Oanh sửng sốt, đang muốn nhìn kỹ lại phát hiện cái gì cũng không có, cô nghi ngờ mình nhìn lầm. Lúc này cô lại nghe thấy Cảnh Văn An nói, "Nếu em thích, vậy em chọn một bức đi, anh tặng em"
Nhan Thời Oanh không hề khách khí, nhìn một vòng tất cả bức tranh trên gác mái, cuối cùng cô chọn một bức để trong góc, không hề bắt mắt.
Sau khi nhìn thấy bức tranh cô chọn, Cảnh Văn An không khỏi sửng sốt, hiếm thấy lộ ra chút do dự, "Em xác định muốn bức này sao?"
Giữa vô số những bức tranh theo phong cách tràn ngập ánh sáng, hy vọng, khát khao tương lai, bức họa cô chọn, bản chất tràn ngập áp lực và điên loạn, màu đỏ và đen không ngừng vằn vện, chồng chéo trên vải vẽ như cắn xé lẫn nhau, thấp thoáng lộ ra vẻ tuyệt vọng và lạnh lẽo.
Nhan Thời Oanh cực kỳ vừa lòng thưởng thức hình ảnh bên trên mà gật đầu, cô thích màu đỏ, cô muốn đem nó về treo trong nhà trừ tà!
Cảnh Văn An trầm mặc đứng đó, sau khi nhìn bức tranh kia thật lâu mới chính tay lấy nó xuống.
Trên đường trở về, Nhan Thời Oanh luôn cảm thấy thái độ của Cảnh Văn An dành cho cô dường như tốt hơn không ít, ngay cả khi bàn về chuyện Thánh Bạc cũng không hề có ý thăm dò như có như không nữa.
Trước khi đi, y đưa cho Nhan Thời Oanh một ống đựng poster, bên trong là bức tranh đã được cuộn tròn.
Vào lúc Nhan Thời Oanh chuẩn bị rời đi, Cảnh Văn An bỗng gọi ngược cô lại, vội vàng đưa cô một chiếc bình ngọc nhỏ, dặn cô mỗi ngày hai lần sáng tối thoa lên vết thương.
Nhan Thời Oanh cũng không hiểu Cảnh Văn An rốt cuộc vì sao lại thay đổi thái độ với mình như thế.
Nguyên cốt truyện y cũng luôn khiến Tần Thư Dao không tài nào hiểu được, đến tận khi Tần Thư Dao chủ động lấy hết của cải, đầu tư vào sự nghiệp mà lúc ấy không ai xem trọng của y, y mới bắt đầu thân thiết với Tần Thư Dao. Nhưng sau khi Tần Thư Dao ở bên cạnh y, có một thời gian rất dài đều suy đoán Cảnh Văn An rốt cuộc có tình cảm với mình hay không.
Nhan Thời Oanh bỏ vào bức tranh vào hộc tủ quần áo của mình, lúc đến phòng tập luyện liền theo thói quen nhìn một vòng, phát hiện Quý Lạc Thanh và Việt Tu Ninh hôm nay đều không có mặt.
Vừa đi vài bước, Nhan Thời Oanh lại phát hiện dây giày bị lỏng.
Đang ngồi xổm xuống cột dây giày, Nhan Thời Oanh liền cảm nhận được có bóng người đứng trước mặt mình.
Hạ Phồn Dịch đứng trước mặt cô, hai mày nhíu lại, như đang do dự nên mở lời thế nào.
Ngày hôm qua, sau khi cô đi rồi, suốt cả buổi chiều trong não cậu đều nhớ mãi hình ảnh cô một chân máu tươi đầm đìa đứng trước mặt mình. Mà chiều qua cô cũng không đến câu lạc bộ, cho nên suốt thời gian tập luyện, cậu đều có chút thất thần.
Hôm nay sau khi biết cô sẽ đến, cậu cố ý đến phòng tập luyện sớm hơn, còn chưa nghĩ xong mình nên nói gì, lại thấy Nhan Thời Oanh ngẩng đầu cười nhìn cậu.
"Vết thương của Dao Dao thế nào rồi?", vừa nói cô vừa đi về phía giữa phòng tập.
"À, hôm qua tôi đã giúp cô ấy xử lý rồi, chỉ là chút trầy da, rất nhanh sẽ khỏi"
"Vậy là tốt rồi", giọng Nhan Thời Oanh nhẹ nhàng, "Chỉ cần Dao Dao không có chuyện gì là tốt rồi"
Hạ Phồn Dịch đang đi theo cô, bước chân chợt khựng lại, trái tim bất giác quặn thắt.
