Trong bầu không khí có phần khó xử dưới sự im lặng của cả ba, PD Trương và phó đạo diễn Khang bước đến.
Với một nụ cười khá “thân thiện” trên môi, PD Trương mỉm cười đến bên ba người họ.
“Mọi người đều đến đủ rồi, ha ha, thật ngại quá bọn tôi đến muộn, mọi người làm quen với nhau chắc cũng khá thân rồi chứ, tôi không cần phải giới thiệu nhiều với mọi người nữa ha.” PD Trương cười nói, nói rồi ánh mắt ông ta lại hướng về người Thời Tiêu Ngư.
Khi nhìn thấy chiếc túi leo núi lớn mà Thời Tiêu Ngư đang mang theo, ông ta nhướng mày “ngạc nhiên”: “Tiểu Ngư, sao lại mang cái túi nặng vậy, không mệt à?”
Sau đó, PD Trương nhìn Thời Tiêu Ngư bằng ánh mắt cực kỳ quan tâm.
Theo ông ta thấy, cô minh tinh mảnh mai yểu điệu này được ông ta nhắc nhở như thế, chắc sẽ thể hiện hết năng lực thiên phú.
Không nói việc quăng túi đồ cho người nào đó trong đoàn khách mời đồng hành, chắc còn khóc thút thít thể hiện bản thân yếu ớt.
Nhưng không ngờ là, lúc này không biết Thời Tiêu Ngư đang nghĩ gì, thậm chí còn không nghe thấy lời ông ta nói. Sau khi ông ta khẽ ho một tiếng nhắc nhở, Thời Tiêu Ngư mới hoàn hồn lại, trầm giọng đáp: “Không mệt.”
PD Trương bất giác liếc nhìn cô, trong mắt có chút nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, não ông ta chợt nhảy số, nghĩ ra một cách: “Ha ha, đây là lần đầu tiên ba người tham gia chương trình kiểu này, quá trình có lẽ hơi vất vả, mọi người cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, trợ lý không ở bên, mọi chuyện đều phải tự mình giải quyết. Chẳng hạn như hành lý của ai nặng hơn thì mọi người cũng phải phụ nhau một chút, dù sao cũng là một tập thể, phải chăm sóc lẫn nhau có đúng không?”
Ba người họ nghe lời ông ta, đều gật đầu đáp lại.
Khi du lịch bên ngoài, mọi thứ đều phải dựa vào bản thân mình, gặp phải chuyện gì, người có thể nhờ cậy được cũng chỉ có những người bạn đồng hành bên cạnh mình.
Sau khi Thời Tiêu Ngư nghe những lời của PD Trương, ánh mắt cô bất giác rơi vào Kính Gia Uyên.
Anh mặc quần áo đơn giản sạch sẽ, trên lưng mang một chiếc ba lô thể thao, tay còn kéo theo một cái vali.
Cái ba lô này... có nặng không?
Ánh mắt Thời Tiêu Ngư chuyển động, nhưng cuối cùng cũng không nói ra câu giúp đỡ.
Chưa kể bây giờ bọn họ vẫn chưa thân lắm, cô nhắc đến câu này có vẻ quá đột ngột, khó tránh có chút khó hiểu.
Hơn nữa, còn đang trong quá trình ghi hình, danh tiếng của nguyên chủ vốn không được tốt, nếu như cô nói ra, sợ là người ta sẽ nghĩ cô có dụng tâm, truyền ra ngoài bị người ta đàm tiếu, cũng ảnh hưởng không tốt đến Kính Gia Uyên.
Kính Gia Uyên, anh... luôn ghét nhất những chuyện phiền phức này.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu Ngư không khỏi hơi mím môi.
Ánh mắt của cô đã thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Khóe môi của PD Trương lặng lẽ mang theo một nụ cười nhạt rằng kế hoạch đã thành công, Thời Tiêu Ngư trước giờ vẫn luôn thể hiện mình là một người không thể chịu được cực khổ, hơn nữa chỉ cần có nam minh tinh khác bên cạnh, cô nhất định sẽ hành động như một công chúa nhỏ, làm nũng quăng công việc mình không muốn làm cho những người bên cạnh.
Lúc này, ý tứ trong ánh mắt của Tiểu Ngư quá rõ ràng, cả khuôn mặt đều viết rõ: Nếu hành lý của anh không nặng, anh có thể giúp tôi xách hành lý được không?
Hơn nữa ông ta đã nói đến mức đó rồi, đường cũng đã dọn sẵn cho cô, với “thiên phú” của cô thì không có lý do gì mà không đi.
Kính Gia Uyên nhìn bộ dạng ngập ngừng của cô, anh hơi nhướng mày.
Còn người đại diện Tông Lương không yên tâm về việc Kính Gia Uyên vẫn ở lại đây, cũng trầm mặc khi nhìn thấy cảnh này.
Tông Lương đảm bảo, chỉ cần kẻ hay gây sự đó dám nhờ Gia Uyên xách ba lô cho mình, tổ chương trình còn không từ chối, anh sẽ lập tức! lập tức! đưa Kính Gia Uyên rời khỏi đây.
