Nếu không phải tình cờ nghe thấy hai chữ trợ giúp, Lam Hi Thần cũng quên mất bản thân phải còn có chuyện muốn nhờ cậy vẫn chưa nói qua với Giang Trừng, dù sao lúc hắn cũng nói sẽ về xem xét xung quanh nên Lam Hi Thần liền đổi hướng đi ngược lại về phía Liên Hoa Ổ.

Vân Mộng và Thanh Hà gần nhau, hai vùng này lại giáp với Cô Tô tạo thành một đường thẳng. Lam Hi Thần còn chưa kịp gặp qua Giang Trừng nhưng lại gặp được một người quen đang đi trên đường mòn dẫn lối đến Cô Tô.

Trông thấy bóng lưng kia, Lam Hi Thần vội kêu lên "A Dao".

Người đi phía trước quay lại nhìn. Xác thực là Kim Quang Dao. Thấy y, hắn hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu về vẻ trầm lặng.

Lam Hi Thần đi vội tới, hỏi "A Dao, tại sao ngươi lại ra ngoài? Ngươi muốn đi đâu? Sao lại không dắt theo Tiên tử?".

Kim Quang Dao nhàn nhạt đáp "Ta không phải kẻ đào ngục, ngay cả ra ngoài cũng không được hay sao?".

Lam Hi Thần biết mình lỡ lời, liền nói "Xin lỗi A Dao, ta không cố ý. Nhưng ngươi ra ngoài một mình như thế này thật là không ổn. Ít nhất cũng phải dắt theo Tiên Tử chứ?".

Kim Quang Dao đạm mạc nói "Không cần thiết, dắt nó theo có khi nó lại làm ồn. Còn ngươi, ngươi đi hướng này chắc không phải đến gặp Giang tông chủ đó chứ?".

Lam Hi Thần gật đầu, lại nói "Ta vốn muốn đến nhờ hắn giúp ta chiếu cố ngươi, sợ là có nhiều lúc ta bận rộn sự vụ trong nhà sẽ không đến được".

Kim Quang Dao đáy mắt khẽ lưu chuyển, tỏ vẻ hờ hững "Vậy sao?".

Lam Hi Thần thấy hắn không vui bèn hỏi sang chuyện khác "Thế ngươi định đâu vậy?".

Kim Quang Dao chìa Liệt Băng ra "Đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, trả cái này cho ngươi".

Lam Hi Thần hoang mang "Ngươi........".

Kim Quang Dao vẫn bình tĩnh "Ta đã suy nghĩ thật kỹ. Ngươi nói đúng! Có lẽ giữ mãi thù hận trong lòng cũng không thoải mái gì, cho nên ta sẽ buông bỏ nó, làm lại một cuộc đời mới. Cho nên mới định đem vật này đến trả cho ngươi, coi như chấp nhận lời khuyên kia".

Lam Hi Thần nhận lấy Liệt Băng, cảm thấy vui mừng khôn xiết, vội ôm chầm lấy hắn, suýt chút nữa là nâng hắn hất tung lên như tung một đứa bé, kịch liệt vỗ vai hắn "Tốt quá rồi A Dao! Tốt quá! Ta biết ngươi không phải là người cố chấp! Ngươi là đứa trẻ ngoan! Ngươi dễ dạy bảo hơn Vong Cơ rất nhiều! Nếu như Vong Cơ có thể giống ngươi ở điểm này thì tốt biết bao!".

Kim Quang Dao sững sờ hồi lâu mới nâng tay vỗ lên bờ vai của Lam Hi Thần.

"Xem ra số mệnh cũng ưu ái cho ngươi lắm đấy Hi Thần! Vừa mới có một nỗi buồn, chưa bao lâu đã gặp được niềm vui xua tan đi nỗi buồn đó".

Giọng của Nam Cung Nguyên Khang cất lên khiến hai người giật mình, mới phát giác nãy giờ vẫn còn có người đứng đó. Lam Hi Thần buông Kim Quang Dao ra, xua tay cười gượng "Nguyên Khang huynh đừng trêu ta nữa! Nhưng đúng thật là ta đang vui, ngươi cũng biết mà, đối với một người mà ngươi có lỗi chịu tha thứ cho ngươi, như thế nào ngươi lại không vui cho được?".

Nam Cung Nguyên Khang nghe vậy, chỉ cười mà không nói gì.

Kim Quang Dao hỏi "Xin hỏi, đây có phải vị đã cứu ta ngày trước?".

Lam Hi Thần đáp "Phải! Hắn là thiếu quân của Nam Cung chi tộc thuộc Ma tộc, tài phép cao siêu nên mới cứu được ngươi đó A Dao, nếu không thì Ngụy công tử và Vong Cơ cũng không có cách".

Kim Quang Dao vẻ mặt không đổi sắc, hơi cúi đầu "Ân cứu mạng không có gì đền đáp, mong thiếu quân nhận của ta một lạy".

