Edit: Thu Hương
Cuộc sống đại học phong phú đầy màu sắc trong truyền thuyết, bắt đầu.
Bốn năm trong khoa Hóa học Công nghệ của Lăng Hiểu, luôn đếm ngược từ dưới lên, ha, thành tích cực kỳ ổn định.
Bầu không khí vườn trường cũng rất tốt, cho dù cô học không giỏi, mọi người cũng không bài xích cô, thậm chí vì cô không thể nói chuyện, còn có rất nhiều bạn học chủ động giúp cô học bổ túc.
Đặc biệt là một bạn nam dáng người khá ổn, mỗi ngày đều mua bữa sáng giúp cô, cuối tuần còn giúp cô làm thí nghiệm.
Mặc dù thí nghiệm thất bại, thậm chí còn suýt chút thì nổ.
Nhưng mà Lăng Hiểu vẫn rất biết ơn cậu, cho nên cô không chút chần chừ mà tặng cho nam sinh một tấm thẻ người tốt---
Bạn học, cậu thật là một người tốt!
Bạn học nam: Huhuhu, bị cự tuyệt, khó chịu, muốn khóc.
Lăng Hiểu: ...
***
Đảo mắt, thời gian đại học vui vẻ đã đi qua.
Lăng hiểu sau khi tốt nghiệp cũng không tìm được việc, dù sao...
Thân thể cô có thiếu sót, rất nhiều công xưởng hay công ty cũng không muốn nhận.
"Về nhà đi, nhà nuôi nổi con."
Lăng Vân Sinh cũng không phải rất tuyệt tình, ông vẫn nhớ mình có đứa con gái lớn này.
Về nhà?
Một sinh viên đại học hai mươi mấy tuổi, có tay có chân, lại muốn về nhà làm sâu gạo?
Không biết xấu hổ sao?
Lăng Hiểu: Đúng vậy, ta không biết xấu hổ đó.
Vì vậy, Lăng Hiểu vui vui vẻ vẻ về nhà họ Lăng.
Chu Nhụy biểu hiện vẫn luôn hiền hòa, thậm chí đôi khi còn ân cần hỏi han.
So sánh với Chu Nhụy, Lăng Duyệt bị nuông chiều từ bé lại không tốt tính như vậy.
Lăng Vân Sinh khi có ở nhà còn đỡ, Lăng Duyệt sẽ không để ý Lăng Hiểu, cùng lắm là không để ý cô mà thôi. Nhưng một khi Lăng Vân Sinh không ở nhà, con nhỏ này sẽ tìm đủ mọi lý do khiêu khích Lăng Hiểu ---
"Lăng Hiểu, rót cho tôi cốc nước!"
"Lăng Hiểu, chị bị điếc à? Tôi kêu chị, chị không nghe được sao?"
Lăng Duyệt còn nhỏ, vẻ ngoài đẹp đẽ thanh thuần, nhưng tính cách không được tốt lắm, ừm, cực kỳ xấc láo.
Đối với việc Lăng Duyệt vênh hàm sai khiến, Lăng Hiểu không chút tức giận, ngược lại rất nghe lời.
Uống nước? Lập tức có.
Ăn trái cây sao?
Cắt nhỏ từng miếng.
Có muốn chị đút cho ăn không?
Lăng Duyệt: ...
Bà chị bị câm này của cô có phải bị điên không?
Lăng Hiểu: Em vui vẻ là được, chị không sao cả!
Chu Nhụy vốn vẫn không thích Lăng Hiểu, nhưng mà nhìn Lăng Hiểu lấy lòng con gái mình nư vậy, bà cũng sẽ không lại phân tâm tư mà đi nhìn.
Người mềm yếu lại dễ bắt nạt như vậy, ở trên thế giới này không nhiều đâu!
Lăng Hiểu: Mềm yếu? Dễ bắt nạt? Ai? Ở đâu vậy?
... ...
Bỏ qua việc Lăng Duyệt nhỏ bé suốt ngày bới lông tìm vết, cuộc sống sâu gạo ở nhà của Lăng Hiểu thực sự rất thoải mái.
Cô tính toán một chút, mình vào nhiệm vụ đã bảy chương rồi.
Bây giờ là chương thứ tám, cô còn chưa thấy chủ tuyến ở nơi nào...
Lăng Hiểu hoài nghi tác giả đại nhân không thèm viết dàn ý trước, hoặc cũng có thể... ngài bị người ta đoạt xác rồi!
Lăng Hiểu: Tác giả đại nhân, ngài nếu bị người ta đoạt xác, liền nháy mắt mấy cái
Tác giả đại nhân: ...
Khụ khụ.
Trở lại chuyện chính.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Xuân đi đông tới.
Tuổi Lăng Hiểu ở thế giới này cũng không nhỏ nữa.
Lăng Duyệt ngày một trưởng thành, hơn nữa còn ngày càng đẹp đẽ mê người.
Khi Lăng Hiểu 25 tuổi, Lăng Duyệt lên đại học, là đại học trọng điểm của cả nước, chuyên ngành quản trị kinh doanh, rất rõ ràng, là muốn Lăng Duyệt trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Lăng.
Lăng Vân Sinh rất hài lòng với thành tích của Lăng Duyệt, khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, còn đặt biệt tổ chức một bữa tiệc mừng cô đậu đại học, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nhà giàu từ các nơi.
Đêm yến hội đó, biệt thự nhà họ Lăng bao trùm một bầu không khí vui mừng, Lăng Duyệt mặc một bộ dạ phục màu trắng lộ vai, kiêu ngạo mê người, ưu nhã như một nàng công chúa chân chính.