Có lẽ Kính Gia Uyên không ngờ chương trình lại hỏi một câu như vậy, sau khi ngưng lại một lúc, trong mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, anh trả lời: “Cô ấy rất giỏi, từ nhỏ tôi đã xem phim của cô ấy.”
Nói xong, anh nói thêm: “Diễn xuất của cô ấy rất tốt.”
Thời Tiêu Ngư ra mắt với tư cách là một sao nhí, cô đóng vai một đứa trẻ thiểu năng khi còn nhỏ. Mọi người gọi cô là “bé ngốc”, nhưng Thời Tiêu Ngư đã nhờ vai diễn “bé ngốc” này mà trở nên nổi tiếng.
Biểu cảm của cô rất đạt, nụ cười thật thà ngốc nghếch của cô gần như đã diễn ra bản chất thật của một đứa trẻ ngốc.
Cộng thêm từ nhỏ cô đã có nhan sắc trời ban, phối hợp với nhau, đột nhiên có cảm giác khiến người ta đau lòng.
Cũng lúc đó, Thời Tiêu Ngư đã thu về cho mình một lượng fan lớn.
Phỏng vấn Kính Gia Uyên đến đây, khung cảnh lại chuyển đổi, hậu kỳ rất biết cách làm việc liền tìm hình ảnh bé ngốc mà khi xưa Thời Tiêu Ngư diễn, sau đó đặt bên cảnh bức ảnh hiện tại.
Ngay lập tức...
[Ha ha ha ha, cười chết mất, sao hồi nhỏ biểu cảm của cô ấy lại ngốc nghếch thế này.]
[Ha ha ha! Đây chẳng phải bé ngốc của tôi à! Như được quay về tuổi thơ vậy!]
[Không phải, đây thực sự là Thời Tiêu Ngư sao? Lúc nhỏ cô ấy dễ thương đáng yêu như thế, sau này sao lại biến thành ra như thế?]
[Không thể không nói, sau khi sao nhí lớn lên ít ai không phá tướng lắm, Thời Tiêu Ngư là ví dụ, không nói đến nhân phẩm, nhan sắc của cô ấy cũng rất tuyệt vời rồi.]
...
Có lẽ những lời nói của Kính Gia Uyên đã gợi lại ký ức của một số người, bình luận đều là những chuyện của năm đó, một số là kỷ niệm, một số là những tình tiết trong phim, hiếm có khoảnh khắc nào đồng điệu như vậy khi nhắc đến chủ đề của Thời Tiêu Ngư.
Hậu trường của [Nhật ký du lịch trong mơ] lần đầu tiên được phát ra đến đây là kết thúc, tuy mọi người vẫn có chút lưu luyến, nhưng cũng đành miễn cưỡng coi như đã giải tỏa cơn thèm.
Tô Lợi Viên là người đại diện của Thời Tiêu Ngư trong công ty, sau khi xem xong hậu trường phỏng vấn này, cô ta không khỏi cau mày.
Câu trả lời của Thời Tiêu Ngư hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Ngày thường, Thời Tiêu Ngư cứ luôn õng à õng ẹo, đôi khi có những lời mà một người đại diện như cô ta không nên nói, nhưng cũng không thể không thừa nhận, biểu hiện của cô cứ giống như mấy ả điếm, trông rất là khó chiều.
Nhưng lần này, lại có một chút… cứng rắn như vậy?
Mặc dù câu trả lời này dường như có chút vấn đề, nhưng vẫn tốt hơn trước đây một chút.
Cô hơi cau mày, nhanh chóng suy nghĩ cách viết tiếp bản tiếp thị của mình.
Ở phía bên kia, trong nhà của Thời Tiêu Ngư, mẹ của Thời Tiêu Ngư, Hàng Mỹ Thần đang thở hồng hộc vì tức giận, sau khi xem xong bài phỏng vấn, bà ấy liền ném điện thoại của mình lên bàn.
Lợi dụng cơ hội này để cọ nhiệt, không biết đã nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe.
Rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy, nói thêm mấy câu tốt về Kính Gia Uyên, nói Kính Gia Uyên quan tâm mình liệu chết sao?
Nếu tận dụng cơ hội này để nói, thì sự chú ý không biết tăng lên bao nhiêu lần.
Chìm nổi chìm nổi, cho dù bị chìm cũng coi như là nổi, bây giờ ở thế giới này, thứ minh tinh sợ nhất không phải là bị dìm, mà là không thể nổi tiếng.
Nếu không thể nổi tiếng, là một người phụ nữ, làm sao có thể đứng vững tồn tại ở thế giới này!
Hàng Mỹ Thần tức giận, trong tiềm thức muốn gọi điện thoại cho Thời Tiêu Ngư, nhưng khi bà ta cầm lấy điện thoại thì chợt nhận ra hiện tại Thời Tiêu Ngư đang ở nước ngoài, cũng không mang điện thoại bên người, gọi điện thoại cô cũng không nhận được, bà ta chỉ đành đặt điện thoại xuống, trong khóe mắt bà ta lóe lên một chút bất mãn.
Ở bên kia, sau khi bọn họ phỏng vấn xong thì lấy hành lý của mình định đến khách sạn đã đặt trước.
Cuộc phỏng vấn của ba người được tiến hành riêng lẻ nên ai cũng không biết cuộc phỏng vấn của đối phương nói về vấn đề gì, đương nhiên cũng không biết, cuộc phỏng vấn của họ đã được đưa lên mạng chỉ sau nửa tiếng.
Sau khi thu dọn hành lý và chuẩn bị xong xuôi, họ đến trước cửa khách sạn và bắt taxi đến homestay ở khu Thamel.
Từ đây đến khu Thamel đi taxi khoảng một trăm tệ, ban đầu họ nghĩ ba người ngồi một xe, nhưng sau khi xe đến, nhìn hành lý của ban người họ, ba cái vali hai cái túi, thật sự không thể nhét vừa một chiếc xe.
Không còn cách nào, đành phải gọi thêm một chiếc xe khác.
Cũng may người tài xế taxi này có một người bạn cũng đang ở gần đó, sau khi họ nói chuyện thì bạn của anh ta nhanh chóng chạy đến, ba người hai xe, sau khi sắp xếp, quyết định để Kính Gia Uyên một mình một xe, đồng thời chở theo hành lý của bọn họ, còn Thời Tiêu Ngư và Tiêu Nhã thì ngồi chiếc xe còn lại, đi theo phía sau.
Xe bắt đầu khởi động chạy về hướng khu Thamel.
Kính Gia Uyên ngồi trong xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngồi một mình trong xe, nét mặt có chút thư thái hiếm thấy.
Anh chú ý đến những cành cây ngọn cỏ lướt qua trước mặt, sau khi tránh xa đủ lợi người, mới có được phút giây yên tĩnh như thế này.
Chuyến đi lần này cũng khá giống như trong tưởng tượng của anh, ít ra hiện giờ cũng chẳng có quá nhiều bất ngờ…
Nghĩ đến đây, trong đầu anh đột nhiên hiện lên hình bóng của Thời Tiêu Ngư, người đó đi theo phía sau anh, giống như một con hamster đang liên tục nhét thức ăn vào miệng mình, nhét cho đến khi bụng căng cứng.
Anh không khỏi nở một nụ cười bất lực.
Trong chiếc xe kia, Thời Tiêu Ngư và Tiêu Nhã ngồi đó, mặc dù cả hai không nói chuyện, nhưng từ ánh mắt của họ có thể nhìn ra hai người đều có tâm sự riêng.
Trước khi Tiêu Nhã lên đường, người đại diện nói với cô ấy chuyến đi này chỉ là ăn, uống và vui chơi.
Nhưng những gì diễn ra trong ngày đầu tiên cũng là điều mà cô ấy không hề mong đợi.
Dù cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết êm đẹp, nhưng tất nhiên cô ấy biết, vì cô ấy mà mang đến nhiều rắc rối cho những người đồng hành khác.
Mặc dù cô ấy ghét Thời Tiêu Ngư, nhưng không thể không nói, những gì cô ấy làm trong hai ngày qua đều không bằng Thời Tiêu Ngư, tính cách của cô ấy thoải mái, cái gì ra cái đó, cũng sẽ không giấu giấu giếm giếm.
Nhận ra bản thân đang liên lụy đến cả đoàn, trong lòng Tiêu Nhã cũng có chút khó chịu.
Sau này chỉ cần có cơ hội, thì có thể bù đắp một chút...
Thời Tiêu Ngư đang ngồi bên cạnh cô, lúc này khẽ cau mày.
Bây giờ trong tay bọn họ còn khoảng bao nhiêu tiền…
Tổng cộng là bốn ngàn tám trăm tệ, sau khi trừ hai ngàn tiền phòng ngày đầu tiên, chỉ còn lại hai ngàn tám.
Khu homastay ở Thamel mà bọn họ đã đặt tổng cộng là một ngàn tệ chiết khấu ba ngày, khi nào đến mới thanh toán.
Hơn nữa, tiền xe lúc này của họ là hai trăm tệ, cũng chính là nói trong tay họ chỉ còn lại một ngàn sáu trăm tệ…
Với một ngàn sáu trăm tệ này, trong bốn ngày ba đêm tới ở khu vực Thamel, họ sẽ phải chịu chi phí ăn uống và đi lại cho ba người, tức là mỗi ngày một người chỉ được xài hơn một trăm tệ.
Nếu những nhiệm vụ tiếp theo có nhiệm vụ cần phải đến danh lam thắng cảnh nào đó, nơi đó còn thu tiền vé, thế thì tiền chi tiêu của bọn họ thật sự không đủ.
Một chuyên gia tài chính như Thời Tiêu Ngư cũng phải cảm thấy đau đầu.
Kiếp trước khi mở một cửa hàng nhỏ, cô chưa bao giờ chật vật như vậy ...
Thôi vậy, nếu không được nữa thì đến lúc đó mở một quầy bán đồ ăn nhanh, dù sao thì cô cũng phải nghĩ cách, không thể để idol của bọn họ bị đói.
Suy đi tính lại không biết đã qua bao lâu, bất chợt ba người cũng đến trước homestay đã đặt trước ở khu Thamel.
Tài xế rất nhiệt tình, chở bọn họ đến xong còn chỉ lối vào khu nhà trọ, Kính Gia Uyên xuống xe, thanh toán tiền, ba người cùng nhau xách hành lý đi vào.
Tầng một của homestay là nhà hàng do chủ nhà mở, sau khi họ đến thì chủ nhà nhanh chóng đến chào hỏi, xác nhận thân phận đồng thời tiến hành đăng ký, sau khi thanh toán tiền thì chủ nhà đưa chìa khóa cho ba người, bảo họ theo lối cầu thang bên trái đi lên tầng ba.
Kính Gia Uyên lấy chìa khóa và đi về phía trước.
Anh xách vali bằng một tay, men theo lối cầu thang đi lên tầng ba.
Thời Tiêu Ngư theo sau, mới đi được hai bước, chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, Tiêu Nhã đứng trước cầu thang với vẻ mặt rất tệ.
Cô ấy mang theo hai cái vali, lặng lẽ đứng ở đó, đối diện với một nơi không có thang máy như thế này, dáng vẻ như giống như một kẻ vừa chịu uất ức.
Thân là đỉnh lưu trong giới thời trang, Tiêu Nhã ngày thường cũng được chăm sóc rất chu đáo, tuy không đến nỗi mất đi kỹ năng sống cơ bản, nhưng những việc nặng nhọc này, cô ấy thật sự chưa từng chạm tay đến.
Trên đường đi không có nhiều cơ hội xách hành lý, lên lầu xuống lầu đều có thang máy, không cần phải phí sức làm gì.
Nhưng lúc này đối mặt với ba tầng lầu không có thang máy, cô ấy đành phải khoanh tay bó gối.
