Edit: Thu Hương

Thân làm bà cô mấy đời, Lăng Hiểu còn chưa bao giờ yêu đương, chứ đừng nói là lập gia đình.

Nhưng mà...

Đối với cô mà nói, đây cũng không được coi là vấn đề khó khăn gì.

Bởi vì cô chỉ đồng ý gả đi thôi, cũng chưa có nói, sau khi gả qua rồi, sẽ phát sinh chuyện gì gì đó với vị nhà họ Hoắc.

Đừng nói đối phương còn là một người tàn tật, coi như hắn có thể nhảy nhót hoạt bát, thân thể cường tráng như quyền vương, chỉ cần cô không muốn, hắn cũng không có khả năng động đến một sợi lông tơ của cô.

Ai, để tránh cho gặp phiền toái không đáng có trong thế giới này, Lăng Hiểu vẫn luôn không mang cục gạch của mình ra.

Thật lâu không có cầm cục gạch đánh người.

Có chút ngứa tay.

Mọi người: ...

Cô là ma quỷ sao?

... ...

"Ba nhìn đi, chị đã đồng ý rồi!"

Bên bàn cơm, Lăng Duyệt kinh ngạc vui mừng nhìn Lăng Hiểu gõ ra hai chữ, nhất thời trong lòng có chút cảm tình đối với bà chị này.


Sắc mặt của Chu Nhụy cũng tốt hơn rất nhiều.

"Tới, Hiểu Hiểu, ăn nhiều một chút!" Chu Nhụy vui vẻ gắp một miếng thịt cho Lăng Hiểu: "Ông xem, bây giờ không phải mọi người đều vui vẻ sao? Hiểu Hiểu cũng đã đến tuổi để kết hôn rồi!"

"Đúng vậy đúng vậy." Lăng Duyệt lập tức tiếp lời: "Gia nghiệp nhà họ Hoắc lớn như vậy, nhất định sẽ không đối xử tệ với chị, hơn nữa, Hoắc thiếu gia cũng thế... Ừ, ý là, sẽ không xem thường vì thiếu sót của chị như những người khác."

Bại liệt và câm, coi như môn đăng hộ đối!

"Mẹ con hai người nghĩ thật đẹp."

Lăng Vân Sinh phiền não xoa mắt: "Chuyện này cứ coi như chúng ta muốn như vậy, cũng phải xem ý của Hoắc lão chứ? Thôi để ngày mai tôi tìm cơ hội dò xét ý của ông ấy."

Lăng Vân Sinh không muốn mất đi núi dựa lớn như nhà họ Hoắc.


Nếu như Hoắc lão đồng ý, ông rất đồng ý đem Lăng Hiểu gả qua, dù sao con gái lớn thân thể có thiếu xót, hôn nhân đại sự lại không phải việc nhỏ, nếu có thể leo lên nhà họ Hoắc, đây tuyệt đối là chuyện tốt!

Chỉ sợ...

Hoắc lão sẽ không đồng ý cho Lăng Hiểu thay Lăng Duyệt!

Nếu vậy cho dù ông không muốn, cũng chỉ có thể...

Hy sinh Lăng Duyệt!

Trong thế giới người làm ăn, cho đến bây giờ, lợi ích đều đặt lên trước hết, nữ nhi tình trường là gì chứ?

... ...

Chuyện liên quan đến đám hỏi với nhà họ Hoắc, cứ tạm gác lại như vậy.

Lăng Duyệt vẫn trong kì nghỉ hè, ngày ngày đều chạy ra ngoài, cơ hồ không ngày nào chịu ngốc ở nhà.

Lăng Hiểu vẫn như thường lệ không ra ngoài, mỗi ngày ăn ăn uống uống rất tự tại.

Chớp mắt đã đến thứ năm.

Hôm nay Lăng Vân Sinh dường như tâm trạng rất tốt, dáng vẻ rất hăng hái, còn đặc biệt kêu nhà bếp làm tôm hùm mà Lăng Hiểu thích ăn nhất.


"Ba, hôm nay có chuyện gì vui sao?"

Thấy Lăng Vân Sinh vui vẻ như vậy, Lăng Duyệt nhẹ giọng hỏi.

"Ha ha"

Lăng Vân Sinh cười một tiếng: "Là chuyện kết thông gia, ba đã nói với Hoắc lão, ban đầu Hoắc lão rất tức giận, nhưng sau đó, Hoắc công tử nói muốn gặp chị con một lần, nếu như có thể... Cậu ta sẽ đồng ý mối hôn sự này!"

"Thật sự?"

Lăng Duyệt nhướn mày, trong mắt thêm vài phần vui mừng.

"Hiểu Hiểu ngoan ngoãn biết nghe lời lại hiền lành, Hoắc công tử nhất định sẽ thích."

Chu Nhụy ở bên cạnh mỉm cười khẽ nói.

Bà tự cho rằng mình hiểu rõ tính tình của Lăng Hiểu.

Mềm yếu lại dễ bắt nạt, liền lành lại ngu xuẩn.

Nghe nói vị Hoắc công tử đó tính cách rất hay gắt gỏng, con người cũng âm lãnh khó lường.

Người bình thường thật sự chịu không nổi cậu ta, nhưng đổi lại là trái hồng mềm Lăng Hiểu, như cái bao trút giận, thật sự là tuyệt phối!
Lăng Hiểu: ...

Cảm giác ánh mắt Chu Nhụy nhìn mình có chút kỳ dị, Lăng Hiểu chỉ có thể cười gượng một cái.

Thật ra thì mấy ngày nay, cô cũng đã biết được đại khái vị kia nhà họ Hoắc rồi.

Cũng biết được người sắp gặp mình, tên Hoắc Hoài An.

Đúng vậy, chính là người chung nhà trẻ năm đó với cô, bé trai khác lớp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play