Sau khi PD Trương nhìn thấy ánh mắt của Thời Tiêu Ngư, ông ta im lặng, lặng lẽ chờ đợi Thời Tiêu Ngư đưa ra thỉnh cầu nhờ Kính Gia Uyên xách túi giúp.
Nhưng lúc ông ta vẫn chờ đợi, Thời Tiêu Ngư không những không đòi xách túi mà ngược lại còn thu lại ánh mắt đang dò xét.
Vậy mà lại không nhờ sao? Đổi tính rồi à? Hay... đây là chiêu gì mới chăng? Lạt mềm buộc chặt à?
Đối diện với biểu hiện bất thường của Thời Tiêu Ngư, Tông Lương càng nhíu chặt màyl Thời Tiêu Ngư này lại đang tính toán gì đây? Sắp giở trò gì nữa à?
Sau khi PD Trương của nhóm chương trình phản ứng lại, ánh mắt của ông ta lại sâu thẳm thêm vài phần.
Nâng cấp chiêu trò rồi? Rất tốt, rất tốt.
PD Trương biết, kế hoạch ban đầu của ông ta vô ích, nhưng theo tình hình này, những ngày sau này, có thể còn vui hơn tưởng tượng.
Ngay lập tức, ông ta không muốn lãng phí thời gian nữa, lấy trong túi ra một phong thư, bắt đầu chính thức giới thiệu quy tắc của chương trình này cho ba người.
“Bây giờ chính thức giới thiệu một chút, tôi họ Trương, là PD của chương trình [Nhật ký du lịch trong mơ], người bên cạnh tôi đây là phó đạo diễn Khang. Trong khoảng thời gian tới, tôi sẽ đồng hành cùng mọi người hoàn thành ghi hình chương trình này. Chẳng qua trong suốt quá trình, chúng tôi sẽ đứng sau hậu trường, không trực tiếp tham gia vào hành trình của mọi người.” PD Trương đưa tay ra, giới thiệu ngắn gọn với ba người.
Ba người Thời Tiêu Ngư bắt tay với ông ta.
Sau đó, PD Trương tiếp tục: “Chào mừng mọi người đến với chương trình thực tế [Nhật ký du lịch trong mơ]. Từ bây giờ, chuyến đi kéo dài ba tháng của mọi người sẽ chính thức bắt đầu. Điểm hấp dẫn nhất của chương trình chúng tôi là kịch bản chân thực, không phô trương, không thiết kế các tình tiết phức tạp. Ống kính sẽ bắt trọn những khoảnh khắc chân thật nhất trong chuyến đi của mọi người, chỉ có bốn khách mời chính. Trong thời gian này, chúng tôi có thể sắp xếp các nghệ sĩ khác, thậm chí cả những người qua đường đến ăn và sống, cùng đi du lịch với mọi người. Đồng thời sẽ cho mọi người một số nhiệm vụ khiêu chiến, sau khi hoàn thành sẽ nhận được phần thưởng.”
Cả ba gật đầu, những việc này họ đã được người đại diện nói trước khi tham gia chương trình này.
Chương trình này đã thay đổi so với hình thức kịch bản của các chương trình trước để thể hiện chân thực nhất những chuyến đi của nghệ sĩ, điều này cũng khiến khán giả vô cùng thích thú.
Tất nhiên, đối với những nghệ sĩ như họ không phải là điều dễ chịu, bởi trong quá trình này có thể xảy ra bất kỳ tình huống nào. Những hình tượng mà quản lý gắng tạo dựng sẽ sụp đổ thành một đống hỗn độn trong chương trình này.
Sau khi PD Trương nói xong, ông ta nhìn cả ba và giải thích: “Tất nhiên, một khách mời Lâm Vũ Phi do vấn đề xung đột thời gian lịch trình cá nhân nên sẽ không xuất phát cùng mọi người. Cậu ta sẽ đến Nepal ngay sau khi công việc của mình kết thúc để tham gia cùng mọi người.”
Thời Tiêu Ngư nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, nếu cô nhớ không lầm, kiếp trước Lâm Vũ Phi vô cùng ghét bỏ nguyên chủ, gặp mặt là cãi, chẳng chút nể tình.
Cô mới vào vai còn chưa quen với mọi người, nếu thêm Lâm Vũ Phi thì chắc sẽ như địa ngục mất.
Biểu cảm có chút thay đổi của Thời Tiêu Ngư không thu hút được sự chú ý của mọi người, sau khi PD Trương giải thích xong, ông ta chính thức bắt đầu đưa ra quy định của chương trình: “Trong quá trình ghi hình chương trình của chúng tôi, mọi người không được mang theo điện thoại di động, không được tự tiện liên lạc với quản lý hay trợ lý, không được sử dụng thẻ tín dụng, thẻ ngân hàng và tiền mặt của mình. Nếu vi phạm, ê-kíp chương trình của chúng tôi sẽ có hình phạt.”
PD Trương mỉm cười: “Lúc đó tôi sẽ nói cho mọi người biết, nhưng tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng tốt nhất đừng cố gắng thử, nếu không chắc chắn mọi người sẽ hối hận đấy.”
Ba người: “...”