Thời Tiêu Ngư chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu, nhanh chóng đến bên Tiêu Nhã nói: “Để tôi xách giúp cô.”
Tiêu Nhã sững sờ một lúc nhìn Thời Tiêu Ngư.
Nhìn cánh tay còn gầy hơn của cô ấy, bỗng chốc: “...”
“Thôi vậy, vali của tôi hơi nặng, chắc cô không xách nổi đâu, đợi lát nữa Gia Uyên thu xếp đồ đạc của anh ấy xong rồi, để tôi liệu xem có thể phiền anh ấy giúp một tay không.” Tiêu Nhã từ chối nói.
Thời Tiêu Ngư nghe vậy, mi mắt lập tức nhảy dựng lên.
“Không sao, tôi xách nặng quen rồi.” Thời Tiêu Ngư nhanh chóng nói, không đợi Tiêu Nhã lên tiếng lập tức nahác một cái vali lên.
Chỉ là vừa nhấc lên, mặt cô đã hơi ửng đỏ.
Cô… đã ước tính sai trọng lượng của cái vali này rồi.
Nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu cô không xách, thì lát nữa idol của cô sẽ phải xách thay, Thời Tiêu Ngư vẫn nghiến răng nghiến lợi, hai tay xách hành lý, di chuyển từng bước khó khăn lên lầu.
Cơ thể này thật sự không ổn, chắc là không thường xuyên tập thể dục.
Đổi lại nếu là thể chất của cô ở kiếp trước, bình thường vác mấy chục cân đồ ăn cũng chẳng thành vấn đề, một cái hành lý nhỏ xíu như này đâu làm khó được cô?
Sau này phải chú ý tập thể dục thôi.
Thời Tiêu Ngư tự nhủ với bản thân.
Nghĩ vậy, cô vác hành lý lê từng bước khó khăn lên tầng ba, đúng lúc Kính Gia Uyên vừa mở cửa ra, cô nhanh chóng đặt vali và balo leo núi xuống, rồi chạy xuống tầng một.
Vẫn còn một cái vali nữa.
Cô thở hồng hộc chạy xuống lầu.
Cánh tay cô cũng cảm thấy hơi tê nhức nhưng trong mắt cô chỉ có hành lý, nghĩ vậy, cô qua đó nhấc cái hành lý cuối cùng lên.
Tiêu Nhã nhìn Thời Tiêu Ngư thở hổn hển mà cảm thấy không yên tâm: “Tiểu Ngư, thôi bỏ đi, đợi lát nữa hay là nhờ Gia Uyên vậy, anh ấy là đàn ông, thể lực tốt hơn một chút.”
“Không sao không sao, tôi làm được.” Thời Tiêu Ngư từ chối, cô hít sâu một hơi, lại định nhấc chiếc vali kia lên.
Trước mặt cô đột nhiên thò ra một cánh tay phải hoàn mỹ, hóa ra là Kính Gia Uyên, anh nhàn nhạt nói: “Để tôi vậy.”
Thời Tiêu Ngư giật mình, vội vàng ôm lấy cái vali: “Không cần, cứ để tôi.”
Động tác của cô quá mạnh, khiến hai người Kính Gia Uyên và Tiêu Nhã đều sững sờ.
“Tiểu Ngư, cô...” Tiêu Nhã bất giác nói.
Thời Tiêu Ngư ý thức được hành vi của bản thân có hơi quá đáng, gương mặt xinh đẹp sắc sảo khẽ ửng hồng, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Tôi rèn luyện sức khỏe.”
Kính Gia Uyên: “...”
Anh im lặng, đặt tay lên tay cầm vali, dùng một chút lực kéo chiếc vali ra khỏi vòng tay của Thời Tiêu Ngư, lẳng lặng đi lên lầu.
Thời Tiêu Ngư: “...”
Tác giả có lời muốn nói: Thời Tiêu Ngư: “Có thể không nhắc tên hồi nhỏ của tôi được không?”
Kính Gia Uyên: “Tôi đâu phải nói hồi nhỏ.”
TYT & Ý Hiên Các team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT