Edit: Thu Hương

"Làm càn! Một đứa lại một đứa, em gái con tùy hứng thì thôi đi, Lăng Hiểu, sao đến con cũng tùy hứng theo rồi?"

Nhìn thấy dòng chữ Lăng Hiểu nói, Lăng Vân Sinh lập tức tức giận quát.

Nhưng mà cho dù ông tức giận đến như thế nào, Lăng Hiểu cũng không lên tiếng.

Ta không biết nói chuyện a, ta chỉ yên lặng nhìn ngươi nổi giận đó.

Có giỏi, ngươi tới đánh ta a!

... ...

Bốn người cuối cùng tan rã trong không vui, Lăng Vân Sinh tức đến nỗi gần như cả đêm không ngủ được.

Ngược lại, Lăng Hiểu ngủ rất ngon, một đêm vô mộng, mà Lăng Duyệt ngủ cũng không tệ, cuối cùng có thể ngủ được một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, bầu không khí trong nhà vẫn có chút áp lực.

Nhưng không ai lại chủ động nhắc lại chuyện ngày hôm qua, mọi người đều yên lặng ăn cơm, giống như ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì vậy.


Lăng Vân Sinh ăn xong bữa sáng thì đến công ty, hôm nay Chu Nhụy không có bàn mạt chược nào, bà chỉnh trang lại một chút, liền muốn đưa Lăng Duyệt đi mua đồ.

"Mẹ, đưa chị cùng đi đi."

Tâm trạng của Lăng Duyệt hôm nay có vẻ khá tốt, giọng nói so với ngày thường còn nhẹ nhàng hơn.

Cô hiểu, mẹ đối xử không tệ với Lăng Hiểu, nhưng mà từ đáy lòng, bà với Lăng Hiểu không phải máu mủ tình thân.

Tiếp tục như vậy không phải điều tốt.

Sau này, Lăng Hiểu gả vào nhà họ Hoắc, thân phận như nước dâng thuyền cao, lúc đó Chu Nhụy muốn kết thân sẽ khó khăn hơn nhiều. Lăng Duyệt cảm thấy, thừa dịp Lăng Hiểu chưa gả đi, có thể nhân cơ hội này cải thiện lại quan hệ một chút.

Kiếp trước mặc dù Lăng Hiểu không phải là địch nhân, nhưng cũng không thân thiết, cơ bản như người xa lạ vậy, thậm chí khi cô rơi vào đường cũng, cô cũng vì chút tính khí ấy mà không chịu cúi đầu cầu xin Lăng Hiểu Hoắc Hoài An giúp đỡ.


Mà đời này... Có lẽ nên thay đổi một chút.

"Đưa nó đi?"

Chu Nhụy nhìn con gái mình, sau đó lại nhìn cái người đang mặc quần áo ngủ rộng thùng thình lắc lư ở gần đó.

Lăng Hiểu này...

Tuổi cũng không nhỏ nữa, cả ngày đều lôi thôi lếch thếch, thật sự là nên chỉnh chu lại một chút.

"Lăng Hiểu, con chuẩn bị một chút, chúng ta đi dạo phố."

Chu Nhụy quay đầu, nhỏ giọng gọi Lăng Hiểu, nói một câu.

Lăng Hiểu: ...

Cô có thể từ chối không?

Thật sự Lăng Hiểu chỉ muốn tiếp tục nằm chết ở nhà.

Nhưng mà...

Hai ngày nay Lăng Duyệt biến hóa quá lớn.

Còn chủ động lấy lòng cô.

Lăng Hiểu thật sự muốn xem, rốt cuộc Lăng Duyệt muốn làm gì.

...

Ba mẹ con lái xe đến tòa nhà trung tâm thương mại cao trọc trời mua đồ.

Đây là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A.

Là bà lớn nhà phú thương, Chu Nhụy là khách quen nơi này, vừa vào trung tâm thương mại đã chạy thẳng đến mấy của hàng mà mình hay lui tới.


Lăng Hiểu và Lăng Duyệt đi theo sau lưng bà.

"Chị, lát nữa thích cái gì, thì nói cho em."

Lăng Duyệt cố ý đi rất chậm, kéo tay Lăng Hiểu.

Em gái cô.... quá nhiệt tình rồi.

Nhiệt tình đến mức làm cho người ta đầu óc mơ hồ.

Nhưng mà, sống qua ngày thôi mà, có cần náo nhiệt như vậy không ---

Em tốt, chị tốt, mọi người đều tốt, mới là thật sự tốt.

Lăng Hiểu nghe lời Lăng Duyệt sau, cười híp mắt gật đầu, nhưng mà lại cũng không để trong lòng, bởi vì đối với quần áo trang sức gì đó, Lăng Hiểu vẫn luôn là không quá để tâm, cũng không có đặc biệt yêu thích gì cả.

Quần áo có đẹp đến mấy đi chăng nữa, có thể ăn được sao?

Không thể ăn, thì đều là mây bay thôi.

**

Lúc này, Chu Nhụy đã vào một brand quần áo xa xỉ thử đồ, Lăng Duyệt kéo Lăng Hiểu muốn dạo tiệm bên cạnh, kết quả còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc ---
"Lăng Duyệt, thật sự là em!"

Giọng nói nam tính đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

Lăng Duyệt dừng chân, cơ thể cứng ngắc.

Ơ???

Lăng Hiểu đương nhiên cảm nhận được biến hóa của Lăng Duyệt, ngày sau đó quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm, liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai vô cùng đang mỉm cười nhìn các cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play