""Hiếm khi thấy Túy nhi hạ quyết tâm học võ, vậy bắt đầu từ ngày mai, con cứ chuyên tâm học võ đi, ta sẽ tìm mấy vị võ sư đến dạy cho con.""
Nhìn Âu Dương Túy chủ động tiến bộ, Âu Dương Văn rất vui mừng.
Tuy rằng ngày mai phải tới bồi tội với Tống lão, nhưng Âu Dương Văn cũng vui vẻ chấp nhận.
Con trai ta, cuối cùng cũng trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi!
Một nhà ba người hòa thuận ăn bữa tối.
Sau bữa tối, Âu Dương Văn đưa Lăng Nguyệt Xu trở về nghỉ ngơi.
Mà Âu Dương Túy lúc này lại phân phó nhà bếp làm thêm mấy món ăn phụ, trực tiếp đưa tới phòng hắn.
Mấy món ăn này, là do trong bữa tối Lăng Hiểu ngửi thấy rất thơm, theo bản năng than thở vài câu.
""Lão tổ tông, ngài ngửi đi, cứ ra sức ngửi, không cần phải kiềm chế.""
Lúc này, trong phòng của Âu Dương Túy.
Hắn đã cởi bỏ ngoại bào, chỉ mặc áo trong, vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh bàn tròn.
Trên bàn bày bốn món ăn.
Mà Lăng Hiểu thì đang lơ lửng bên cạnh cái bàn.
Mấy món này thơm quá, chẳng qua...
""Âu Dương Túy, không ngờ ngươi lại có lòng hiếu thuận đến vậy, nhưng... Không thể lãng phí đồ ăn! Mỗi một món ăn này, đều là công sức lao động vất vả mới làm ra được đó!""
Lăng Hiểu vừa nói, vừa bay tới bên cạnh Âu Dương Túy: ""Cho nên, bốn món ăn này, ngươi tuyệt đối không được lãng phí, nhân lúc còn nóng ngươi ăn đi, không cần kiềm chế!""
Thằng nhóc thối, dám dùng đồ ăn để dụ dỗ cơn thèm ăn của nàng!
Âu Dương Túy:...
""Nhưng, ta ăn no rồi! Không thì để ngày mai ăn nha, cơm thừa canh cặn ta cũng không ngại, con người ta cực kì đơn giản mộc mạc!""
Nói xong, không đợi Lăng Hiểu trả lời, Âu Dương Túy nhanh chóng đứng dậy chạy vọt tới bên giường, cởi giày ra, trực tiếp nhét mình vào trong chăn.
Một loạt động tác liền mạch như mây trôi nước chảy.
Lăng Hiểu:...
Tên này rất giảo hoạt!
Chỉ có điều, Lăng Hiểu không thực sự tức giận với Âu Dương Túy.
Nàng lại ngửi mùi thơm của thức ăn trên bàn, đầu bếp trong Âu Dương phủ, tay nghề đúng thật không tồi.
Chỉ là...
Không được ăn!
Tu luyện, vẫn nên tu luyện thôi!
Mỗi ngày Lăng Hiểu chỉ có thể ăn một chút tinh hoa ánh trăng.
Ừm, còn gọi là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt!
Mỗi tối, linh lực của Lăng Hiểu sẽ tăng lên, thậm chí linh hồn thể cũng dần trở nên chân thực, lúc này, linh hồn thể của nàng đang đắm chìm dưới ánh trăng, cả người lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cơ thể dần trở nên ấm áp, linh lực đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Cảm giác này...
Vô cùng kì lạ.
Trước kia Lăng Hiểu chưa từng gặp phải tình huống như vậy!
Chẳng lẽ là vì... Âu Dương Túy sao?
Lăng Hiểu kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên đang ngủ say trên giường, lúc này xung quanh người Âu Dương Túy cũng được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng nhạt, trong bóng tối, ánh sáng đó tựa hồ có cảm ứng với ánh sáng trên người Lăng Hiểu ——
Cái này chẳng lẽ là quan hệ tổ tiên che chở cho con cháu thờ cúng trong truyền thuyết đó sao?
Trước kia Lăng Hiểu đã từng hưởng thụ qua con cháu Lăng gia thờ cúng, nhưng khi đó tu vi của nàng không cao, những người đó cũng không cảm ứng được với nàng, cho nên tình cảnh như vậy trước kia chưa từng phát sinh.
Mà bây giờ, trên người Âu Dương Túy lại có biến hóa.
Hắn quả nhiên là mục tiêu nhiệm vụ được tổng bộ lựa chọn.
Nhân quả trong đó, xem ra dây dưa vô cùng sâu nha.
Lăng Hiểu cười nhạt, nàng xoay người, nhắm mắt tiếp tục hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Cả đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Âu Dương Túy đã mở mắt.
Đêm qua, hắn ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị, sáng sớm thức dậy thấy toàn thân sảng khoái, tràn đầy năng lượng.
""Thật kì lạ, sao hôm nay ta thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên vậy?""
Âu Dương Túy ngồi dậy, xoa xoa mặt mình: ""Hay là bởi vì tối hôm qua bản thiếu gia không tới Phiêu Hương lâu uống rượu?""
""Không phải, đó là bởi vì ngươi có tổ tông phù hộ.""
Một giọng nữ quen thuộc lọt vào tai hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT