Thanh Lang và tên hoàng thúc thực lực mạnh, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bọn họ phối hợp không cho Mạc Thiên Cửu cơ hội thở dốc.

Hắn vất vả chống đỡ, bộ giáp trên người xuất hiện nhiều điểm rạn nứt, sứt mẻ.

Hai tên khốn! hiếp người quá đáng, nếu như vậy thì đừng trách ta. Hắn trong lòng mắng to.

Mạc Thiên Cửu chuẩn bị lấy ra người máy X1, át chủ bài chỉ có giá trị khi hắn còn sống, hắn chết rồi giữ át chủ bài được cái gì. Người máy X1 có lẽ không thể đánh bại bọn họ, nhưng sẽ cho hắn cơ hội chạy trốn.

Nhưng đúng lúc này có một quyển thư họa bay tới. Thư họa mở ra bao trùm thiên địa, giang sơn gấm vóc, sông núi liên tiếp, nó hút lấy Thanh Lang và tên hoàng thúc vào trong.

Mạc Thiên Cửu ngẩn ngơ.

Lúc này một người nhẹ nhàng bay tới, cảm giác tuổi đã ngoài tám mươi nhưng ánh mắt sáng như sao trời, tinh khí thần tràn đầy.

Mạc Thiên Cửu khá ngạc nhiên, người cứu mình vậy mà lại là Trần Anh, kẻ cầm đầu phái quan văn, thường xuyên chống đối phủ quốc sư.

Nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của hắn, Trần Anh đơn giản nói:

“Quốc gia lâm nguy không có chỗ cho thù riêng.”

“Ngươi đã chiến đấu rất tốt, chuyện còn lại giao cho ta đi.”

Mạc Thiên Cửu không già mồm, gật đầu nói cảm tạ sau đó lập tức chạy.

Quyển thư họa lúc này phát ra âm thanh xé rách, phẫn nộ, vài giây sau đó… xoạt! quyển thư họa rách thành trăm mảnh, giấy vụn bay lả tả.

Tên hoàng thúc và Thanh Lang thoát ra, nhìn quanh đã không thấy Mạc Thiên Cửu đâu.

“Không cần tìm, hắn đã đi rồi! anh hùng Đại Trịnh há có thể bị đám giặc cỏ các ngươi giết.” Trần Anh lạnh nhạt nói. Hắn mặc dù chèn ép phủ quốc sư nhưng không ảnh hưởng hắn nhận xét. Mạc Thiên Cửu làm ra cống hiến xứng đáng với hai chữ anh hùng.

“Không giết hắn vậy thì giết ngươi bù lại.” Thanh Lang liếm liêm đao, tỏ ra không quan trọng, trong mắt hắn mạng Trần Anh càng giá trị hơn.

“Ta đi giết hắn.” tên hoàng thúc thì ngược lại, hắn chỉ muốn mạng của Mạc Thiên Cửu.

“Ngươi không đi được.” Trần Anh bước một bước sang ngang chặn đường.

Tên hoàng thúc híp mắt, các loại suy nghĩ xuất hiện. Một hồi hắn quyết định ở lại phối hợp cùng Thanh Lang giết Trần Anh.

Hắn muốn giết Mạc Thiên Cửu nhưng lý trí nói cho hắn biết Trần Anh quan trọng hơn. Trần Anh là thừa tướng, mất đi Trần Anh, Đại Trịnh chẳng khác nào mất đi một cánh tay.

Không phải lúc nào cũng có cơ hội hợp kích cùng thập đại thống lĩnh Vạn Trùng Quốc.

Hắn là thủ lĩnh ba quân, phải thật lý trí, thù riêng chỉ có thể tạm gác lại.

“Thanh Lang huynh, chúng ta cùng tiễn hắn lên đường.”

“Được!” Thanh Lang mỉm cười.



Mạc Thiên Cửu thoát ra khỏi chiến trường, trở lại bản doanh. Hắn điều khiển người máy chiến đấu, không tự mình ra tay nữa. Đây mới là sở thích của hắn.

Người máy trong chiến trường gần như vô địch không thể cản, ngay cả tu sĩ Luyện Khí cảnh cũng không làm gì được, không cẩn thận còn bị người máy chém giết.

Cũng chỉ có Trúc Cơ cảnh mới có thể hạ được người máy. Nhưng Trúc Cơ cảnh thường không có rảnh tay, không ai muốn một Trúc Cơ cảnh lạc giữa chiến trường cả.

Bình thường khi về chiều, hai bên đều sẽ thu binh nghỉ ngơi. Nhưng lần này lại không.

Trận chiến này một khi đã bùng cháy thì không dừng lại được, mọi người đánh từ sáng tới lúc tối, vẫn không dừng lại.



Tất cả đều bị cuốn vào, dù không muốn nhưng cả hai bên đều dốc toàn bộ lực lượng. Bên nào tỏ ra chùn tay sẽ ngay lập tức bị đối thủ nuốt trọn, bởi vậy chỉ có thể dồn sức đánh, đánh cho đến khi có kết quả.

Trong màn đêm lờ mờ, ánh trăng soi đường, một đội thiết kỵ chạy như điên băng qua cánh rừng.

Đại bản doanh của Ngưu Đạt quốc, việc hoàng thúc là tổng chỉ huy đích thân tham chiến, nên vai trò chỉ huy giao lại cho phó tướng, một Trúc Cơ trung kỳ.

Hắn đang tích cực điều quân thì đột nhiên bên sườn vang lên tiếng đánh nhau.

“Có chuyện gì?”

“Bẩm tướng quân có một đội kỵ binh không rõ số lượng đang tấn công cánh trái đại bản doanh.” một tên lính chạy tới báo cáo.

“Có nhìn ra cờ địch?” hắn lại hỏi.

“Đêm tối, thật sự là không nhìn ra.”

“Nhanh điều ba ngàn quân dự bị hỗ trợ.” hắn ra lệnh.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng ngựa hí vang, kẻ địch đã đột kích tới nơi. Tốc độ quá nhanh.

“Tướng quân nhanh lui!”

“Nhanh dời đại doanh!”

Đám thuộc hạ nhao nhao phát lệnh nhưng đã quá trễ, một bóng ngựa khổng lồ đã lao tới, con ngựa lớn gấp đôi ngựa thường, tên ngồi trên lưng ngựa cũng to lớn không kém.

Tướng địch lập tức rút kiếm.

Ánh đao lóe lên, thanh kiếm gãy làm hai, tên tướng quân nửa chéo thân trên trượt xuống, nửa còn lại vẫn đứng yên, một giây sau máu mới phun ra, thân hình đổ sụp.

Đám thuộc hạ kinh sợ. Tướng quân… chết rồi!

Trúc Cơ trung kỳ không chịu nổi một đao.

“Báo thù cho tướng quân!” một tên phó tướng hét lớn. Hắn muốn kích động tinh thần binh sĩ đấu một trận sống chết.

Nhưng mà… phốc! đại đao đi một đường chéo, ngay cả ngựa cũng bị chém đứt chứ đừng nói là người.

Binh sĩ tinh thần chưa kịp lên đã bị bẻ gãy.

Dưới ánh sáng của ngọn lửa, bọn họ bây giờ mới nhìn rõ là ai?

Vương Song, đệ nhất tướng quân Đại Trịnh.

Đại bản doanh địch bị chiếm, lá cờ có chữ Vương nhanh chóng được dựng lên.

Trong đêm tối tin tức Ngưu Đạt quốc thất bại truyền ra với tốc độ kinh người.

Sĩ khí hai quân lập tức thay đổi, một bên lên cao, một bên xuống thấp.

Tên hoàng thúc lúc này lại bị Trần Anh quấn lấy không cho hắn trở về sắp xếp lại quân đội. Thậm chí có tin truyền ra hắn đã chết khiến cho tinh thần quân Ngưu Đạt càng xuống thấp.

Hòa Sinh nắm bắt cơ hội, cho binh liên tục đại quá liên quân tam quốc.

Đến khoảng bốn giờ sáng thì liên quân tan vỡ, mặc ai nấy chạy. Hòa Sinh cho quân truy sát, giết được mười vạn quân địch.

Vạn Trùng Quốc bọc hậu cho liên quân rút lui, nếu không liên quân chỉ sợ còn chết nhiều hơn. Nghe nói năm vị thống lĩnh vì thế bị trọng thương.



Khi ánh nắng đầu tiên xuất hiện, mọi người thấy được một hàng dài xác chết trên đường.

Quân Đại Trịnh tiếp tục truy sát đến gần trưa thì Hắc Hung mang cánh quân từ phương bắc trở về. Hòa Sinh sợ bị đánh thọc sườn lên đã lệnh lui quân.

Kết thúc trận chiến quân Đại Trịnh thu được toàn thắng, quét sạch kẻ địch khỏi kinh thành. Sớm hay muộn cũng sẽ đuổi tất cả bọn chúng ra khỏi đất nước.

Dân chúng biết được tin này hân hoan hạnh phúc, mọi người đổ ra đường ăn mừng, đốt pháo, bắn pháo hoa khắp nơi.

Triều đình cũng vô cùng vui mừng.

Mọi người tin rằng thắng lợi là nhờ tổ tiên phù hộ, bởi vậy càng ủng hộ quyết định tế tổ của Thái Đức.

Chiến công lần này, công đầu thuộc về ba người:

Thứ nhất là Hòa Sinh, tổng chỉ huy của đại quân. Người điều binh khiển tướng, giữ phòng tuyến đứng vững suốt nhiều ngày liền. Người đã nắm bắt cơ hội cực nhanh làm ra phản kích.

Thứ hai là Mạc Thiên Cửu, bản thân hắn giết hai hoàng tử, chặt tay thất hoàng tử, giết năm tên cao thủ Trúc Cơ, khiến cho Ngưu Đạt quốc tức điên, hành sự lỗ mãng dẫn đến cả đại quân sụp đổ. Quân Thiết Nhân Vương của hắn cũng anh dũng chiến đấu, lập vô số công lao.

Thứ ba là Vương Song, bất ngờ tập kích, chiếm được bản doanh Ngưu Đạt quốc. Là điểm mấu chốt lật ngược thế cờ. Trong lúc truy sát anh dũng thiện chiến, chém đầu bảy tên tướng địch, giết quân lính càng là vô số.

Chỉ là quân giặc vẫn còn ngoài kia chưa phải lúc ban thưởng. Thái Đức quyết định một mặt tiêu diệt quân địch hoàn toàn, một mặt gấp rút làm lễ tế tổ.



Một đoàn người dài rời kinh thành, đi theo hướng đông đến châu Vũ Tiên.

Mở đường là Vũ Lâm Vệ, một trong các đội quân tinh nhuệ bảo vệ hoàng thành. Bảo vệ hai bên là Bạch Long Kỵ. Phía sau là Hoàng Kim Giáp.

Trung tâm đoàn là xe rồng chở Thái Đức, tiếp phía sau là hoàng tử, công chúa, hoàng hậu, vương phi, cuối cùng là các quan công đại thần.

Thời gian chỉ có ba ngày chuẩn bị nhưng mức độ hoành tráng thì không thua lần vi hành nào.

Trên một cái xe, tình trạng của thái tử đang cực kỳ tệ, hoàng hậu ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng lấy khăn lau trán cho con trai, chỉ hy vọng nhanh nhanh đến nơi.



Tại căn cứ mới, sau khi liên quân rút lui tổ chức lại.

Vị chủ thượng cầm trong tay một chiếc lá, đọc tin tình báo.

Đám thống lĩnh phía dưới yên tĩnh ngoan ngoãn. Bọn họ vừa rồi đánh quá biệt khuất, thật sự muốn hỏi: Chủ thượng, chúng ta rõ ràng có thể thắng sao lại giả thua.

Một lúc sau, vị chủ thượng vân vê chiếc lá, hóa thành tro bụi. Hắn nhìn đám thuộc hạ phía dưới, nói:

“Các ngươi chắc hẳn rất thắc mắc về mục đích cuộc chiến của chúng ta.”

Bọn họ đúng là có thắc mắc này.

Tam quốc đánh mục đích là chia cắt Đại Trịnh, mở rộng lãnh thổ, còn chúng ta, chúng ta đánh vì cái gì?

“Các ngươi cũng biết ta từ lâu đã có thể kết Yêu Đan. Nhưng ta không vội, bởi vì cho dù có thành công thì đó chỉ là phổ thông nhất Yêu Đan.”

“Yêu Đan hay Kim Đan cũng chia phẩm cấp, thấp nhất là khuyết, tiếp theo là bình, vương, tiên, thiên. Phẩm chất Yêu Đan càng cao quyết định chiến lực càng cao, tương lai đi được càng xa.”

“Ta muốn kết là Vương Yêu Đan, tương lai có thể Nguyên Anh, Hóa Thần. Nhưng muốn kết được loại Yêu Đan này cần đại cơ duyên.”

“Mà cơ duyên đó chính là ở Đại Trịnh.”

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play