Ở bên trong mê trận, đám người Tần Vũ đang điều tức hồi phục thương thế, khôi phục trạng thái đỉnh phong.

Ở phía xa, một bóng đen lao vun vút trong rừng rậm, lặng lẽ tiếp cận đội ngũ của Tần Vũ.

Lúc này, một tên thủ hạ của Cơ Huyền Tử nói:

- Đám hung thú Kim Ngưu đang ồ ạt di chuyển về phía trung tâm của Thông Thiên Địa Cung, ở những chỗ khác cũng như vậy.

Cơ Huyền Tử khẽ phe phẩy cái quạt lụa trong tay, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Dường như đám hung thú này muốn tập hợp lại với nhau để tiêu diệt địch nhân, đệ nghĩ như thế nào?

Tần Vũ thu công, chậm rãi nói với hắn:

- Nếu đã như vậy, chi bằng để các thế lực khác tiêu hao với bọn chúng trước, còn chúng ta sẽ đi săn đám tàn binh.

Nhan Như Ngọc lâu lâu khẽ đưa mắt nhìn về một hướng, dường như đang chờ đợi cái gì đó, động tác này của nàng rất kín kẽ, nhưng không lọt qua được sự giám sát của Diệm Cơ.

Tần Vũ âm thầm ra lệnh cho Bách Quỷ binh đoàn tách ra, đi theo hướng mà Nhan Như Ngọc đang trông ngóng điều tra một hai.

Nhan Như Ngọc thấy Tần Vũ đã thu công, nàng khẽ thu mắt lại, hành động vô cùng tự nhiên, miệng khẽ cười nhìn hắn, nàng ôn nhu nói:

- Công tử, người đã hồi phục rồi?

Tần Vũ lạnh nhạt đáp lời nàng, đồng thời thị uy:

- Hoàn toàn bình phục!

Nhan Như Ngọc nghe xong, vẻ mặt tươi tắn nói:

- Công tử quả nhiên bất phàm, Như Ngọc vô cùng ngưỡng mộ!

Ngược lại, bây giờ trong lòng nàng vô cùng lo lắng, mới qua hai canh giờ hắn đã hoàn toàn bình phục, nói như vậy, cho dù bọn họ có đến cũng không giúp được gì, nàng cẩn thận lùi lại ra một góc xa, trong lòng cấp bách tính toán đối sách.

Tần Vũ cười cười hắn không đáp lời nàng, đến bên cạnh Hướng Tâm hỗ trợ hắn khôi phục thương thế, Sinh Mệnh Chi Linh chân hỏa nhanh chóng lan ra khắp kỳ kinh bát mạch của tên đầu trọc, xuôi theo dòng chảy chân khí tiến vào đan điền, phối hợp với dược lực của Ôn Thần Đan tiến hành khôi phục lại pháp tướng cho Hướng Tâm.

Hướng Tâm trong lòng có chút kinh ngạc, chân khí của Tần Vũ vô cùng kỳ lạ, mang theo cỗ nhiệt lực ấm áp, nhanh chóng khôi phục và ôn dưỡng lại pháp tướng cho hắn một cách thần kỳ, bằng mắt thường cũng có thể thấy, những thương tổn trên nhục thân pháp tướng đang lành lại nhanh chóng.

Qua một canh giờ, Hướng Tâm đã không phục được chín thành, lúc này Tần Vũ mới ngừng tay, hắn nói:

- Hoa huynh, thương thế của huynh có chút nặng, có lẽ phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục.

Hướng Tâm thuận nước đẩy thuyền hắn nói:

- Đa tạ Tần đệ hỗ trợ, những ngày tới đành phải phiền mọi người chiếu cố.

Nhan Như Ngọc ánh mắt thoáng chút dị tâm, nhưng nhanh chóng biến mất, nàng cũng đang tìm đường lui cho mình, số phận của mấy chị em Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc rơi vào tay đám nhân loại đều không có kết quả tốt đẹp gì cho cam.

Tần Vũ khoác vai Hướng Tâm từ từ đi ra khỏi mê trận, rồi hai người biến mất trong sâm lâm, để lại Tố Tố và đội ngũ Cơ Huyền Tử trông chừng Nhan Như Ngọc.

Hướng Tâm ánh mắt lạnh lẽo nói:

- Đệ dự định như thế nào?

Tần Vũ hờ hững nói:

- Xong việc nếu huynh có hứng thú thì ta để lại huynh, còn không thì giết thôi! Ha ha …

Hướng Tâm xoa xoa cái đầu bóng loáng của hắn rồi nói:

- Đệ không sợ bứt dây động rừng sao?

