Tần Vũ bước đến trước quang mang hộ tráo của đại trận, Nạp Lan Tuyết
khẽ bấm pháp quyết mở ra một thông đạo nhỏ cho hắn tiến vào trong.
Nạp Lan Ngạo Thiên nói khẽ:
- Thử hắn một chút!
Nạp Lan Tuyết nhẹ gật đầu.
- Ân!
Tần Vũ vừa bước vào bên trong đại trận, cảnh sắc trước mặt lập tức thay
đổi, hắn khẽ nở nụ cười nhẹ, trên mặt hiện lên vẻ tiếu ý.
Cái đại
trận này tính ra cũng thuộc hàng cực phẩm ở Thiên Huyền Đại Lục, nhưng
bất quá đối với Tần Vũ, sau khi nhận được truyền thừa từ Viêm Phù Tổ Sư, thì cũng chỉ là một loại trận pháp bình thường mà thôi.
Tần Vũ
nhấc tay, một đạo cấm chế nhanh chóng dung nhập vào mặt đất, phút chốc
đã hóa giải ba bốn tầng phòng ngự bảo vệ cấm chế bên dưới, trận nhãn ở
chỗ này cũng đã dần lộ ra.
Sắc mặt Nạp Lan Tuyết nhanh chóng biến
hóa, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nồng đậm, ngày trước nàng biết hắn rất
mạnh về trận pháp nhưng mạnh đến bậc này thật là ngoài sức tưởng tượng
của nàng.
Đột nhiên Nạp Lan Tuyết nói gấp:
- Mau cản hắn lại!
Lời nàng nói ra tuy nhanh, nhưng trên thực tế đã chậm, trận nhãn ở nơi Tần
Vũ bước vào đã bị hắn biến đổi nắm trong tay, chính nàng và Ngạo Thiên
cũng không thể nào nghĩ ra hắn có thể làm được như vậy.
Bây giờ muốn vây hắn lại ở trong này là chuyện không thể!
Tần Vũ đạp nhẹ hai cước, lao vun vút trong mê trận, nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, đến vùng trung tâm của đại trận.
Mấy tên đứng đầu ở nơi đây cũng trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh lao ra khỏi
mê trận trước mặt, cái tốc độ phá trận như này cũng quá nhanh đi, chưa
tới mười phút, hắn đã xông quan thành công.
Nạp Lan Ngạo Thiên đột nhiên cười lớn nói:
- Tần đệ, ta nghe nói đệ rất mạnh về trận pháp, nên có ý muốn quan khán một chút, đệ không để bụng chứ?
Đối phương đã chủ động mở lời, Tần Vũ cũng không hẹp hòi, hơn nữa, làm tình hình căng thẳng trong lúc này, không có lợi cho đàm phán phía sau, Tần
Vũ nhanh chóng đáp lời:
- Không có gì, không có gì, mấy chuyện này không đáng để nhắc tới.
Nạp Lan Ngạo Thiên nghe Tần Vũ đáp lời, cũng thầm thở ra một hơi, chỉ sợ hắn để bụng, lát nữa đàm phán khó khăn.
Tần Vũ chắp tay về phía mọi người rồi nói:
- Mọi người cũng đã vất vả rồi, như thế này đi, tại hạ đi thẳng vào vấn
đề để chúng ta có thêm thời gian để làm việc khác, đây là danh sách vật
phẩm cần trao đổi. Trong ngọc giản màu đỏ này là những vật nhất định
phải có, không thể thay đổi, ngọc giản màu xanh là vật phẩm bình thường, ta tin tưởng khá dễ để cung cấp còn ngọc giản màu trắng này là tùy
chọn, có cũng được, không có thì thay thế bằng vật tương đương là được,
mời chư vị xem qua.
Ngạo Thiên xem qua ba ngọc giản, trên mặt cũng có chút căng thẳng, cái giá này đã bằng hai lần Tiên Khí, nhưng hắn
hiểu, phần trội hơn trong danh sách này là mua lại cái mạng của bọn họ.
Ngạo Thiên đưa danh sách vật phẩm cho mấy vị tu sĩ cầm đầu ở đây xem qua một lượt, bọn họ xem xong trên mặt cũng lộ ra vẻ chần chừ, cái giá này quả
thật là lớn.
Một vị công tử đảo mắt nhìn lại thủ hạ bên dưới, đồng thời dõi mắt nhìn ra phía bên ngoài, hắn âm thầm tặc lưỡi, đúng là
không thể không đưa cho đối phương, dù sao cũng phải có mạng mới cầm
được Tiên Khí.
Hơn nữa, bọn họ cũng có tâm tư khác, số lượng bảo
vật lớn như vậy, một mình Nạp Lan gia tộc không thể nào xuất ra đủ, chắc chắn phải thu gom từ phía bọn họ, sau này các thế lực này cũng có cớ
nhúng tay vào Tiên Khí.
Nạp Lan Tuyết xem xong danh sách vật phẩm
yêu cầu, nàng cũng có chút suy tư, đối phương đưa ra danh sách rất thông minh, đa số là bảo vật đạt được ở trong này, không phải những vật không thể thu gom.
Nhưng bỏ ra cái giá lớn như vậy, nàng cũng có chút
tiếc nuối, nàng nhìn Tần Vũ, đôi môi mấp máy định nói gì đó rồi lại
thôi, vốn nàng định dùng lời lẽ thuyết phục hắn, nhưng nhớ lại chuyện
ngày trước, nàng đành phải dằn xuống.
Dựa theo ký ức và phán đoán của Nạp Lan Tuyết, Tần Vũ không phải là người dễ bị nhan sắc dao động.
Tần Vũ thấy bọn họ trầm mặc không lên tiếng, hắn liền nói:
- Chư vị, các vị thấy như thế nào?
Nạp Lan Ngạo Thiên nói:
- Có thể bớt 2 thành hay không?
Tần Vũ cười cười, rồi dứt khoát nói:
- Thành giao!
Nạp Lan Ngạo Thiên phút chốc ngẩn người, hắn không ngờ tên họ Tần lại hào sảng như vậy, dứt khoát đồng ý ngay lập tức.
Đám tu sĩ của Hàn Nguyệt Đại Lục nghe xong cũng thở ra một hơi, coi như
cũng giữ lại được một phần tích lũy ở trong Thông Thiên Địa Cung.
Hai khắc sau, Tần Vũ bước ra khỏi đại trận, trên vẻ mặt hiện lên vẻ thỏa
mãn nồng đậm, hắn nhìn về phía đám thánh tử Thiên Huyền Đại Lục khẽ gật
đầu.
Khương Duy Ninh lúc này sốt sắng truyền âm hỏi:
- Tần sư đệ, như thế nào, có lấy được Viêm Chu Quả ?
Tần Vũ lúc này nói lớn:
- Lần giao dịch này ngoại trừ Viêm Chu Quả, mọi thứ đều đã thuận lợi thu đến tay.
Khương Duy Ninh trên mặt lúc này thể hiện sự thất vọng thất rõ, trong lòng hắn liên tục mắng chửi Tần Vũ.
“Hừ, cái gì mà không thể lấy được, ngươi giở trò thì có, chó chết, tức chết ta mất …”
Trái ngược với Khương Duy Ninh, mấy vị thánh tử còn lại khá là thong dong,
bọn họ không có sốt sắng như vậy, tránh để người khác để ý mà dị nghị.
Tần Vũ nói lớn:
- Bây giờ di chuyển về cứ điểm của tại hạ, sau đó ta sẽ phân chia vật phẩm theo danh sách cho chư vị.
Vân Đình cùng đám thánh tử khẽ gật đầu, sau đó nối gót bám theo Tần Vũ rời đi.
Nạp Lan Tuyết nhìn theo đoàn người đang lũ lượt rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên, nàng cũng không biết phải diễn tả cảm giác này
như thế nào.
Ngạo Thiên chắp hai tay sau lưng, hờ hừng nói:
- Tên họ Tần này cũng không đơn giản, có thể đứng ra hiệu triệu quần hùng bốn phương như vậy, tuyệt đối là nhân trung chi long.
Nạp Lan Tuyết hai má hây hây đỏ, nàng cũng không hiểu sao trong lòng lại có một chút vui vẻ dị thường, nàng nhu thuận gật đầu đáp lời ca ca nàng.
- Ân!
Tần Vũ dùng tốc độ rất nhanh để di chuyển, tuy hắn không nói thành lời,
nhưng ở đây ai cũng hiểu, bọn họ bây giờ có lẽ đã trở thành mục tiêu cho các thế lực ở đây nhắm đến.
Hoa Hướng Tâm khẽ truyền âm cho Tần Vũ, hắn nói:
- Có cần ta giúp ngươi xử lý tên họ Khương kia hay không?
Con ngươi Tần Vũ lóe lên một tia sát cơ trong giây lát, sau đó liền biến mất, hắn thong dong đáp trả:
- Không vội, không vội!
Tần Vũ quay sang nói với tên họ Khương:
- Khương sư huynh, đám ma tộc Thiên Huyền Đại Lục tại sao lại tập kích huynh?
Khương Duy Ninh chợt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta với bọn chúng cũng chưa có từng chạm mặt, cũng không hiểu vì sao, có lẽ là ngẫu nhiên.
Tần Vũ khẽ gật đầu, như vậy suy đoán của hắn có lẽ là đúng, dã tâm của bọn
chúng có thể không phải là tiên khí nữa, mà là đoạn diệt thiên kiêu đời
này của nhân tộc Thiên Huyền Đại Lục.
Tần Vũ lại nói:
- Khương sư huynh, lát nữa phân chia bảo vật xong, nhờ huynh dẫn đầu một nhóm đệ tử truy tìm cứ điểm của đám ma tộc.
Khương Duy Ninh trong lòng tính toán một chút, chuyện này đối với hắn mà nói
cũng không khó khăn gì, hơn nữa cũng có cơ hội lập công, hắn lập tức
nhận lời:
- Được, cứ giao cho ta!
Khương Duy Ninh trong lòng đã tính đến chuyện lập công, hắn cũng đã vẽ sẵn kịch bản để lấy lòng
trưởng bối nhiều nhất có thể, khóe mặt hắn hiện lên một tia gian xảo,
không biết là nghĩ cái gì.
Hai canh giờ sau, lúc này Tần Vũ đã
phân chia bảo vật theo danh sách trong ngọc giản màu trắng và màu xanh
xong xuôi, chỉ còn lại bảo vật trong ngọc giản màu đỏ là hắn sẽ gặp
riêng từng người.
Vân Đình chắp tay nói lớn:
- Đa tạ Tần thế tử đã giữ chữ tín, Vân Lam tông ta xác nhận đã nhận đủ danh sách yêu cầu!
Vân Đình là người cuối cùng nhận bảo vật, hắn cũng như những người trước,
sau khi kiểm kê đều tuyên bố với mọi người rằng đã nhận đủ bảo vật từ
tay của Tần Vũ.
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn nói:
- Không có gì, tại hạ cũng chỉ là hoàn thành phó thác của mọi người mà thôi!
Các bên nói chuyện qua loa một hồi thì chia tay nhau, lần lượt trở về doanh trướng của mình nghỉ ngơi, riêng Khương Duy Ninh bắt đầu dẫn đội đi
điều tra tung tích đám ma tộc.
Ở bên trong doanh trướng, Tần Vũ
đưa cho Cơ Huyền Tử và Hoa Hướng Tâm mỗi người một cái không gian giới
chỉ, bọn họ nhận xong lập tức chắp tay nói với hắn:
- Đa tạ Tần đệ!
- Đa tạ Tần sư đệ!
Tần Vũ khoát khoát tay vui vẻ nói:
- Không có gì! Chỉ là chút chuyện vặt vãnh mà thôi!
Nói rồi Tần Vũ rảo bước đi ra ngoài, hướng về doanh trướng của mấy vị thánh tử đi tới, hắn là muốn đi bàn giao bảo vật mà bọn họ đã nhờ lúc trước.
Tiêu Bá Long nhận xong không gian giới chỉ, liền chắp tay nói:
- Đa tạ Tần thế tử đã tương trợ, tại hạ có chuyện này muốn hỏi thăm … không biết Tần thế tử có thể … ?
Tần Vũ lập tức ngắt lời hắn:
- Chuyện của Tần Tố Tố sao? Nếu huynh muốn gặp muội ấy thì cứ tự nhiên, tuy nhiên …
Tiêu Bá Long lập tức nói:
- An tâm, ta sẽ nói những chuyện nên nói!
Tần Vũ khẽ gật đầu hắn khẽ thở dài, nhìn về bóng lưng của tên Tiêu Bá Long, khí vận chi tử có chút phiền muộn, quả nhiên bọn họ dường như được lựa
chọn để gánh vác một trọng trách to lớn gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT