Khương Duy Ninh lao đi thoăn thoát trong sâm lâm, nói về truy tung thì đây là một trong những sở trường của hắn.
Lúc giao đấu với Duy Nhĩ Mục cũng có thể thấy rõ điểm này, ngay cả Cơ Huyền Tử cũng khá khó khăn trong việc xác định vị trí cả Duy Nhĩ Mục nhưng
tên họ Khương này lại có thể dễ dàng phán đoán ra.
Lúc này, Khương Duy Ninh đang dẫn theo thủ hạ nòng cốt lần theo dấu vết của đám ma tộc
Thiên Huyền Đại Lục bỏ trốn lúc này, tìm về nơi tập kết của bọn chúng.
Chỉ cần lần này hắn làm tốt, tiêu diệt được một hai vị thiên kiêu chi tử,
một hai vị thánh tử của ma tộc, danh vọng ở trong tông môn của hắn sẽ
lên cao chót vót, thậm chí có thể được các vị trưởng bối đánh giá cao,
chiếc ghế thủ tịch đệ tử, người có quyền kế thừa chức vị tông chủ cũng
sẽ thêm phần chắc chắn.
Chính vì vậy, mà lúc nãy Tần Vũ đề nghị hắn truy tung đám ma tộc, hắn liền vội vàng đồng ý là bởi vì lý do này.
Khương Duy Ninh ra hiệu cho đám thủ hạ ngừng lại, ở cách đó không xa đã xuất
hiện mấy tên ma tộc đang cảnh giác xung quanh, có vẻ như bọn họ đã tiếp
cận được nơi tập kết của bọn chúng.
Khương Duy Ninh tuy nóng lòng
lập công nhưng hắn cũng biết với chiến lực của đội ngũ hiện tại, thì
không thể nào công phá nơi đây, nên hắn quyết định ở lại đây trông
chừng, cho thủ hạ về báo tin gọi viện binh.
Tên họ Khương truyền âm cho thủ hạ, hắn nói:
“Ngươi mau trở về, thông báo cho mọi người mang binh đến đây!”
Tên thủ hạ lập tức cúi đầu nhận mệnh lệnh, rồi nhanh chóng rời đi, trở về cứ điểm của Tần Vũ.
Lúc này đứng ở trên một mỏm đá cao, Tần Vũ trong lòng đang tính toán về trận đối đầu sắp tới với ma tộc.
Hắn còn năm lần sử dụng khí tức của mấy vị cao thủ để oanh sát địch nhân,
lần ra tay này hắn phải nắm chắc giết được Ma Hãn Nhĩ Cát, giải quyết
mối hậu họa ngày trước.
Cái chết của Nhĩ Thành có thể bị tên Nhĩ Cát này lợi dụng để tạo thêm phiền phức không đáng có cho Tần Vũ hắn sau này.
Mỗi lần bị ma tộc nhắm đến đều vô cùng phiền phức, nhất là đám Ma Hãn gia tộc này, vì vậy Tần Vũ không thể thả hổ về rừng.
Hơn nữa, lũ ma tộc này luôn là một quả bom nổ chậm, chi bằng mượn chuyện
lần này, ra tay diệt sát một phần thế hệ trẻ của bọn chúng, đối với nhân tộc rất có lợi.
Đang nghĩ ngợi thì thủ hạ của Khương Duy Ninh đã về tới, hắn gấp gáp nói lớn:
- Đã phát hiện điểm tập kết của lũ ma tộc, mau mau theo ta!
Hắn vừa nói dứt lời, Tần Vũ đã ra hiệu cho mọi người tập hợp, thế lực dưới
trướng Tần Vũ tập hợp lại rất nhanh, đội ngũ chỉnh tề, làm cho mấy thế
lực khác như thượng cổ Vân Lam tông, ẩn thế gia tộc cũng phải lau mắt mà nhìn.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút, đội ngũ Tần Vũ đã xuất phát, dẫn đầu đoàn đội lao nhanh về phía tập kết của ma tộc.
Tần Vũ lúc này mới hỏi tên truyền tin:
- Tình hình bên đó như thế nào? Quân số địch bao nhiêu? Ai là người trấn thủ?
Tên thủ hạ dẫn đường, mặt ngẩn ra, hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào, những thông tin này, bọn hắn còn chưa có thu thập đến.
Tần Vũ thấy biểu hiện của hắn thì hừ lạnh, trong lòng có chút tức giận.
“Một lũ vô dụng!”
Cơ Huyền Tử thì không nhịn được như Tần Vũ, hắn trực tiếp mở miệng mắng lớn:
- Phế vật! Các ngươi tưởng đây là đi thăm hảo hữu sao?
Tên thủ hạ kia ú a ú ớ nhìn Cơ Huyền Tử, phút chốc cúi gầm mặt, suy cho
cùng, hắn chỉ làm theo mệnh lệnh, không để ý đến mấy chuyện như thế này.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa kẻ lanh lợi và kẻ chỉ biết làm theo mệnh
lệnh, nếu đổi lại là một người lanh lợi, hắn sẽ cố gắng nắm một chút
tình hình khái quát, thông tri lên trên, chiếm thêm lòng hảo cảm dễ bề
thăng tiến.
Hết cách, Tần Vũ nói:
- Tùy cơ ứng biến, bảo toàn thực lực làm đầu, nếu như không có phần thắng lập tức rút lui!
Cơ Huyền Tử, Vân Đình cùng mấy vị thánh tử cũng như đệ tử của mấy lão quái vật nhanh chóng gật đầu.
Dẫu mấy vị đệ tử của mấy lão quái vật, có ý định phân cao thấp với nhau,
nhưng suy cho cùng, chuyện trước mắt hệ trọng hơn, nên đành gác lại,
không phải bọn họ nghe theo Tần Vũ chỉ huy, mà chỉ là thấy chuyện này
hợp tình hợp lý nên ra tay tương trợ mà thôi.
Tiêu Bá Long nói với mấy vị đệ tử của mấy lão quái ẩn cư khác:
- Chúng ta cược xem ai giết được nhiều thánh tử ma tộc nhất, các vị thấy thế nào?
Cô Thiên Tuyệt cười lớn nói:
- Ha ha … được được, chủ ý này không tồi!
Tần Vũ vừa di chuyển vừa chắp tay về phía bọn họ, nói lớn:
- Đa tạ chư vị đạo hữu ra tay tương trợ!
Bọn họ nghe một câu này của Tần Vũ trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn, từ
lúc tranh đoạt tiên khí đến hiện tại, Tần Vũ đối xử với bọn họ rất lễ
nghĩa, không hề có ý sai sử bọn họ như thủ hạ, nên bọn họ rất có thiện
cảm đối với Tần Vũ.
Khương Duy Ninh cảm nhận được viện binh đến gần, hắn lập tức xông lên giết địch đầu tiên, lấy công đầu, hắn hét lớn:
- SÁT!
Oành! Ầm Ầm …
Tiếng vũ kỹ chiến đấu của tu sĩ nhân tộc và ma tộc từ xa vọng đến, Vân Đình tức giận chửi thề:
- Mẹ kiếp tên họ Khương ngu xuẩn này, hắn làm như vậy lỡ mất thế đột kích của chúng ta!
Cơ Huyền Tử cùng mấy vị thánh tử khác cũng lắc đầu ngao ngán, bọn họ cũng
không hiểu tên họ Khương này rốt cuộc vì cái gì lại gấp gáp như vậy.
Tần Vũ cười lạnh, cái tên ngu xuẩn này, vì mấy cái chiến công vặt vãnh mà gấp gáp đến như vậy rồi sao.
Tần Vũ chợt ra hiệu cho mọi người dừng lại, hắn nói:
- Nếu bây giờ chúng ta xông qua, hẳn bọn chúng sẽ bỏ chạy, tạm thời ở đây chờ đợi bọn chúng xuất đầu lộ diện đủ, chúng ta mới công qua.
Tên thủ hạ của Khương Duy Ninh gấp gáp nói:
- Tần thế tử, chuyện này có vẻ không ổn, Khương sư huynh đang ở phía trước một mình đối địch.
Tần Vũ cười cười nói:
- Ngươi an tâm, Khương sư huynh tu vi thâm hậu, hẳn là đã tính toán kỹ
lưỡng mới khai chiến sớm như vậy, chúng ta bây giờ cần phải phối hợp với Khương sư huynh dẫn hắn ra khỏi hang!
Cơ Huyền Tử thật muốn giơ ngón tay cái lên với Tần Vũ, một chiêu này thật là ngưu nha, vậy mà tên họ Tần cũng có thể nghĩ ra.
Khương Duy Ninh thế như chẻ tre, hắn tiêu diệt đám ma tộc lâu la cảnh giác ở
vòng ngoài, một đường dũng mãnh thẳng tiến vào trung tâm điểm tập kết.
Tên họ Khương càng chiến càng hăng, trong lòng vô cùng thỏa mãn, công đầu
đã thuộc về hắn, hơn nữa một đường trảm sát như này, công lao sau này
báo lên tông môn không nhỏ, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Hắn hét lớn:
- Ma Hãn Nhĩ Cát lăn ra đây!
Nếu nói về đối tượng để lập uy tốt nhất, trong thế hệ trẻ ma tộc, tên Ma
Hãn Nhĩ Cát tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho Khương Duy Ninh.
Khương Duy Ninh hai tay kết ấn, đánh ra một ấn phô thiên cái địa, chưởng ấn to như một ngọn núi nhỏ, ầm ầm lao về phía đại trận của đám ma tộc.
“Sâm La Ấn – Tứ Tượng”
Ầm!
Chưởng ấn va chạm vào quang mang hộ tráo, làm nó lung lay nhè nhẹ, tản ra từng đường quang mang nhàn nhạt, lực công kích của tên họ Khương cũng không
yếu, hắn vô cùng đắc ý, ngạo nghễ nhìn đám ma tộc ở bên trong.
Tên họ Khương lớn tiếng thách thức:
- Ma Hãn Nhĩ Cát ngươi là con rùa sao? Lăn ra đây cho ta!
Ma Hãn Nhĩ Cát đôi mắt long sòng sọc nhìn về phía Khương Duy Ninh, hắn cười gằn:
- Ngươi là cái thá gì ? Có giỏi chui vào đây đánh với ta một trận, khặc khặc!
Khương Duy Ninh trong lòng càng gấp gáp, hắn liên tục huy động pháp bảo và
chiêu thức phối hợp với thủ hạ công phá đại trận của đám ma tộc.
“Hừ đám chết tiệt đâu rồi không biết?”
Vốn hắn tính toán sẽ đối chiến với tên Nhĩ Cát, sau đó viện binh vừa tới,
hỗ trợ hắn oanh sát địch nhân, vừa hay lập được công đầu, lại thêm công
trảm tướng, tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt, nhưng hiện tại, đám viện
binh đột nhiên dừng lại không tiến lên nữa, làm hắn có chút gấp gáp.
Khương Duy Ninh truyền âm cho thủ hạ:
“Ngươi mau vòng lại kiểm tra, tại sao bọn họ còn chưa đánh đến đây ?”
Lúc này, Tần Vũ cũng đang cho thủ hạ bố trí đại trận ở nơi đây, để lúc nữa
chiến đấu, nếu như có thất thế còn có hậu chiêu để rút lui, và quan
trọng, là hắn có cái cớ hoàn mỹ cho việc chậm tiến quân nếu như tên họ
Khương có bẩm báo lên trên.
Mặt khác Tần Vũ cũng phái thủ hạ tiến
lên phía trước thăm dò thực lực của ma tộc, Vân Đình híp mắt nhìn về
phía Tần Vũ, trong lòng vô cùng thán phục thủ bút ra tay của tên này,
quả nhiên tính toán chu toàn kĩ lưỡng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT