Edit: cầm thú

Biệt thự Lăng gia.

Lăng Hiểu ngủ một giấc yên ổn, vừa tỉnh ngủ đã bốn giờ chiều.

Thật là thoải mái a!

Lúc này, trong biệt thự vô cùng an tĩnh.

Người giúp việc đã làm xong công việc.

Lăng Vân Sinh và Chu Nhụy vẫn chưa về.

Lăng Duyệt?

Lăng Hiểu đi tới cửa phòng Lăng Duyệt, cửa phòng đóng chặt, trong phòng cũng không có tiếng động nào.

Cô ấy ngủ rồi sao?

Hoặc là ra ngoài?

Đứa nhóc này cuộc sống sinh hoạt hàng ngày rất phong phú đó.

Lăng Hiểu khẽ lắc đầu, bản thân ngược lại...

Không có sở thích gì đặc biệt.

Ngoại trừ khẩu vị trước sau đều tốt, hiện giờ Lăng Hiểu thật sự đã không có bất kỳ hứng thú với thứ gì.

Ài.

Trong thế giới này, tuy thân thế Lăng Hiểu có vẻ thê thảm, nhưng mà nói thật, từ nhỏ đến lớn cô đều ăn ngon mặc đẹp, không thiếu thứ gì, so với năm đó ở cô nhi viện tốt hơn rất nhiều.


Mặc dù Chuy Nhụy là mẹ kế, nhưng cũng chưa từng đánh hay mắng chửi Lăng Hiểu, thậm chí bên ngoài còn tỏ ra rất hiền lành.

Lăng Duyệt còn trẻ tùy hứng không hiểu chuyện, bây giờ đột nhiên biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Này thật là buồn... nhân sinh a, quả nhiên đều tịch mịch như tuyết.

... ...

Buổi tối, lúc Lăng Vân Sinh và Chu Nhụy trở về đã là rất khuya, cho dù như vậy, Lăng Vân Sinh vẫn gọi Lăng Duyệt và Lăng Hiểu tới.

"Ba, đã trễ lắm rồi, có chuyện gì không thể chờ đến ngày mai mới nói sao?"

Lăng Duyệt mặc áo ngủ, vẻ mặt mơ màng.

Tối hôm qua cô không ngủ được, cho nên hôm nay muốn ngủ nhiều thêm một chút, ai ngờ mới chợp mắt một chút, đã bị Lăng Vân Sinh gọi dậy.

Cảm giác này...

Đúng là gϊếŧ người không dùng dao.

"Bây giờ mới 10 giờ hơn, tối hôm qua con không về nhà sao?"


Lăng Vân Sinh liếc nhìn Lăng Duyệt một cái, trầm giọng hỏi: "Hôm nay cuộc hẹn với Hoắc công tử thế nào rồi? Con không cố tình quấy rối chứ?"

Ách.

Lăng Duyệt theo bản năng quay sang nhìn Lăng Hiểu.

Lăng Hiểu: ? ? ? ?

"Con nhìn Lăng Hiểu làm gì, còn không mau trả lời!"

Chu Nhụy bên cạnh nói một câu.

Bà ta bởi vì chuyện này, cho nên cả ngày đều buồn bực, chơi mạt chược cũng thua mấy vạn.

"Hoắc công tử không nhìn trúng con, anh ấy để ý chị."

Lăng Duyệt nhún vai nói.

Chuyện này cũng không quá khó để tiếp nhận.

Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt ---

Trên thế giới này đàn ông rất nhiều.

Cô đâu cần nhất định phải gả cho Hoắc Hoài An chứ?

"Cái gì?"

Lăng Duyệt còn chưa dứt lời, Chu Nhụy đã không nhịn được hét lên: "Con nói Hoắc Hoài An không nhìn trúng con, hắn nhìn trúng Lăng Hiểu, ánh mắt gì vậy hả? Bị mù rồi sao?"


Này này này.

Lăng Hiểu cạn lời.

Đương sự còn ở chỗ này, mẹ kế, xin ngài thu liễm một chút có được hay không?

Tôi không nhịn được muốn lấy gạch đập bà rồi đó!

"Đủ rồi, đừng ồn nữa."

Vẻ mặt Lăng Vân Sinh có chút kì quái, ông ta trợn mắt nhìn Chu Nhụy, sau đó quay sang mỉm cười với Lăng Hiểu: "Hiểu Hiểu, con nghĩ sao?"

Lăng Hiểu hiện tại có chút hoang mang ---

Trước kia Lăng Duyệt sống chết không chịu gả.

Vì nhiệm vụ, vì hạnh phúc của Lăng Duyệt, Lăng Hiểu đành phải hy sinh bản thân mà đồng ý với hôn sự kia.

Nhưng hiện tại xem ra, kịch tình này... trở nên phức tạp rồi.

Lăng Duyệt đã thay đổi.

Mà nam chủ thế giới này chắc chắn là Hoắc Hoài An.

Như vậy nữ chủ...

Phải là Lăng Duyệt.

Lăng Hiểu rất rõ ràng, cô thân là một NPC cao cấp, nhân vật của cô tuyệt đối không phải nữ chủ.
Đặc biệt là nhiệm vụ ---

Phải để Lăng Duyệt cảm thấy hạnh phúc.

Như vậy, vấn đề duy nhất ở đây---

Phải làm thế nào để nữ chủ cảm thấy hạnh phúc?

Đáp án, tất nhiên là phải tác hợp nam chủ nữ ở chung một chỗ!

"Con không đồng ý!"

Lăng Hiểu sờ túi áo, lấy điện thoại ra đánh xuống một hàng chữ ----

"Hoắc Hoài An kia không thích em gái con, muốn cưới con? Khẳng định là đầu óc anh ta có vấn đề, con không lấy chồng."

Lăng Vân Sinh: ...

Chu Nhụy: ...

Lăng Duyệt: ...

Ba người đứng một bên trợn mắt há mồm.

Ngươi đây là đang mắng Hoắc Hoài An có bệnh, hay là nói chính bản thân mình vậy?

Lăng Hiểu: Ta mặc kệ, dù sao cứ không lấy chồng là được.

Tôn trọng kịch bản, tác hợp nhân vật chính, là nhiệm vụ của ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play