Edit: Thu Hương
Hoắc Hoài An là cháu trai duy nhất của Hoắc lão, năm tuổi cha mẹ bất hòa tình cảm mà ly hôn.
Sau đó, mẹ Hoắc Hoài An xuất ngoại, mấy năm trước, cha hắn ta đột nhiên bệnh nặng mà qua đời.
Ngày tang lễ cha, mẹ ruột từ nước ngoài trở về, Hoắc Hoài An lái xe đón mẹ, kết quả trên đường trở về xảy ra chuyện.
Mẹ hắn chết, mà Hoắc Hoài An tàn phế hai chân!
Khi mà Lăng Hiểu biết được chuyện này cũng rất xúc động, vị Hoắc Hoài An này so với mình còn xui xẻo hơn.
Bản thân cô dù sao còn cha, mặc dù bây giờ Lăng Vân Sinh không khác cha ghẻ là bao.
Nhưng mà cô vẫn có thể ăn ngon ngủ ngon như trước!
Mà Hoắc Hoài An, nghe nói sau khi bị tai nạn, tính tình đại biến.
Ngày đó, trong yến hội cô cũng đã nhìn thấy tận mắt, người đó, thật sự không dễ sống chung.
"Hoắc công tử đã định thời gian, là mười một giờ ngày mai."
Lăng Vân Sinh lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Lăng Hiểu.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cha mình.
"Buổi sáng ngày mai cha sẽ bảo lão Ngô đưa con đi." Lăng Vân Sinh không nói địa chỉ ở đâu.
Nhưng mà nhìn thời gian, là lúc cơm trưa, cho nên Lăng Hiểu nghĩ, nơi gặp mặt chắc là một nhà hàng đi?
Ừ, chỉ cần có ăn là được!
"Chị, cố lên đó!"
Lăng Duyệt rất vui vẻ, cuối cùng cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Hôm nay cô phải ra ngoài chơi, chúc mừng chuyện này!
Lăng Hiểu: ...
Thôi.
Con bé vui vẻ là được.
... ...
Buổi tối hôm ý, Lăng Hiểu không chút lo lắng mà đi ngủ thật sớm.
Còn Lăng Duyệt thay quần áo, lén ra ngoài.
Những ngày vui chơi thoải mái sau khi tốt nghiệp trung học vẫn tiếp tục, tối nay cô có hẹn với mấy bạn học, cùng nhau đến bar chơi.
Bởi vì điều kiện gia đình rất tốt, lại thông minh xinh đẹp, cho nên bên người Lăng Duyệt luôn có một đám người hầu nhỏ, còn có vài người theo đuổi nữa.
Cho dù đến đâu, cô cũng là chúng tinh phủng nguyệt – ánh trăng giữa sao sáng.
Quầy bar.
Lăng Duyệt thật ra vẫn là lần đầu đến nơi như vậy, dù sao cô còn nhỏ, hơn nữa phải cố gắng học tập, căn bản không có thời gian đi chơi.
"Lăng Duyệt, tôi nói với cậu, ông chủ quán bar này rất đẹp trai đó!"
Sau khi vào bar, một bạn học mặt tròn, gé vào tai Lăng Hiểu nói nhỏ.
Đẹp trai? Đẹp đến như thế nào?
Lăng Duyệt cũng không để ý, chỉ là vừa quay đầu, trong nháy mắt, thấy gương mặt kia, Lăng Duyệt cảm thấy hô hấp chậm lại---
Trong tầm mắt, là một người đàn ông tuấn mỹ đến không lời nào hình dung được.
Người đó thân hình cao lớn, khí chất xuất chúng, ngũ quan đẹp vô cùng, trên mặt còn có chút phóng túng và không đứng đắn.
Chỉ trong nháy mắt, Lăng Duyệt cảm thấy...
Bản thân yêu rồi.
Cô với người này, vừa gặp đã yêu!
"Này, đó chính là chủ quán bar, Tề Vân Phàm! Có phải rất soái không?" Giọng nữ vừa kích động vừa ngưỡng mộ khẽ vang bên tai Lăng Duyệt: "Nghe nói quán bar này vô số người đều gục ngã dưới mị lực của anh ấy, cho dù là đàn ông hay đàn bà, đều bị anh ấy mê hoặc cho thần hồn điên đảo!"
Tề Vân Phàm, tiểu thiếu gia nhà họ Tề, một vị cao thủ tình trường được coi là có thể chính phục bất cứ cô gái nào trên thế giới này.
Lúc này Tề Vân Phàm cũng nhận ra được ánh mắt của Lăng Duyệt trong vô số ánh mắt nóng bỏng ngưỡng mộ ---
A?
Nhìn rất lạ?
Là khách mới sao?
Nhìn dáng vẻ rất không tệ, là mặt hàng bổn thiếu gia thích!
Tề Vân Phàm cười với Lăng Duyệt, trong nháy mắt, làm cho trái tim thiếu nữ của Lăng Duyệt nhảy tứ tung...