Nghe thấy giọng Lăng Hiểu, Âu Dương Túy hơi sửng sốt, ngay sau đó hắn hồi phục tinh thần, mỉm cười nói với Lăng Hiểu: ""Chào buổi sáng.""
Thằng nhóc này, thật thức thời.
Chàng trai! Có tiền đồ! Đường tương lai càng ngày càng rộng mở.
""Từ giờ cho đến đầu xuân sang năm, mỗi ngày ngươi phải thức dậy từ sáng sớm! Nếu ngươi đã tỉnh, thì ra sân đứng tấn nửa canh giờ cho ta.""
Giọng Lăng Hiểu chậm rãi truyền tới.
""Hả?""
Vẻ mặt Âu Dương Túy rối rắm: ""Thật ra thì... Ta vẫn còn hơi buồn ngủ, còn có thể ngủ tiếp được.""
""Vù.""
Đúng lúc đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tung chăn của hắn lên.
""Ngươi có chắc... Ngươi muốn ngủ tiếp?"" Giọng Lăng Hiểu có chút lạnh lùng.
Âu Dương Túy:!!!
""Không, ta thích luyện võ, luyện võ khiến ta vui vẻ! Ta lập tức ra ngoài đứng tấn! Ai cũng không thể ngăn cản!""
Âu Dương Túy bật dậy, động tác cực kì nhanh gọn.
Con người luôn ôm tâm tư kính nể và sợ hãi với những sự tồn tại không xác định, ngày hôm qua Lăng Hiểu cái gì cũng không làm nhưng cũng khiến cho Âu Dương Túy sợ hết hồn hết vía, không dám l.ỗ mãng.
Hôm nay nàng sử dụng một chút linh lực, Âu Dương Túy hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lăng Hiểu: Tổ tông của ngươi vẫn là tổ tông của ngươi!
Âu Dương Túy: Tổ tông nói đúng!
......
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.
Hạ nhân trong Âu Dương phủ vẫn bận rộn như thường lệ.
Như mọi khi, Âu Dương Tiểu thức dậy.
Hắn là nô bộc trong viện của Âu Dương Túy, phụ trách ăn uống sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia.
Người trong Âu Dương phủ đều biết, đại thiếu gia của bọn họ thường xuyên không ở nhà, ban ngày có thói quen ngủ nướng, mặt trời lên cao mới chịu thức dậy.
Âu Dương Tiểu cũng hi vọng thiếu gia có thể ngủ một mạch tới giờ đó, nhưng thân là người hầu, cho dù chủ nhân có dậy trễ ra sao, hắn cũng phải tới sớm chờ đợi.
Cho nên, trời vừa sáng, Âu Dương Tiểu đã thay y phục, bưng thau nước sạch bằng đồng chậm rãi đi tới phòng thiếu gia.
Cũng may, trong sân viện của thiếu gia có bàn đá và ghế dài, hắn có thể dựa vào bàn nghỉ ngơi một chút.
Âu Dương Tiểu vừa nghĩ vừa bước vào trong sân, sau đó...
Hắn thấy Âu Dương Túy đang đứng tấn trong sân viện!
Ơ?
Ta bị hoa mắt sao? Hình như ta nhìn thấy thiếu gia?
Chẳng lẽ ta vẫn chưa tỉnh ngủ?
Âu Dương Tiểu dụi dụi mắt, chăm chú nhìn một lần nữa ——
Người kia mặt đỏ tới mang tai, trên trán đổ mồ hôi nhưng vẫn cắn răng kiên trì, đó không phải thiếu gia của hắn thì còn ai nữa?
""Thiếu gia, thiếu gia đang làm cái gì vậy?""
Âu Dương Tiểu đặt thau đồng lên bàn đá, vẻ mặt khó hiểu nhìn Âu Dương Túy.
""Ngươi... Ngươi mù sao? Không thấy bản thiếu gia... Bản thiếu gia đang đứng tấn sao!""
Âu Dương Túy vô lực trả lời.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy.... Nửa canh giờ, thực sực, quá lâu a!
Chưa hết thời gian, hắn đã mệt rã rời.
""Cố gắng kiên trì, chỉ còn vài phút nữa thôi.""
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu ở một bên khẽ nói vài câu: ""Ở cái tầm tuổi này của ngươi, chút cực khổ này căn bản không đáng nhắc tới, nửa canh giờ là ít nhất rồi, người ta nói vạn sự khởi đầu nan, nếu ngươi luyện đứng tấn tốt thì sẽ có một nền tảng vững chắc, con đường tập võ của ngươi mới có thể làm chơi ăn thật!""
Âu Dương Túy:...
Cố gắng nỗ lực tiến lên... Thật khó mà.
Ngay hôm đó, tin tức thiếu gia của Âu Dương phủ đột nhiên nỗ lực phấn đấu giống như mọc thêm cánh, rất nhanh đã lan khắp toàn bộ kinh thành.
Mà lúc này, Âu Dương Văn đã chọn được hai vị cao thủ võ lâm vô cùng lợi hại, dự định mời bọn họ tới phủ dạy võ công cho Âu Dương Túy!
Chương 452: Ta không học được, không
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT