Edit: cầm thú
Đều là con gái của Lăng gia, Lăng Hiểu vẫn mặc quần áo giản dị bình thường.
Cô không mặc những bộ lễ phục Chu Nhụy mua về, không phải là do quá hở hang, mà là quá chật.
Ảnh hưởng nghiêm trọng tới vấn đề ăn uống của cô nha.
Mặc đồ bó sát như thế, ăn nhiều một chút liền có cảm giác muốn rách ra, quả thực đáng sợ.
Lăng Hiểu cảm thấy mặc đồ ở nhà vẫn tốt hơn, cho dù cô ăn nhiều như thế nào, bụng đều đỡ được, có thể hoàn hảo che dấu, người khác nhìn không ra đâu.
Tại sảnh yến hội, cực kì náo nhiệt, ăn uống linh đình.
Lăng Hiểu tìm một nơi yên tĩnh, trước sau như một hưởng thụ cảm giác tịch mịch, thưởng thức mỹ thực.
Tuy nói yến hội hôm nay do Lăng Vân tổ chức, nhưng toàn bộ chi phí đều phải qua tay Chu Nhụy, mà đối với con gái bà ta không hề tiếc thứ gì, cho nên đồ ăn tối nay, tất nhiên đều là hạng nhất.
Lăng Hiểu ăn no đang suy nghĩ muốn giấu giếm đồ ăn, ai ngờ lúc này cô nhìn thấy Lăng Vân dẫn theo Chu Nhụy và Lăng Duyệt ở đại sảnh chào hỏi một ông lão cực kì cung kính, mà bên cạnh ông lão có một thanh niên ngồi xe lăn.
Diện mạo của thanh niên kia rất đẹp, nhưng vẻ mặt có chút âm u, giống như không thoải mái.
Có chút ý tứ nha.
Lăng Hiểu đứng nhìn hồi lâu, loáng thoáng nghe khách mời thảo luận về thân phận của ông lão kia, tất cả mọi người đều gọi ông ấy là "Hoắc lão".
Hoắc!
Chẳng lẽ...
Chính là gia tộc của nam chủ?
Ánh mắt Lăng Hiểu sáng lên, theo bản năng nhìn sang thanh niên ngồi xe lăn.
Có lẽ cảm nhận được tầm mắt của Lăng Hiểu, người đàn ông cũng quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt đặc biệt lạnh lùng.
Giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy!
Lăng Hiểu: Mị thực sự rất sợ hãi đó!
Lăng Hiểu cảm nhận được trong ánh mắt người đàn ông lạnh lùng và áp bức.
Toàn thân tỏa ra khí tức tổng tài, chẳng phải là của nam chủ trong truyền thuyết hay sao!
Chẳng lẽ, trò hay sắp bắt đầu rồi?
Giờ phút này, Lăng Hiểu có chút mong chờ ---
Dù sao cũng sống 25 năm rồi, cô quá chán rồi.
Nếu như nam chủ xuất hiện, có thể không đến tiếp cận nữ chủ sao?
Lăng Hiểu đã sớm chuẩn bị bia rượu đậu phộng và đồ nhắm, quyết định chọn một hàng ghế, vui vẻ làm quần chúng ăn dưa!
... ...
Trước bữa tiệc của bạn học Lăng Duyệt, Lăng Hiểu đã có dự cảm, tình tiết thế giới này chính thức bước vào chính kịch rồi.
Không thể không nói, dự cảm của Lăng Hiểu chuẩn không cần chỉnh.
Chính kịch mà cô vẫn mong chờ đã tới rồi!
Hắn mang theo phích lịch và kinh lôi, một con đường lửa và tia chớp đi tới trước mặt Lăng Hiểu ---
"Hoắc lão nhìn trúng Tiểu Duyệt nhà chúng tôi, đó là vận khí của con bé! Khi nào Tiểu Duyệt gả cho cháu trai Hoắc lão, con bé chính là thiếu phu nhân Hoắc gia rồi!"
Ngày đó, Lăng Vân Sinh uống không ít rượu, ánh mắt mơ màng, giọng nói đặc biệt lớn.
"Lăng Vân Sinh, ông điên rồi sao? Có phải ông bị tiền bạc làm lu mờ lí trí rồi không? Tuy là Hoắc gia hơn hẳn chúng ta, nhưng mà.... Cháu trai Hoắc lão bị liệt, là đồ phế vật! Tôi tuyệt đối không để con gái tôi gả cho nó!" Giọng nói Chu Nhụy vô cùng chói tai, bà ta vốn hy vọng con gái mình có thể gả cho một gia tộc tốt hơn Lăng gia, nhưng mà...
Đối tượng tuyệt đối không phải là Hoắc gia!
Ai chẳng biết Hoắc gia đại thiếu gia thời điểm còn trẻ bị tai nạn giao thông dẫn đến bị bại liệt?
Cho dù Hoắc gia có tiền thì như thế nào, cũng không thể để con gái mình đi chịu tội được!
"Chu Nhụy! Bà thì biết cái gì chứ! Hạng mục lớn nhất công ty của chúng ta nằm trong tay Hoắc lão, ông ấy muốn bóp chết chúng ta thì dễ như trở bàn tay! Nhà bọn họ chủ động đưa đề nghị kết thông gia, làm sao tôi từ chối được chứ? Con gái không lấy chồng, công ty chúng ta liền bị chôn theo!" Lăng Vân Sinh lúc này mặt đỏ tía tai, vẻ mặt giận dữ nhìn Chu Nhụy.
Ông ta cũng không có cách nào.
"Gả con gái gả con gái! Muốn gả con gái thì gả con gái của ông đi! Ông đâu phải chỉ có một đứa con gái thôi đâu!" Chu Nhụy theo bản năng thốt ra.
Ngay sau đó, hai vợ chồng ngây ngẩn cả người.
Sau đó, hai người, bốn mắt nhìn nhau, theo bản năng nhìn về hướng phòng bếp.
Lăng Hiểu vừa uống một ngụm sữa tươi ở trong phòng bếp còn chưa kịp trốn đi: ...
Loại chuyện này...
Có quan hệ gì tới cô sao?
Hình như, không có... nha?
Lăng Hiểu trợn mắt nhìn, quyết định coi như không nhìn thấy gì quay người đi lên lầu.