Đoạn, tính quỳ xuống, Nam Cung Nguyên Khang phất tay khiến Kim Quang Dao tự động đứng thẳng, ung dung nói "Không cần quỳ, nói cảm tạ đã dư thừa lắm rồi. Nếu ngươi mà quỳ, Hi Thần sẽ nhìn không tốt về ta, cho ta là người ra tay nghĩa hiệp còn cần báo ân. Nên nói sao nhỉ? Ừm, đại khái là ngụy quân tử".

Lam Hi Thần vội nói "Ta sẽ không! Nguyên Khang huynh là người như thế nào chứ, nếu như là kẻ ngụy quân tử thì đã chẳng để tới giờ này mà đòi ân nghĩa rồi".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Hi Thần, ngươi tin ta sao?".

Lam Hi Thần nói "Tất nhiên".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Vậy thì coi như đây là cái giá xứng đáng cho việc cứu người của ta đi".

Lam Hi Thần nghĩ hắn nói đùa nên cười xòa.

Kim Quang Dao thấy không tự nhiên liền lên tiếng "Vậy bây giờ ta có việc phải đi! Cáo từ!".

Lam Hi Thần vội giữ tay hắn "Ngươi định đi đâu?".

Kim Quang Dao chần chừ một chút mới nói "Nghĩa thành".

Lam Hi Thần tò mò "Nghĩa thành? Nhưng tới đó để làm gì?".

Kim Quang Dao nói "Viếng mộ cố nhân".

Hắn nói xong liền quay lưng đi một mạch, Lam Hi Thần cuống quít "A Dao ngươi đợi ta với! Nguyên Khang huynh, bây giờ ta có việc, ngươi cảm phiền hãy đi một mình được không?".

"Khoan đã Hi Thần! Hi Thần.....".

Bất chấp tiếng gọi í ới phía sau của Nam Cung Nguyên Khang, Lam Hi Thần mải đi về phía trước, rất nhanh đã theo kịp Kim Quang Dao. Thấy y đi tới, hắn chỉ lạnh nhạt hỏi "Ngươi sao lại đi theo ta? Ta xem chừng ngươi còn có việc đi với vị thiếu quân kia mà?".

Lam Hi Thần nói "Cũng không quan trọng lắm. Thật ra Nguyên Khang huynh có thể thừa sức lo được. Tại vì ta không yên tâm nên mới đi với ngươi. Hiện giờ tình hình bên ngoài đang rất không ổn, A Dao ngươi lại đi một mình, ta thực không an lòng chút nào".

Kim Quang Dao nói "Có gì mà không an lòng? Trạch Vu Quân đang xem ta như kẻ tay không trói gà không chặt đó à?".

Lam Hi Thần nói "Ta không có ý xem thường. Nhưng A Dao, vì sao ngươi không gọi ta là Nhị ca, sao ngươi lại gọi ta Trạch Vu Quân?".

Kim Quang Dao bất chợt đứng im, trầm mặt trong chốc lát mới nói "Bởi vì ta không muốn gọi ngươi là Nhị ca, cũng không muốn nghe ngươi gọi ta là A Dao".

Lam Hi Thần sửng sốt "Không muốn?".

Kim Quang Dao quay lại nhìn thẳng vào mắt y "Đúng vậy! Ta rất không muốn. Bởi vì cách gọi đó giống như nhắc lại những chuyện kiếp trước. Nếu như ngươi đã nói buông bỏ hận thù, vậy cũng tức là buông bỏ quá khứ, mà đã buông bỏ quá khứ thì những gì liên quan đến nó như tên gọi cũng không cần giữ lại nữa".

Lam Hi Thần lúng túng "Nhưng.....nhưng.....nhưng dù là vậy thì trước nay ta đã quen với cách ngươi gọi ta là Nhị ca, nhất thời ngươi thay đổi ta thực sự có chút không quen. Chỉ cảm thấy hai ta thật xa lạ. Còn nữa, hiện ta không gọi ngươi là A Dao thì phải gọi ngươi như thế nào đây?".

Kim Quang Dao nói "Mạnh Dao".

Lam Hi Thần nói "Sao cơ?".

Kim Quang Dao nói "Gọi ta là Mạnh Dao, hay Mạnh công tử đều tùy ngươi".

(Từ đây chính thức đổi thành Mạnh Dao luôn nhé ^^).

Lam Hi Thần nói "Nhưng đó chẳng phải cũng lè tên ngươi kiếp trước hay sao?".

Mạnh Dao nói "Ít nhất cái tên đó là thời điểm ta vui vẻ nhất, mặc dù....sau đó cũng là lúc ta thê lương nhất, nhưng đa phần đều gợi cho ta những điều tốt đẹp, và khiến ta thoải mái hơn nhiều so với cái tên "Kim Quang Dao" kia".