Sao có thể không có việc gì như vậy chứ, cậu biết rõ cô không lâu nữa cũng phải lên sân khấu, thế mà lại khiến cô bị thương như vậy... Cậu thừa nhận khi đó, toàn bộ tâm trí chỉ nghĩ đến Tần Thư Dao, vốn không lo cô sẽ bị thương. Nhưng cô càng quan tâm Tần Thư Dao lại càng khiến cậu rõ ràng ý thức được bản thân rốt cuộc đã gây ra chuyện gì.
Cô có thể xem như cậu không làm sai gì cả, nhưng giáo dưỡng, lương tâm, đạo đức và sự áy náy lại khiến cậu không tài nào xem như không có việc gì.
Nhất định phải nghĩ cách bù đắp cho cô.
Hạ Phồn Dịch phát hiện hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, ánh mắt trầm xuống, đang định nói chuyện thì từ bên cạnh, có hai nam sinh vừa chạy vừa đùa giỡn chạy lướt qua.
Hạ Phồn Dịch yết hầu căng chặt, chưa kịp lên tiếng, thân thể đã trước một bước đứng chắn trước mặt Nhan Thời Oanh.
"Cẩn thận"
Hạ Phồn Dịch vai cô hơi kéo sang một bên, âm thanh trầm thấp rơi vào tai cô, "Cô không sao chứ?"
Nhan Thời Oanh có chút mờ mịt ngẩng đầu, cô nhìn cậu chậm rãi chớp mắt, sau đó trực tiếp dời mắt từ mặt cậu đến bàn tay đang đặt trên vai cô.
Hạ Phồn Dịch trái tim nảy lên, vội vàng buông tay lui về sau vài bước, cười gượng nói, "Ban nãy mấy người kia suýt chút nữa sẽ đụng trúng cô"
Sự hoài nghi trong mắt Nhan Thời Oanh liền biến mất, cô "A" một tiếng, chậm rãi kéo dây áo bị kéo xuống bắp tay lên vai.
Hạ Phồn Dịch gương mặt đỏ bừng, lúc này mới chú ý đến xúc cảm mềm mại ấp áp ban nãy là gì, trong lòng có chút mất tự nhiên.
Cậu nhìn Nhan Thời Oanh cầm tư liệu đặt trên ghế lên xem vài lần, sau đó thân hình mảnh khảnh của cô hơi khom xuống và ôm một chiếc thùng đặt dưới đất lên.
Hạ Phồn Dịch ánh mắt trầm xuống, lập tức bước nhanh đến gần, "Để tôi giúp cô!", có thể nói là cướp đi chiếc thùng từ tay cô.
Nhan Thời Oanh giật mình, rất nhanh lại cười khẽ nói, "Tôi lại không đến nỗi có mỗi chiếc thùng cũng không ôm nổi nha. Bên trong là quần áo được đặt may cho các nhân vật, chốc nữa tôi còn phải đem dẹp vào phòng thay quần áo"
Hạ Phồn Dịch vẫn cố chấp, "Tôi có thể giúp cô đặt trước cửa"
Nhan Thời Oanh sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng cười nhìn cậu, "Vậy anh giúp tôi ôm đi, tôi kiểm tra xem số lượng đúng không", nói rồi cô lại cầm tài liệu, vừa mở thùng vừa đối chiếu quần áo với danh sách.
Thùng có chút sâu, có vài món cô phải nhón chân cong lưng mới có thể lấy được, Hạ Phồn Dịch vội vàng hạ thùng thấp xuống, lại nhìn thấy mái tóc đen dài vừa cô chảy xuống như thác nước, nơi cổ áo lộ ra một mảng da thịt trắng ngần đâm thẳng vào mắt cậu, còn cả mùi hương nhè nhẹ bay vài khoang mũi cậu.
Hạ Phồn Dịch thân thể cứng đờ, không biết vì sao mình còn chưa dời mắt đi. Giây tiếp theo, một chiếc váy dài đột nhiên trùm lên đầu cậu, bên tai đồng thời truyền đến tiếng cười đắc ý của Nhan Thời Oanh khi thành công thực hiện được trò đùa kia.
Trước mắt một mảng tối om, Hạ Phồn Dịch có chút hoảng loạn hất hất đầu, không lập tức buông thùng xuống, như thể làm vậy là có thể che giấu sự túng quẫn của bản thân lúc này.