Thời Tiêu Ngư đã xem qua chương trình, đột nhiên nghĩ đến bốn người trong chương trình ở kiếp trước. Trước những vấn đề nan giải này, họ đã bí mật sử dụng số tiền mà mình cất giấu. Sau khi bị ê-kíp chương trình phát hiện, cả bốn phải ăn bánh nang* vừa khô vừa cứng cả tuần.
*Bánh nang là món ăn chính của người Duy Ngô Nhĩ và người Ka-dắc, Trung Quốc.
“Đương nhiên mọi người không phải lo lắng, căng thẳng quá làm gì, kinh phí do ê-kíp chương trình của chúng tôi cung cấp đủ cho mọi người vui chơi và sinh hoạt.” PD Trương đưa phong bì trong tay cho mọi người: “Đây là toàn bộ hành trình bốn ngày của mọi người ở Kathmandu, tổng số tiền là tám mươi bốn nghìn rupee*, các người nhận lấy.”
*Tiền Ấn Độ, Pa-ki-stan và Nê-pan.
Tiêu Nhã ở gần nhất, đưa tay nhận lấy.
Cảm nhận độ dày của phong bì, trong lòng cô ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút. Ba người có tổng cộng tám mươi bốn nghìn rupee dùng trong bốn ngày, tương đương bảy nghìn rupee một ngày cho mỗi người. Tuy cô ấy không thể tính rõ tỷ giá hối đoái là bao nhiêu, nhưng bảy nghìn rupee có vẻ rất nhiều. Chắc mỗi người cũng gần một nghìn tệ một ngày, đây cũng chẳng phải đơn vị tiền tệ của Zimbabwe. Tiền ăn, ở và đi lại đã bao gồm trong này, tuy không nhiều nhưng cũng vừa đủ.
Khi Thời Tiêu Ngư nghe đến con số này, mặc dù cô có ký ức mơ hồ của kiếp trước nhưng cũng không quá rõ ràng, chỉ nhớ số tiền đó hình như không nhiều, vì vậy cô hỏi lại cho chắc chắn: “Chỗ này tương đương bao nhiêu nhân dân tệ?”
“Nếu đổi ra nhân dân tệ, ừm ... khoảng bốn trăm tệ cho mỗi người trong một ngày.” PD Trương nói.
Tiêu Nhã: “...”
PD Trương phớt lờ ánh mắt không nói nên lời và không hài lòng của Tiêu Nhã và Thời Tiêu Ngư, ông ta ho một tiếng tiếp tục nói: “Được rồi, chúng ta sắp xuất phát, mọi người mau giao nộp tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng, bao gồm cả điện thoại di động hay các công cụ liên lạc khác giao cho người quản lý hoặc trợ lý. Tuy chúng tôi sẽ không kiểm tra, nhưng một khi phát hiện nhất định sẽ có hình phạt. Vậy nên… Mọi người hiểu chứ!”
Dù không bằng lòng mấy nhưng quy định của chương trình ở đây, bọn họ cũng không nói nhiều, ngoan ngoãn giao hết những thứ này cho người đại diện hoặc trợ lý bảo quản.
Kính Gia Uyên lấy trong túi ra những thứ đã chuẩn bị đưa cho Tông Lương, anh dừng lại một lúc, ngước nhìn PD Trương và hỏi: “Công cụ liên lạc của chúng tôi trong hành trình này là gì?”
“Ê-kíp chương trình của chúng tôi sẽ cung cấp cho mọi người công cụ liên lạc đặc biệt, cho nên không cần phải lo.” PD Trương trả lời.
Kính Gia Uyên gật đầu, cũng chẳng nói gì thêm đưa mọi thứ cho Tông Lương.
Hơn mười phút sau, PD Trương liên tục xác nhận với ba người, thật sự không còn giấu thứ gì nữa chứ.
Sau khi nhận được câu trả lời tích cực từ ba người, ông ta gọi nhân viên đến, đặt bốn chiếc hộp trước mặt ba người: “Trong thời gian mọi người ở Nepal, chúng tôi đã chuẩn bị thiết bị liên lạc cho mọi người. Hơn nữa còn có hai sự lựa chọn: Một là mỗi người được một chiếc điện thoại cũ, loại điện thoại này chỉ có chức năng gọi điện chứ không có Internet và các chức năng khác. Nó cho phép mọi người gọi điện không giới hạn ở Nepal nhưng không thể gọi về nước .”
“Hai là ba người dùng chung một chiếc điện thoại thông minh, hoạt động nhạy, thời gian pin lâu, đã mở mạng 3G của Nepal, có thể cung cấp lưu lượng 1G mỗi ngày, đủ cho bốn người sử dụng.” PD đẩy bốn chiếc hộp đến trước mặt ba người, đẩy xong ông ta trìu mến nói: “Ba người bàn bạc xem nên chọn phương án nào đi.”
Cả ba người họ nhìn vào chiếc máy “cổ lỗ sĩ” đoàn làm phim lấy được từ một nơi nào đó trước mặt, một chiếc điện thoại thông minh có vẻ không dễ sử dụng cho lắm, rồi im lặng.
TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT