Edit: Thu Hương
Trong thư phòng.
Lăng Hiểu và Hoắc Hoài An, hai người cứ im lặng như vậy mà nhìn nhau, không ai nhường ai.
Nhưng mà, một lát sau ---
"Ba"!
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng động kì dị.
Hoắc Hoài An ngẩn ra, liền thấy Lăng Hiểu không biết móc một viên gạch ra từ đâu, trực tiếp đập một cái trên bàn sách.
Cái bàn sách dùng gỗ đỏ hàng real kia, lập tức nứt ra vô số đường vân.
Sắp... chia năm sẻ bảy!
Hoắc Hoài An: DM, đây là ý gì? Đe dọa?
"Ôi thật có lỗi, tay trơn."
Lăng Hiểu cười khẽ nói, nhưng mà trong ánh mắt, một chút áy náy cũng không có!
"Cô..."
Hoắc Hoài An sững người, hắn không nghĩ đến việc Lăng Hiểu có thể mở miệng nói chuyện được.
Mặc dù là người đã đọc thuộc kịch bản, hẵn đã biết từ trước rằng "chứng câm" của Lăng Hiểu chỉ là tâm bệnh, nhưng không nghĩ rằng sẽ khỏi nhanh đến như vậy.
"Bàn đọc sách này nhìn có vẻ rất nhiều tiền, anh tìm Lăng Vân Sinh đòi bồi thường đi."
Lăng Hiểu vừa nói vừa vuốt ve cục gạch của mình: "Đúng rồi, Hoắc công tử, vừa rồi anh nói cái gì, tôi nghe không rõ lắm, anh nói lại một lần nữa được không?"
Vừa nói, Lăng Hiểu vừa cầm cục gạch lên, rất quen thuộc mà ném ném.
Cái cảm giác quen thuộc này, cái cảm giác thuận tay này!
Thật tuyệt.
Hoắc Hoài An: ...
Từ Từ, kịch bản này không đúng.
"Hệ thống, người phụ nữ này có chút tà môn, ta cần bao nhiều vũ lực giá trị mới có thể đối phó được cô ta?"
Hoắc Hoài An nhạy bén cảm giác được Lăng Hiểu có chút nguy hiểm, theo bản năng hỏi hệ thống.
Hệ thống: Đang tính toán ...
Hệ thống: Đang tính toán ...
Hệ thống: Đang tính toán ...
Hoắc Hoài An: mẹ nó, thời khắc mấu chốt sao lại hỏng rồi?
Hệ thống: Xin lỗi, không phải hỏng đâu, mà là bổn Hệ thống tính không ra được kết quả cụ thể, cho nên, tặng miễn phí cho kí chủ đại nhân một ca khúc , không cần cảm ơn ta.
Hoắc Hoài An: ...
Khó chịu, muốn chết.
Hoắc Hoài An cuối cùng cũng biết được.
Tại sao nữ nhân này hảo cảm vĩnh viễn là 0.
Bởi vì cô ta đã vượt ra khỏi phạm vi nhân loại bình thường.
Tồn tại như vậy, không thể nào có thể bị công lược.
Hắn có thể làm sao? Hắn cũng rất tuyệt vọng có được không?
"Vừa mới nãy, tôi chỉ là thuận miệng nói."
Ham muốn được sống mãnh liệt khiến cho Hoắc Hoài An nháy mắt sửa lời ---
Tích phân không có có thể kiếm lại.
Nhiệm vụ thất bại cùng lắm về chịu chút trừng phạt.
Đến cái thế giới sau, ta vẫn là một vị đại nam chủ đội trời đạp đất!
Lăng Hiểu: ...
Bẻ lái nhanh như vậy, cậu thật sự giỏi.
**
"Thuận miệng nói, như vậy không được."
Lăng Hiểu híp mắt, mỉm cười nhìn Hoắc Hoài An: "Hoắc công tử, một người đàn ông, nói lời phải biết giữ lấy lời mới đúng a, tôi cảm thấy trời lạnh Lăng phá, rất hợp với thân phận của anh, mười ngày, không, trong vòng một tuần, tôi hi vọng nhìn thấy Lăng Vân Sinh phá sản."
"Hả?"
Hoắc Hoài An sửng sốt, kinh ngạc nhìn lăng Hiểu, hắn cảm thấy hắn bị ảo giác.
"Anh không nghe lầm, tôi muốn nhìn thấy Lăng gia phá sản."
Lăng Hiểu không để ý mà thu hồi lại cục gạch, sau đó đưa ngón út ra, nhẹ nhàng chọc một cái, cái bàn gỗ đọc sách chằng chịt vết nứt kia, nháy mắt chia năm xẻ bảy, sụp xuống.
"Giống như cái bàn này vậy, sụp đổ!"
Lăng Hiểu nói xong, lại ngẩng đầu lên, rất vô tội mà nhìn Hoắc Hoài An cười thật tươi: "Nếu như là Hoắc công tử ngài ra tay, hẳn chỉ là chuyện nhỏ thôi chứ?"
Hoắc Hoàn An lần này thông suốt rồi.
Vốn tưởng rằng Lăng hiểu đến là để xin tha.
Cuối cùng...
Người ta tới đảo khách thành chủ, hơn nữa còn rất mãnh liệt mà bảo hắn làm Lăng gia phá sản đi.
Bây giờ "dân bản địa" các thế giới nhiệm vụ hung hãn đến như vậy sao?
Nhiệm vụ giả Hoắc Hoài An, giờ phút này, đang run lẩy bẩy....