“A a a…” tên hoàng thúc hét lớn.

Lần này dẫn quân chinh phạt, tam quốc liên minh, có Vạn Trùng Quốc bảo kê, hắn cho rằng thắng không nghi ngờ nhưng chưa thắng thì hai vị hoàng tử đã mất, thất hoàng tử bị thương, năm tên cao thủ Trúc Cơ bị giết.

Kết quả này, hắn làm sao bàn giao với hoàng huynh.

“Giết hết bọn chúng cho ta!” hắn rống lớn ra lệnh.

Tất cả các tu sĩ xuất kích, không còn quan tâm cái gì binh đối binh, tướng đối tướng nữa. Chỉ có tàn sát và tàn sát.

Rào rào… trên bầu trời một bức màn kéo từ tây sang đông, che đậy ánh sáng.

Quan sát kỹ thì đó là hàng ngàn hàng tỷ con côn trùng, nhiều đến gai người, Vạn Trùng Quốc thật sự nghiêm túc tham chiến.

Mạc Thiên Cửu phất tay, một trăm bộ người máy phun lửa rơi xuống.

Ào! bầy côn trùng ập xuống chiến trường, binh sĩ luống cuống đánh trả.

Đao kiếm đối với côn trùng tính sát thương quá thấp, giết không được mấy con.

Côn trùng bu đen người, chui vào trong áo giáp, từng miếng từng miếng gặm nhấm, ăn tươi nuốt sống.

“A!” binh sĩ kêu lên thảm thiết, cào cấu khắp thân thể. Nhưng chỉ vài giây sau thì thân hình đổ sụp, leng keng… bộ giáp từng bộ phận rơi vãi, người phía trong đã là bộ xương trắng, ào ào lũ côn trùng chui ra tiếp tục tấn công.

Côn trùng nhiều như đại dương, mỗi lần cơn sóng đi qua chỉ còn lại giáp rỗng với xương trắng, địch ta không phân, cực kỳ đáng sợ.

Phù phù phù… ngay lúc binh sĩ tuyệt vọng, đám người máy phun lửa ra tay, hàng trăm cột lửa dài mấy chục bộ phun ra, lửa lia tới đâu, côn trùng chết sạch tới đó.

Đối phó với côn trùng không gì tốt bằng lửa.

Đám côn trùng rít gào trong ngọn lửa, chỉ một thoáng đều bị đốt thành tro bụi.

Lăng Hàn nhận ra tình thế, cho quân tới phía sau người máy phun lửa.

“Nhanh tập hợp lại đây!” Lăng Hàn hét lớn, giơ cao lá cờ Thiết Nhân Vương, trở thành tiêu điểm để các binh sĩ đang lạc lối tụ hợp. Không chỉ binh sĩ Thiết Nhân Vương mà binh sĩ khác cũng chạy lại đây.

“Khốn kiếp! ta đã nói rồi giết tên này đi.” La Y nhìn thấy mà nghiến răng.

Quân đoàn côn trùng tiến công bất lợi đều do đám khôi lỗi của hắn.

“Muội muội, sao lại nóng giận như vậy? quên mất lời chủ thượng rồi sao?” Sát Hồ Điệp cười nói.

Chủ thượng muốn bọn họ thua, nhưng thua quá lộ liễu cũng không được, có đám người máy phun lửa cũng coi như có lý do.

“Mở màn xong rồi! đến lúc chúng ta lên!” Thanh Lang lắc lắc cổ khởi động, sau đó đập cánh phóng ra chiến trường.

“Hắc hắc hắc… Ta đã chờ lâu lắm rồi.” Độc Hạt xoạt một tiếng chui xuống đất, biến mất tại chỗ.



Hỏa Long Thăng Thiên!

Một tên tu sĩ tay kết ấn, chụp trước miệng phun ra cột lửa dài. Côn trùng chết vô số, ngăn lại con sóng côn trùng.

“Trước diệt bọn hỏa hệ.” một tên phe liên quân hét lớn.

Băng Phong Thiên Lý!

“A!” một tên hỏa hệ kêu thảm, bị biến thành băng điêu, một ngón tay chạm nhẹ, băng điêu vỡ nát.

“Khốn kiếp! ngươi dám giết huynh đệ ta.” một tên thấy cảnh này thì thống gào, cầm kiếm đâm tới.

Lần này hai bên triển khai toàn bộ lực lượng, tu sĩ cũng chết một mảng lớn, quân đội phàm nhân thì càng không cần phải nói.

Mặc dù vậy chết đều là Luyện Khí Sĩ, Trúc Cơ ngoài năm tên xui xẻo bị Mạc Thiên Cửu giết thì vẫn chưa có ai ngã xuống.



“Mạc Thiên Cửu, đền mạng!” hoàng thúc Ngưu Đạt quốc rống giận, tay cầm Hoàng Kim Thương đánh tới.

Mạc Thiên Cửu phất tay, ba thanh kiếm chụm lại trước mặt.

Oanh! ba thanh kiếm bị đánh bay, trường thương thế đánh chỉ hơi suy giảm, vẫn trực chỉ kẻ địch.

Tên hoàng thúc này quyết tâm giết cho bằng được hắn, thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Bá Long Nhất Kích!

Trên trường kích phát ra tiếng long ngâm, hình rồng quấn quanh thân kích giống như sống lại, dương nanh múa vuốt.

Gào! nhất kích đánh ra như cuồng long đăng thiên.

Mạc Thiên Cửu cấp tốc điều khiển ba thanh kiếm xoay tròn tạo thành một tấm khiên phòng ngự.

Rầm! ba thanh kiếm lại lần nữa bị đánh bay. Không có linh lực, ba thanh kiếm chỉ dựa vào độ cứng rắn chống đỡ, điều này vô cùng bất lợi.

Hắn cũng bị chấn lực đánh cho không ngừng lùi về sau, khí huyết nhộn nhạo. Trúc Cơ hậu kỳ thật lợi hại, lực công kích mạnh hơn những kẻ hắn từng đối địch rất nhiều. Đối phương lại đang trong trạng thái cuồng bạo. Hắn không sở trường cận chiến, đánh tiếp chỉ có ăn thiệt thòi.

Mạc Thiên Cửu lập tức đạp phi kiếm bỏ chạy.

“Ngươi chạy không thoát!” tên hoàng thúc hét lớn, một bàn tay hoàng kim che trời chụp tới. Buộc hắn quay đầu đánh ra một kiếm.

Oanh! một tiếng nổ lớn, xung lực càn quét, hắn bị đánh bay, tức ngực muốn thổ huyết.

Tên khốn này nếu không phải vì giữ bí mật, ta đã thả ra người máy X1 làm thịt ngươi.

Mạc Thiên Cửu phất tay ném ra bom viên.

“Cho ngươi ăn kẹo!”

“Hừ, ám khí tầm thường.” tên hoàng thúc cho rằng đây là ám khí nhưng ám khí hình dạng này quá lộ liễu. Ám khí cốt ở chữ “ám” phải vô thanh vô tức vô hình thì mới là ám khí tốt.

Hắn cầm kích quét ngang.

Oanh oanh oanh… bom viên nổ liên hoàn.

“Á!” tên này kêu rên, lập tức vận kim thân bảo vệ.

“Ha ha ha…” Mạc Thiên Cửu cười lớn, nhân cơ hội này đạp kiếm bỏ chạy.

Khi khói lửa qua đi, tên hoàng thúc ngươi đầy vết cháy, mặt đen thui, nếu không có áo giáp thì chỉ sợ hắn đã bị phỏng toàn thân.

Khốn thật! quá sơ suất bị tên tiểu tử gian xảo này chơi. Đây không biết là cái gì ám khí, lại có thể tự nổ, hoàn toàn không cảm nhận được năng lượng dao động.

Bình thường linh phù tự nổ, trước khi phát nổ kim văn sẽ sáng lên, hút năng lượng xung quanh sinh ra năng lượng dao động, nén lại sau đó mới phát nổ.

Chỉ cần nắm bắt được hai điểm: kim văn phát sáng và năng lượng xung quanh dao động thì hoàn toàn có thể tránh được vụ nổ.

Mức độ vụ nổ ngoài việc phụ thuộc vào chất liệu, cấp bậc của linh phù thì còn phụ thuộc vào năng lượng xung quanh. Nếu linh phù không hấp thụ đủ năng lượng thì vụ nổ cũng không được như ý muốn, thậm chí bị xịt.

Nhưng những bom viên này khác, năng lượng đến từ chất nổ bên trong, không phụ thuộc vào bên ngoài.

Đây có thể được coi là ưu điểm của bom viên với linh phù, nhưng thực tế… có cũng như không. Vì bình thường rất hiếm có trường hợp không đủ năng lượng cho linh phù.

Mạc Thiên Cửu nhân cơ hội chạy trốn nhưng chợt có một cái bóng lóe lên chặn trước mặt. Không nói lời nào, ánh đao sáng lên chiếu qua mặt hắn.

Mạc Thiên Cửu vội cầm kiếm hoành ngang đỡ.

Keng! ánh lửa bắn tung tóe.

Mạc Thiên Cửu rên lên một tiếng, kiếm bị đè sát vai, liêm đao móc xuống đâm vào vai, cũng may là có áo giáp, liêm đao không phá được nhưng để lại vết bầm trên lưng.

“Tiểu tử, ngươi tính chạy đi đâu?” Thanh Lang cười nói.

Mạc Thiên Cửu thầm kêu không ổn, tự dưng lại xuất hiện một con bọ ngựa, mà tên này theo như tin tình báo thì vô cùng lợi hại, lợi hại còn hơn cả tên hoàng thúc. Thập đại thống lĩnh của Vạn Trùng Quốc một trong.



Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

“Thanh Lang thống lĩnh, tốt lắm!” đúng lúc này tên hoàng thúc chạy tới, tiền hậu giáp kích.

Mạc Thiên Cửu nhíu mày, tình thế không ổn chút nào. Mắt hắn đảo trái phải, hai tên này… không đánh lại.

“Tiểu tử, không cần nghĩ, ngươi không chạy được đâu.” tên hoàng thúc cười gian ác.

“Vậy sao? vậy các ngươi hỏi qua thứ này chưa?” Mạc Thiên Cửu cười đắc ý, lấy ra một khối cầu lớn khoảng hai mươi cân.

Hắn sau đó ném lên, không quan tâm kết quả, lập tức chân đè mũi kiếm lao xuống như sao băng rơi.

Xì xì… quả cầu phát ra tiếng đốt cháy.

Chuyện gì thế này? hai tên còn đang suy nghĩ phải làm thế nào? bỏ chạy hay là phá hủy thì… oanh! một tiếng nổ lớn, ngọn lửa bao trùm hoàn toàn bán kính mười mét.

Mạc Thiên Cửu cũng bị sóng nhiệt tát vào mặt, cháy sém một bên lông mày, nếu không có mũ bảo vệ chỉ sợ cả đầu hắn tóc sẽ cháy xoăn tít.

Cho các ngươi chết! còn dám đuổi theo ta nữa thôi.

“Khốn kiếp!” đúng lúc này có tiếng gầm lớn, linh lực bùng nổ, chấn bay khói lửa. Hiện ra thân hình tên hoàng thúc chật vật, vụ nổ lần này lớn hơn trước đó nhiều lần. Áo giáp trên người nhiều chỗ vỡ vụn, lộ ra da thịt bị phỏng đỏ.

Thanh Lang hai liêm đao đánh ra phong nhận cắt nát vụ nổ. Nhìn hắn có vẻ không bị thương nặng, nhưng người đầy vết cháy đen, cánh lụa bị mất một mảng, bụng mềm rỉ ra dịch xanh. Sắc mặt cực kỳ giận dữ.

Mạc Thiên Cửu sắc mặt trầm trọng, như vậy còn không giết được! xem ra sau này phải cải tiến lại chất nổ.

“Sâu kiến, ngươi phải chết.” hai tên gầm lớn, vô cùng tức giận. Chưa giết được đối phương, bản thân đã bị thương. Hai cái Trúc Cơ hậu kỳ bị một tên tiểu tử Trúc Cơ sơ kỳ đùa giỡn, hôm nay mà không giết tên này, bọn họ sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Bá Thương Phá Sơn!

Hoành Đao Đoạt Thủ!

Hai tên đều đồng loạt ra chiêu.

“Cho các ngươi chết!” Mạc Thiên Cửu vội vã ném ra một đống bom viên.

Oanh oanh oanh… các vụ nổ liên hồi nối tiếp nhau.

“Cẩn thận!” tên hoàng thúc nhắc nhở, đồng thời vận kim thân, cả người hóa thành màu vàng.

“Khặc khặc… có gì phải sợ!” Thanh Lang lời nói khinh thường, nhưng cơ thể điều chỉnh vào trạng thái chiến đấu, che đậy các bộ phận yếu hại.

“Ha ha… biết sợ rồi sao?” Mạc Thiên Cửu cười nhạo, trong tay đã cầm một bom cầu.

Hai tên đưa mắt nhìn nhau, truyền âm trao đổi.

Một giây sau…

“Giết!” hoàng thúc cầm thương đâm tới.

Mạc Thiên Cửu lập tức ném ra bom cầu, sau đó cắm đầu chạy.

Khi mũi thương gần chạm phải thì tên hoàng thúc nhếch mép cười, lắc thân thương, mũi thương như con rắn chệch qua bên bom cầu, đánh vào hông khiến bom cầu bắn ra xa.

Oanh một tiếng nổ vang.

Thanh Lang áp sát Mạc Thiên Cửu, liêm đao lóe lên, ánh sáng chiếu qua cổ, đây là một đao lấy đầu.

Hắn vội vàng chụp lấy thanh kiếm đỡ lại.

Keng! hắn bị đánh bật. Cùng lúc một mũi thương đã tới sau lưng hắn.

Keng! hỏa hoa bắn tung tóe, áo giáp chưa thủng nhưng chấn lực quá mạnh, hắn rên lên đau đớn, nội tạng chấn thương.

Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta. Cho nên... ta đấu không lại ngươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play