Tần Vũ cười lạnh nói:

- Đệ muốn đánh chết tâm của nàng, mới có thể hoàn toàn khống chế được!



Hướng Tâm trầm ngâm rồi nói:

- Lỡ như nàng ám hại chúng ta thì sao?

Tần Vũ lạnh nhạt nói:

- Vậy thì chỉ có con đường chết! Đệ cũng đã lờ mờ có thêm chút manh mối rồi, chẳng qua muốn tăng thêm khả năng đoạt được bảo vật tới tay mà thôi.

Ở cách đó không xa, một con hồ ly ba đuôi, chạy thoăn thoắt trong rừng rậm, đột nhiên trong lòng nó hiện lên một cỗ bất an nồng đậm, nó điều động hết chân khí lao vun vút dưới tán cây.

“Xuy Hỏa Chưởng”

Bành!

Tam Vĩ Hồ Ly bị dư uy của Xuy Hỏa Chưởng làm cho lảo đảo, cước bộ có chút loạn, nó nhanh chóng ổn định lại thân thể, cố gắng bỏ chạy.

“Tỷ tỷ, … hu hu!”

Sát thủ Ám Dạ Hành đã đuổi sát rạt theo sát sau lưng nàng, cảm nhận được khí tức của Tần Vũ ở phụ cận, Ám Dạ Hành phát ra tín hiệu cho hắn biết bọn họ đã đuổi kịp con yêu hồ.

Tam Vĩ Hồ Ly, Lung Linh, dần dần lọt vào trong tầm quét của [Thần Nhãn], Tần Vũ đẩy nhanh tốc độ truy theo phương hướng của nàng bỏ chạy, khi khoảng cách giữa hai người còn lại 3 dặm, thì hắn tế lên Nhật Nguyệt Tinh Cung, bắn một tiễn về phía nàng.

“Truy Phong Tiễn”

Xiu!

Oành!

Lung Linh xuýt xoát né tránh được chiêu tức, phong nhận cứa lên thân thể nàng một vết thật sâu, nàng hoảng hốt ra mặt, ba cái đuôi của nàng bây giờ dựng thẳng tắp, trong lòng run rẩy.

“Tỷ tỷ, … hu hu”

Xiu! Xiu!

Oành! Oành!

Truy Phong Tiễn bén nhọn chặn đầu nàng lại, làm nàng phải nhảy lùi lại né tránh chiêu thức, sau lưng ập tới một cỗ áp bức mãnh liệt, nàng hóa lớn bản thể, điều động chân khí tạo thành quang mang hộ tráo bảo vệ một bên hông.

“Phiên Hải Chưởng”

BÀNH!

Khóe miệng nàng trào máu, lăn mấy vòng trên mặt đất, sợ hãi nhìn hai người đeo mặt nạ Bách Quỷ trước mặt, nàng nhanh chóng ổn định thân hình, ba chân bốn cẳng chạy trối chết, chiến lực nàng yếu như vậy, làm sao có thể đối đầu với bọn họ được.

Áo cà sa của Hoa Hướng Tâm hóa lớn, bao phủ một vùng hơn trăm trượng, sinh sinh áp xuống thân hình của Lung Linh, nàng cấp bách, phun ra một quả cầu màu trắng, chân khí màu bàng bạc mau chóng bùng nổ.

“Phong Cầu Thuật”

Bành!

Bách Quỷ binh đoàn giơ lên khiên thuẫn chống đỡ ồ ạt ép nàng vào bên trong phạm vi của áo cà sa, Lung Linh hóa nhỏ thân hình, chui vào bên trong khu vực loạn thạch, vừa chạy trốn vừa ẩn nấp hành tung.

Tần Vũ hai tay kết ấn, Phật Nộ Hỏa Liên nhanh chóng thành hình, từng cánh hoa nở rộ trên không trung, Phật Liên vừa thành, một cỗ sóng nhiệt mãnh liệt càn quét khu loạn thạch, cày nát một vùng rộng lớn hơn năm trăm trượng thành bình địa.

BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!

Lung Linh trúng chiêu, thân thể nhỏ nhắn đập mạnh vào gốc cây, gốc cổ thụ ầm ầm đổ gục, một bên chân nàng đã bị gãy, khó khăn nhấc từng bước chạy về phía trước. Nhưng đã chậm, áo cà sa đã chụp tới, bao lấy nàng vào bên trong, nàng giãy dụa trong vô vọng, nhe nanh gầm gừ nhìn Tần Vũ và Hướng Tâm.

Hướng Tâm đánh một đạo phong ấn lên người nàng, rồi hắn túm gáy nàng xách lên, cười nói:

- Tiểu yêu ngươi cũng to gan nhỉ?

Lung Linh vận hết lực bình sinh cào cấu trong không trung, đôi mắt đỏ ngầu nhìn hai người bọn họ.

Tần Vũ lạnh lùng nói:

- Bẻ gãy tứ chi rồi mang nàng trở về!



Lung Linh nghe xong, trong lòng rét run, nàng vùng vẫy dữ dội, từng tiếng răng rắc vang lên, tứ chi nàng bị thiên cấp sát thủ Ám Dạ Hành bẻ gãy, nàng đau đớn đến độ ngất lịm đi.

Tần Vũ khoát tay nói:

- Trở về thôi!

Nhan Như Ngọc thấy Tần Vũ và Hướng Tâm đột nhiên biến mất trong lòng dâng lên cỗ bất an dữ dội, nàng lo lắng nhìn về phía Lung Linh bỏ chạy thay nàng truyền tin, trong lòng huyết khí rạo rực.

Cơ Huyền Tử thong dong nói:

- Cô nương, ta khuyên cô một câu chân thành, đừng giở trò với Tần Vũ, nếu không cô sẽ chết rất thê thảm!

Nhan Như Ngọc thoáng nhíu mày, nàng nói:

- Đa tạ ý tốt của công tử!

Nghe hắn nói như vậy, nàng càng lo lắng, không lẽ hành tung của Lung Linh đã bị Tần Vũ phát hiện.

Nàng đang bần thần thì bỗng dưng một con tam vĩ hồ ly lăn lộn mấy vòng trên mặt đất dưới chân nàng, Nhan Như Ngọc hét lên:

- Lung Linh, muội không sao chứ? Tần Vũ ngươi đã làm gì nàng, tên khốn nạn!

Tần Vũ tát cho nàng một cái bạt tai, hộc cả máu miệng, thân thể văng mạnh ra xa đụng nát hơn năm sáu gốc cây mới dừng lại, nàng chật vật đứng dậy, cả người run rẩy nhìn hắn.

Tần Vũ nói:

- Dám giở trò với ta?

Nhan Như Ngọc hô hấp dồn dập, đôi mắt ngấn lệ, nàng quỳ xuống cầu khẩn hắn:

- Công tử, ta sai rồi, mong công tử tha cho tiểu muội muội một mạng!

Tần Vũ xách tam vĩ hồ ly lên rồi nhìn nàng, hắn dữ tợn nói:

- Tạm tha cho hai người các ngươi một mạng, nếu còn có lần thứ hai đừng trách ta độc ác!

Nhan Như Ngọc lệ tuôn như mưa, cẩn thận đón lấy thân thể hấp hối của tam vĩ hồ ly, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, liên tục truyền chân khí hồi phục thương thế cho Lung Linh.

Tần Vũ tiến đến gần nàng, bóp chặt cằm nàng, ghé sát gương mặt đang hoảng loạn, gằn từng chữ:

- Nội trong ba ngày, nếu ta không thấy dấu vết của Sinh Mệnh Chi Tuyền, con tam vĩ yêu hồ này tất phải chết.

Nói rồi hắn phất tay áo bỏ đi, Tố Tố tức giận nói với hắn:

- Ca ca!

Tần Vũ trừng mắt nhìn Tố Tố, nàng cúi đầu im lặng, đây cũng là lần đầu nàng tận mắt chứng kiến hắn hành sự.

Ở phía bên kia khu rừng, Khả Ma Bối chạy trối chết, hắn chưa dám dừng lại, cố gắng tìm kiếm một nơi cách xa trung tâm của Thông Thiên Địa Cung để chữa thương.

Hắn đang di chuyển, bỗng nhiên một cơn mưa tên ào ào lao về phía hắn và đội ngũ sau lưng, Ma Bối khẩn trương nói:

- Lùi lại!

BÀNH!

Khả Ma Hàn lạnh lùng nói:

- Đại ca, hà tất phải phí công chống đỡ như vậy!

Khả Ma Bối tức giận nói:

- Ngươi … mẹ nó, nếu như ngươi đã lật mặt, đừng trách ta vô tình! SÁT!

Phút chốc hai bên lao vào chiến đấu dữ dội. Bọn chúng không hề hay biết, ở phụ cận có hai cặp mắt đang gắt gao nhìn bọn chúng chằm chằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play