"Nhan Thời Oanh!", trong bóng tối, Hạ Phồn Dịch cảm giác có người đẩy nhẹ lưng mình, cậu tức giận đến kêu to, giật phắt chiếc váy trùm trên đầu xuống. Lúc này cậu lại nhìn thấy Việt Tu Ninh ôm eo Nhan Thời Oanh, một bàn tay khác bắt lấy cổ tay của cô, lười biếng cười, "Cẩn thận chút chứ"
Hắn buông cô ra, Nhan Thời Oanh lập tức lấy lại thăng bằng, sắc mặt ửng đỏ khẽ gật đầu nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Hạ Phồn Dịch chợt phai nhạt.
Nhìn thấy Việt Tu Ninh rời đi, Hạ Phồn Dịch vẫn không nhúc nhích đứng trước mặt cô, hơi quay đầu sang hỏi, "Cô còn thích cậu ta sao?", thanh âm cực kì trầm thấp.
Nhan Thời Oanh lập tức thu mắt, cô nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, "Không liên quan đến anh", nói xong giật lấy chiếc thùng từ trong tay cậu, mắt nhìn thẳng bước đi.
Hạ Phồn Dịch nhìn theo bóng cô, cực lực áp xuống ngọn lửa giận vô cớ trào dâng nơi lồng ngực.
Nhan Thời Oanh treo hết quần áo trong thùng lên giá trong phòng thay quần áo, vừa định đi đến máy bán đồ uống tự động mua chai ô long, đột nhiên có vài người đi đến đứng chặn đường cô.
Bốn năm nữ sinh chặn kín đường đi, không chút ý tốt khoanh tay nhìn cô.
Đại đa số thành viên hiện tại đều đang ở phòng tập luyện, đoạn đường này ngoại trừ bọn họ, không còn người nào khác.
Nhan Thời Oanh không khỏi khẩn trương, nhanh chóng nhìn lướt qua mặt họ.
Người cầm đầu chính là Tưởng Nhược Đồng, còn lại là vài thành viên của Thánh Bạc và vài gương mặt lạ lẫm cô chưa từng gặp qua. Cô lập tức hiểu rõ, xem ra mấy người này có chuẩn bị trước, bằng không sao có thể dẫn người ngoài vào Thánh Bạc.
Cô trong lòng không chút hoảng hốt, ngoài mặt lại hơi hoảng loạn trừng lớn mắt, "Các người... Các người định làm gì?"
Tưởng Nhược Đồng hờ hững nhìn cô, không nói gì. Bên cạnh một nữ sinh như chị em tốt của nàng đáp, "Sợ? Bây giờ mới biết sợ hả? Biết cô đến Thánh Bạc là làm gì sao? Có hiểu làm tốt bổn phận của mình là gì không?"
Người nọ nói xong, vươn ngón trỏ chọc mạnh lên vai cô vài cái khiến cô phải lùi về sau vài bước, sau đó người nọ cũng ép sát lại gần.
"Cô giỏi quá nhỉ? Có vai phụ không lo đóng cho tốt lại chạy đi cướp vai nữ chính của người khác, cô không tự soi gương xem mình xứng không?"
Nhan Thời Oanh không biết làm sao trợn to mắt, "Cái gì nữ chính? Có phải các người đã nhầm lẫn gì đó không?", trong lòng lại có chút thất vọng, còn tưởng có liên quan đến chuyện bỏ thuốc, cô cho rằng mình có thể giải quyết nốt mối tai họa ngầm này, không ngờ chỉ là sự bất mãn trong nội bộ Thánh Bạc.
"Còn dám giảo biện?!", một nữ sinh khác nhìn Nhan Thời Oanh dù đang bối rối cũng cực kỳ xinh đẹp, đáy lòng bốc cháy lên một sự đố kị, nâng tay định tát lên mặt cô.
Nhan Thời Oanh muốn né tránh, lại phát hiện sau lưng có một nữ sinh đang chờ cô lui về sau, đáy mắt cô toát ra vẻ lạnh lẽo.
Cô đứng một chỗ không nhúc nhích, khi bàn tay đối phương rơi xuống, cô hơi nghiêng người, trong gang tấc tránh khỏi bàn tay kia.
Thần sắc cô nhàn nhạt, đang muốn nói gì đó nhưng bên tai bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc.
Nữ sinh tát hụt, vô cùng giận dữ, đang muốn giơ tay đánh lại lại bị Nhan Thời Oanh duỗi tay ngăn cản, chớp mắt, nàng ta liền hất tay ra, đẩy Nhan Thời Oanh xuống đất. Cô chuẩn xác ngã xuống trước mặt Hạ Phồn Dịch vừa mở cửa bước ra.
Nhan Thời Oanh cong chân trái lên, như cực kì đau đớn mà khẽ rên một tiếng.
9/6/2022
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT