Ở cách đó không xa, một mảnh sâm lâm rậm rạp nay đã bị san phẳng thành bình địa bởi chiêu thức vũ kỹ của tu sĩ ma tộc, cây cối đổ rạp, đất đá bấy nhầy lẫn lộn cả cây cỏ ngổn ngang trên mặt đất. Chốc chốc lại thấy vài ba cái lỗ sâu hoắm, nếu không thì cũng là một cái rãnh nứt dài tới hơn trăm trượng, nhìn một tràng cảnh này, hẳn là ở đây đã trải qua sinh tử chi chiến kịch liệt.

Khả Ma Hàn ôm ngực ho ra mấy búng máu lớn, hắn hục hặc nói:

- Mẹ nó, đúng là dai như đỉa!

Hắn nhìn quanh một lượt chiến trường, phe hắn tổn thất hơn một nửa, tranh đoạt bảng xếp hạng địa cung và bảo vật coi như phải bỏ, nhưng đổi lại chỉ cần hắn an toàn đi ra, chức vị gia chủ Khả Ma gia tộc chắc chắn nằm trong tay hắn.

Khả Ma Hàn cấp bách nói:

- Được rồi, bỏ đi, mau chóng rút lui thôi!

Đám thủ hạ ma tộc đang lục lọi khắp nơi trên chiến trường, mang theo vẻ mặt tiếc nuối lục đục rời đi, có mấy kẻ bạo gan ráng ở lại nhặt nhạnh thêm một chút.

Ma Hàn nhìn đám thủ hạ, trong ánh mắt hiện lên vẻ khinh miệt nồng đậm.

“Một lũ rách nát”

Đột nhiên Khả Ma Hàn trong lòng rét run từng cơn, sau lưng hắn truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, một màu hoàng kim sắc vụt sáng trong sâm lâm, chớp mắt đã đến ngay chỗ của hắn, ầm ầm bạo nổ, hắn hét thảm.

- Mau bảo hộ ta!

Phục Hổ La Hán Tiễn chấn nát một mảnh sâm lâm rộng hơn năm trăm trượng thành bình địa, cây cối đổ rạp trên mặt đất bốc cháy dữ dội, để lộ ra vị trí của đám ma tộc đang lén lút rời đi.

Đám ma tộc bị uy lực một chiêu này làm cho trọng thương, nằm la liệt trên mặt đất, Khả Ma Hàn khục khặc ho ra máu, lồm cồm bò dậy, hắn chưa kịp định hình, thì một cỗ phật uy mạnh mẽ áp xuống, làm hắn ngã rạp trên mặt đất, cả thân thể căng cứng.

Khả Ma Hàn vô cùng hối hận khi vừa nãy hắn thả ra khí tức lão tổ trong nhà để diệt sát đội ngũ của đại ca hắn, bây giờ chỉ còn lại cương khí hộ thể, giúp hắn chống chọi lại chiêu thức của Tần Vũ, thất khiếu hắn chảy máu không ngừng.

Trên không trung, huyễn ảnh của Phục Hổ La Hán ngạo nghễ uy nghiêm, cao lớn hơn hai mươi trượng, sinh sinh cầm vòng tay trấn áp đám ma tộc bên dưới, bọn chúng bị thương chưa kịp hồi phục lại chạm phải đại địch, cho nên tình thế vô cùng khó khăn.

Hoa Hướng Tâm tế lên Hồng Hoang Chung, dùng Thần Long Côn gõ liền ba cái, tiếng chuông ngân vang khắp dãy sơn mạch.

Boong! Boong! Boong!

Hai ba tên ma tộc, chịu không được phật âm công kích, nhục thân bị đánh nát, thần hồn ly thể, bị Phong Lôi Long Diệm bám lấy sinh sinh thiêu đốt không ngừng, bọn chúng la hét thảm thiết.

Đám ma tộc còn lại, ma khí và chân khí trong cơ thể đã sớm tiêu hao gần hết trong trận khổ chiến vừa nãy, bây giờ lại bị phật âm trấn áp, không còn lực phản kháng, bất lực chống chọi trong vô vọng.

Cơ Huyền Tử hai tay kết ấn, một đạo kiếm khí tử sắc từ tinh không lặng lẽ xuất hiện, kiếm khí bén nhọn nhanh chóng hội tụ ở đầu kiếm, đạo kiếm khí nhanh chóng hóa lớn, mũi kiếm to gần hai trượng, ầm ầm lao xuống bên dưới.

Tất cả thủ hạ của Cơ Huyền Tử khí huyết sôi trào, bọn họ biết rõ một chiêu này, Phán Tội Kiếm, một trong những kiếm chiêu thành danh của hắn.

Nhan Như Ngọc hít vào một ngụm khí lạnh nhìn đạo kiếm khí khổng lồ trước mặt, đang ầm ầm lao xuống chỗ mấy tên ma tộc mà khẽ rùng mình.

Tên Khả Ma Hàn nhìn thấy đạo kiếm khí, trong lòng rét run từng cơn, hắn cắn răng, kích hoạt cương khí hộ thể của Độ Kiếp kỳ cường giả, dùng huyết độn phù bỏ trốn, mặc kệ đám thủ hạ đang bị nghiền ép trên mặt đất.

Hắn hét lớn:

- Lũ khốn nạn! Các ngươi sẽ phải trả giá cho ngày hôm nay!

Nhục thân hắn lao qua phạm vi bao phủ của áo cà sa của tên đầu trọc, còn thần hồn của hắn, bị chấn ngược trở lại, hắn hét thảm:

- Aaa … lũ chó chết, mau thả ta ra!



Phán Tội Kiếm kỹ đánh xuống, mang theo kiếm khí bén nhọn, chém nát vạn vật trong phạm vi hai trăm trượng, để lại trên mặt đất từng cái rãnh sâu, lan tràn khắp nơi trên mặt đất.

Uỳnh! Uỳnh! OÀNH!

Tần Vũ bồi thêm một chiêu Phật Nộ Hỏa Liên, tận diệt toàn bộ đám ma tộc.

Bành! Uỳnh! Uỳnh! Oành!

Sóng nhiệt càn quét khắp nơi, thiêu đốt sạch sẽ mọi thứ còn sót lại của đám ma tộc, một mảnh sâm lâm rộng lớn giờ đây trơ trọi, chỉ còn lại một cái hố lớn sâu tận năm mươi trượng, rộng gần hai trăm trượng.

Nhan Như Ngọc cả thân thể không rét mà run, khẽ nhìn Cơ Huyền Tử, tên họ Cơ này, mạnh không kém gì tên đầu trọc, bọn họ ngay từ đầu đã cố tình giữ lại cái mạng của nàng để điều tra về Sinh Mệnh Chi Tuyền, nếu không chắc hẳn nàng đã chết thảm.s

Thần hồn Khả Ma Hàn tiêu tán trong không khí, hắn chết trong oan uất tột độ, hắn không cam tâm.

Nếu không phải hắn liều mạng chém giết đại ca của hắn, thì cho dù Tần Vũ có đuổi đến cũng không thể nào hạ sát hắn dễ dàng như vậy được, thậm chí hắn còn có thể tự tin chạy thoát khỏi sự truy sát của Tần Vũ.

Tất cả chỉ bởi vì hắn tham lam chức vị gia chủ gia tộc mà đưa ra hành động mù quáng ở nơi hiểm địa như thế này.

Liệt Chấn ở đằng xa nhìn qua, trong lòng run rẩy từng hồi, thực lực Tần Vũ đã phát triển đến bực này, hắn không cách nào đuổi kịp nữa, chưa kể ở xung quanh Tần Vũ, toàn bộ là cao thủ đứng đầu một phương. Quả là mây tầng nào thì gặp gió tầng ấy.

Tần Vũ nhìn qua hướng Liệt Chấn nở một nụ cười quỷ dị, làm hắn không lạnh mà run, không tự chủ được rùng mình lùi lại mấy bước, hắn cấp bách nói:

- Rút lui!

Cơ Huyền Tử hỏi Tần Vũ:

- Không truy theo sao?

Tần Vũ khẽ lắc đầu:

- Lực lượng của hắn đang toàn thịnh, bây giờ không phải là lúc phí tâm tư lên người hắn!

Cơ Huyền Tử nhìn Tần Vũ một cách thâm thúy, quả nhiên tên họ Tần này không đơn giản, đối diện với kẻ thù năm lần bảy lượt bày mưu tính kế ám hại mình mà còn có thể bình tĩnh đưa ra quyết định như vậy, quả thật khiến hắn vô cùng bội phục.

Tố Tố trong lòng cũng vô cùng khó hiểu, ca ca của nàng ra tay với tỷ muội yêu hồ vô cùng ác liệt, vậy mà lại thả Liệt Chấn rời đi dễ dàng như vậy, nàng mơ hồ hỏi Tần Vũ:

- Ca, sao ca không truy theo hắn?

Tần Vũ xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của nàng rồi nói:

- Có những chuyện muội vẫn còn chưa thể hiểu!

Bây giờ trên người hắn còn chuyện cấp bách để làm, đó là đoạt lấy Sinh Mệnh Chi Tuyền, Tần Vũ tin chắc rằng ở trong này không chỉ có mình hắn để tâm đến Sinh Mệnh Chi Tuyền, cho nên phải tuyệt đối lưu thủ bảo toàn lực lượng. Chuyện oanh sát Khả Ma Hàn chẳng qua là hắn đục nước béo cò mà thôi.

Diệm Cơ trong đan điền Tần Vũ khẽ thở dài, vốn dĩ phàm nhân ban đầu tu tiên là truy cầu trường sinh, tiêu diêu tự tại, qua vô số năm tháng, biến chất trở thành nơi tu sĩ tranh đoạt, giẫm đạp lẫn nhau truy cầu quyền lực tối thượng, nàng lo sợ Tần Vũ dẫm lên vết xe đổ đó, đánh mất đi bản chất vốn có của hắn.

Bên này Trịnh Tuấn Hào cũng thu đến tay mai đan dược Ngưng Thần Bảo Đan thất phẩm hoàn mỹ đan văn thứ hai, hắn dứt khoát ra lệnh cho thủ hạ:

- Mau chóng thu dọn rồi rút lui!

Sau đó quay sang chắp tay nói với Bích Dao:



- Đa tạ Tần phu nhân tương trợ, tại hạ sẽ bồi thường thỏa đáng cho Tần thế gia!

Bích Dao ôn nhu nói:

- Trịnh thế tử khách khí rồi, chuyện này vẫn nên để phu quân và Trịnh thế tử bàn bạc thì hơn!

Trịnh Tuấn Hào khẽ gật đầu rồi nói:

- Ta hiểu rồi, chúng ta cũng nên rút lui thôi!

Bích Dao khẽ gật đầu, trải qua hai trận chiến đấu với hắn, nàng cũng đã hiểu ra lý do vì sao nam nhân của nàng cử mấy nàng sang hỗ trợ tên họ Trịnh này, quả nhiên hắn rất có thiên phú, hơn nữa phẩm chất rất tốt, đáng để bồi dưỡng mối quan hệ hảo hữu.

Trịnh Thôi Xán lướt đến bên cạnh mấy nàng Bích Dao, khẽ nói:

- Tỷ tỷ, đa tạ tỷ lúc nãy ra tay cứu muội!

Bích Dao nhẹ nhàng nói:

- Muội đừng đa lễ, chúng ta vốn dĩ là một đội, mọi người tương trợ lẫn nhau là điều đương nhiên!

Trịnh Thôi Xán cười rạng rỡ nói:

- Hì hì, muội quả thật rất ngưỡng mộ một thân công phu của tỷ, làm sao Tần thế tử có thể thu phục tỷ vậy?

Nhắc đến chuyện này, Bích Dao khẽ đỏ mặt tức giận, nàng nói:

- Hừ, muội đừng nhắc đến tên hỗn đản ấy thì hơn, nhắc đến chuyện đó lại làm ta ngứa ngáy tay chân!

Trịnh Thôi Xán và mấy nàng ở bên cạnh, cười vui vẻ oanh oanh yến yến một góc trời.

Thật ra Trịnh Tuấn Hào cũng rất tò mò về thân thế của Bích Dao và đặc biệt là thủ pháp thu phục nàng của tên kia.

Đội ngũ của thượng cổ gia tộc, chiến lực rất mạnh mẽ, mấy nàng Huân Nhi đã thuận lợi thu đến tay viên Ngưng Thần Bảo Đan thứ tư.

Gia Cát Thường Hi nhìn một lượt đội ngũ bên dưới, rồi nàng nói:

- Muội nghĩ chúng ta nên lui về nghỉ ngơi thôi!

Mấy nàng Huân Nhi, Tiểu Hy khẽ gật đầu đồng ý, bọn họ nhanh chóng thu xếp chiến trường, rồi rút lui tìm chỗ an toàn hồi phục thương thế.

Ở trên sa mạc, Đằng Hóa Nguyên lăng không ngạo nghễ mà đứng, hắn hỏi tên thủ hạ bên cạnh:

- Đã tìm thấy tung tích của tên đầu trọc đó chưa?

Tên thủ hạ cung kính trả lời hắn:

- Thưa thiếu chủ, vẫn chưa!

Đằng Hóa Nguyên không giận không vui nói:

- Trong vòng ba ngày, hoặc là hắn chết, hoặc là ngươi chết!

Tên thủ hạ run rẩy cuối đầu nhận mệnh, lập tức rời đi cố gắng tìm kiếm Hoa Hướng Tâm trong vô vọng, manh mối duy nhất mà hắn có là bức họa do Đằng Hóa Nguyên phác thảo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play