Edit: Thu Hương
Con gái đã mất đi giọng nói nhiều năm, đột nhiên lại có thể nói chuyện lại được.
Điều này đối với bất cứ gia đình nào mà nói, đều là chuyện vui vạn phần!
Nhưng mà vào lúc này, trong đầu Lăng Vân Sinh chỉ có công ty và chuyện làm ăn của mình.
Lăng Hiểu đột nhiên nói chuyện lại được, ông kinh ngạc, nhưng mà điều ông ta quan tâm bây giờ là ---
Lăng Hiểu không câm, Hoắc công tử có thể càng thích cô chứ?
Chưa chắc.
Nhỡ may Hoắc công tử có sở thích đặc thù gì thì sao?
Ông có nên để Lăng Hiểu tạm thời giả vờ như vẫn không thể nói chuyện không?
Lăng Vân Sinh trong khoảng thời gian ngắn, nghĩ đến rất nhiều thứ.
Còn không chờ ông nghĩ xong, Lăng Hiểu đã đổi một bộ đồ thể thao, chậm rãi bước ra ngoài.
"Đi thôi."
Lăng Hiểu nhẹ nhành mở miệng, không nhìn Lăng Vân Sinh lấy một lần, xoay người đi xuống nhà.
"Lăng Hiểu, con chờ đã!"
Lăng Vân Sinh có rất nhiều chuyện muốn căn dặn.
Đáng tiếc...
Một đường, Lăng Hiểu căn bản không cho ông có cơ hội này, cũng không muốn cùng ông nói chuyện phiếm.
Hôm nay Lăng Hiểu rất kỳ quái.
Cô không chỉ có thể mở miệng nói chuyện được, Lăng Vân Sinh cảm thấy ánh mắt của Lăng Hiểu, khí chất, thậm chí thần thái của cô cũng không giống ngày thường.
Theo đường đi, bầu không khí giữa hai cha con vô cùng đè nén.
Lão Ngô ở phía trước thành thành thật thật lái xe, không dám ho he một tiếng.
Nhà cũ Hoắc gia ở phía đông thành A, diện tích rất rộng, vừa nhìn có thể thấy dáng điệu của một đại gia giá trị trăm tỉ.
Hoắc Hứa đã sớm đoán được Lăng Vân Sinh sẽ đến, quản gia nhà họ Hoắc đưa họ vào trong biệt thự.
"Lăng tiểu thư, mời lên lầu."
Quản gia để Lăng Vân Sinh ngồi dưới lầu, mang Lăng Hiểu lên trên.
Rất dễ hiểu, quản gia đã sớm được Hoắc Hoài An phân phó làm như vậy.
Vị nhiệm vụ giả kia...
Không biết lần này lại muốn làm cái gì nữa.
Lăng Hiểu tỉnh rụi đi lên.
"Lăng tiểu thư, mời vào bên trong." Quản gia dừng ở một cảnh cửa trên tầng 2: "Thiếu gia đang chờ cô ở bên trong."
Lăng Hiểu gật đầu, không do dự mà mở cửa đi vào.
Đây là một gian thư phòng bố trí rất đặc biệt.
Lúc này, Hoắc Hoài An đang ngồi trên ghế sofa, thấy Lăng Hiểu, khẽ mỉm cười.
"Đến rồi?"
Giọng nói hờ hững.
Lăng Hiểu gật đầu.
"Lần này... suy nghĩ kỹ rồi?"
Hoắc Hoài An nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, ngay sau đó, chậm rãi đứng lên.
Không sai.
Hoắc đại thiếu của chúng ta, hắn - đứng, dậy, được, rồi!
Lăng Hiểu nhìn dáng người thẳng tắp nơi đó, cô hơi sững người một chút, nhất thời hiểu rõ.
Khó trách sáng nay cô có thể mở miệng ra nói chuyện được.
Quả nhiên... thời cơ số mạng gì đó là một thứ rất vi diệu.
Vốn trong thế giới này, số mạng của hai người "Hoắc Hoài An" và "Lăng Hiểu" là gắn bó chặt chẽ với nhau, tương trợ với nhau.
Bây giờ, dù kịch tình xảy ra nhiều thay đổi, nhưng hai "số mạng" này vẫn có chút dính líu.
Quả nhiên...
Pháp tắc Thiên đạo không có đơn giản như cô tưởng.
Lăng Hiểu nhất thời có chút thẫn thờ.
Mà trong mắt Hoắc Hoài An, cô gái trước mắt nhất định là bị dọa cho choáng váng rồi.
Không sai.
Hắn chính là muốn cái hiệu quả như vậy
Ở thế giới nhiệm vụ này, Hoắc Hoài An ngây ngô cũng đủ lâu, nhưng mà.... tốn tích phân đếm không kể.
Vừa mới vào thế giới, vì có thể nói chuyện được với mục tiêu nhiệm vụ tốt hơn 500 tích phân đổi lấy kỹ năng thủ ngữ thuần thục, sau đó lại tiêu tích phân giám định thân phận của Lăng Hiểu, phát hiện xương mềm của cô.
Những tích phân này... đầu là hắn cực cực khổ khổ làm nhiệm vụ mà có đó!
Đều là mồ hôi xương máu của hắn đó!
Hắn cảm thấy tim rất đau.
Hắn tốn bằng từng đó tích phân, nhưng vẫn không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ!
Đáng giận hơn là độ hảo cảm của đối phương, lôi đánh bất động, vĩnh viễn là số không!
Được, không phải là độ hảo cảm là 0 sao?
Ta bây giờ ngược cho cô xem, để cho biến âm luôn đi!
"Chuyện của Lăng thị, tôi tin cha em đã nói cho em rồi đúng không?"
Thừa dịp Lăng Hiểu đang "bị dọa cho ngu người", Hoắc Hoài An lại mỉm cười, nhưng trong giọng nói lại là lạnh lùng: "Đó chỉ là một chút dạy dỗ nho nhỏ, nếu như em vẫn cố ý không chịu... như vậy, tôi chỉ có thể để cho Lăng gia, tại thương trường thành A, vĩnh viễn, biến mất."
Mặc dù bây giờ cốt chuyện cẩu huyết ngược luyến không còn được thịnh hành nữa, nhưng bị dồn đến chân tường, Hoắc Hoài An quyết định phản kích từ chỗ chết, tìm được ánh sáng từ chỗ chết.
Tới a.
Tổn thương nhau đi!
Trời lạnh rồi, Lăng gia phá sản đi, đại tổng tài ta đây chính là khủng bố như vậy đó!
Lăng Hiểu: chậc chậc chậc.
Các hạ sao không cưỡi gió đáp mây bay thẳng lên Cửu thiên luôn đi?
Hoắc Hoài An: ...
Nói tiếng người!
Lăng Hiểu: Anh giỏi đến như vậy, sao không "thăng thiên" luôn đi!
Hoắc Hoài An: ...