Lam Hi Thần nói "Vậy thì ta vẫn sẽ gọi ngươi là A Dao. Nhưng A Dao này là A Dao của "Mạnh Dao", không phải A Dao của "Kim Quang Dao". Có được không?".

Mạnh Dao tiếp tục đi, hờ hững đáp "Tùy ngươi".

Lam Hi Thần cười trừ "Được thế thì tốt quá! Nhưng mà A Dao, ngươi có thể đừng gọi ta Trạch Vu Quân nữa. Nghe xa cách, ta thực không quen".

Mạnh Dao nói "Thế thì là Lam tông chủ".

Lam Hi Thần nói "Vậy lại càng xa cách. Ừm, để ta nghĩ xem! Gọi như thế nào cho tốt nhỉ? Hay là....".

Mạnh Dao nói "Hi Thần".

Lam Hi Thần "?????".

Mạnh Dao nói "Ta muốn gọi ngươi là Hi Thần, được chứ?".

Lam Hi Thần nói "Tất....Tất nhiên là được. Có điều, ta với ngươi có tuổi tác chênh lệch, hay là ngươi gọi ta Hi Thần ca ca đi? Giống như Hoài...à, tương tự như cách Vong Cơ gọi ta huynh trưởng vậy đó!".

Mạnh Dao hơi nhíu mày "Thêm vào hai chữ "ca ca" cũng khác gì gọi ngươi "Nhị ca" đâu chứ? Đều giống như tăng thêm khoảng cách mà thôi".

Lam Hi Thần chần chừ "Nhưng mà.....".

Suy tới nghĩ lui, y cảm thấy Mạnh Dao nói cũng có điểm đúng. Thật ra huynh đệ mà gọi thẳng tên nhau là chuyện thường, giống như Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng ấy. Hiện tại hai người đó dù có bằng mặt không bằng lòng đi nữa thì vẫn xưng hô với nhau giống như ngày trước còn là sư huynh đệ thân thiết, cũng dễ nói chuyện với nhau hơn. Chẳng như y với Lam Vong Cơ, chạm mặt nhau thì một tiếng "huynh trưởng", hai ba tiếng cũng "huynh trưởng", giống như tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người khiến Lam Hi Thần không thích lắm. Y tổng cảm thấy nếu như Mạnh Dao gọi mình là Hi Thần nghe hay hay, thì có lẽ khi quay về cũng nên kêu Lam Vong Cơ sửa lại cách gọi.

Mạnh Dao thấy y do dự một lúc, bên trong không vui nhưng bên ngoài lại nhàn nhạt nói "Nếu ngươi không muốn thì thôi vậy. Ta nào có ép uổng ngươi, vẫn nên gọi Trạch Vu Quân là tốt nhất".

Lam Hi Thần lúng túng "Không sao cả! A Dao, ngươi có thể gọi ta là Hi Thần như ngươi muốn".

Mạnh Dao quay qua nhìn y "Thật?".

Lam Hi Thần gật đầu "Đương nhiên. Ta cảm thấy cách gọi thẳng tên này cũng không tệ. Thúc công, thúc phụ, Nguyên Khang huynh, Phách Xương công chúa cũng gọi ta như vậy, và còn....".

Mạnh Dao đột nhiên đi rất nhanh về phía trước, như chẳng muốn nghe y nói thêm câu nào nữa. Lam Hi Thần nghĩ rằng hắn đang rất gấp cho nên không mở miệng nói thêm, yên lặng đi phía sau hắn. Trong lòng thầm cảm thấy từ khi hắn quay trở lại thì bản tính giống như lúc còn là Vân Bình Mạnh công tử, không còn giống như "Kim Quang Dao" nữa.

Hơn hai canh giờ sau hia người đã đến trước một tòa thành hoang phế còn hơn hai chữ hoang phế.

Cảnh tượng trước mắt, so với lời kể của Lam Vong Cơ cũng không khác nhau là mấy. Chòi gác đầu tường thiếu ngói thiếu sơn, rớt mất một góc, cực kỳ rách nát khó coi. Toàn bộ tường thành đều là hình vẽ nguệch ngoạc chẳng biết là do người phương nào vẽ lên. Cửa thành màu đỏ gần như bong thành màu trắng, đinh cửa viên nào viên nấy đều gỉ đến biến đen, hai cánh cửa khép hờ, như mới vừa bị người đẩy ra một khe, len vào trong. Toà Nghĩa thành này, bốn mặt đều là núi cao vách núi cheo leo, ngọn núi nguy hiểm nghiêng vào trong, hiển hiện tư thế áp bách de doạ, hệt như lúc nào cũng có thể đổ sụp xuống. Bốn phương tám hướng đều bị núi đá khổng lồ tối om bao quanh, vô cùng bi thảm trong sương trắng, còn yêu ma quỷ quái hơn cả yêu ma quỷ quái.

Chỉ đứng ở đây thôi cũng đủ khiến người ta ngực khó chịu lòng hốt hoảng thở không thông, cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play