Hắn cúi đầu xuống nhìn gương mặt ngây thơ béo ụ của Verena, trông hiện tại con bé này chẳng còn ngây thơ một chút nào nữa. Theo lời Dewitt nói, há chẳng phải con bé đã biết con Gâu là chó của hắn rồi ư?

Như đọc được suy nghĩ trong đầu Ma Tùng Quân, Verena ngẩng đầu lên nhìn hắn với ánh mắt long lanh vô số tội. Ma Tùng Quân thì không thản nhiên được như thế... mà thôi. Nếu chuyện đã bại lộ, coi như hắn mất một lọ thuốc trị thương... à không là hai lọ.

Lọ đầu tiên dùng cho Verena, lọ thứ hai dùng cho người bên trong trướng bồng của tộc trưởng Minotaur kia. Bất quá số Tích Điểm Cảm Xúc hắn kiếm được từ việc bán hủ tiếu cho mấy tên Minotaur lại rất nhiều, phải nói là lần này Tích Điểm Cảm Xúc hắn kiếm được trong một ngày là nhiều nhất.

Cảm xúc của mấy tên Minotaur này cực kì mạnh mẽ, số điểm chúng cung cấp được cho Ma Tùng Quân phải gấp bốn năm lần một người bình thường. Thậm chí là bây giờ, khi đã bán xong rồi, Tích Điểm Cảm Xúc của Ma Tùng Quân vẫn đang tăng lên một cách chậm rãi và dần đều.

Nghĩ thế, Ma Tùng Quân không còn cảm thấy mắc nợ hay lo ngại gì nữa. Hắn quyết định rời khỏi đây càng sớm càng tốt, để tránh gây hiểu lầm thêm nữa. Vả lại hắn cũng không mang bụng xấu, Minotaur không đến mức sẽ làm khó hắn.

Suy nghĩ vừa hiện trong đầu, ống quần của Ma Tùng Quân lại bị Verena kéo nhẹ vài cái. Thế là hắn cúi đầu xuống xem con bé định nói gì.

“Không sao... Vera không nói đâu...” – Verena nháy một bên mắt, nhẹ giọng nói.

“Năng lực của Verena hiện tại vẫn giới hạn. Con bé chỉ có thể xem được những ký ức tươi đẹp của người khác. Giá như đọc được luôn mấy ký ức đen tối thì hay biết mấy.” – Dewitt nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân nói.

“Nhìn cái gì? Ý ngươi muốn nói là Verena bám ta vì lý do đó ư?” – Ma Tùng Quân thản nhiên đáp lời.

Ngược lại trong lòng hắn thở phào một trăm tám chục lần. Con bà nó, nãy giờ dọa hắn ú tim gần chết, thì ra là chỉ có thể đọc được ký ức vui vẻ của người khác thôi hả? Khoan, thế thì tại sao con bé nói câu “Vera không nói đâu”?? Tại sao nó nói câu đó, con bé này thấy được cái gì rồi ư?

“Ta không rõ, xưa nay ngoài Đại Trưởng Lão tộc Karlik của chúng ta ra. Verena chưa từng bám lấy ai, ngươi là kẻ thứ hai con bé bám lấy. Ta đoán được hai trường hợp, một là ngươi có quá nhiều ký ức vui vẻ, khiến con bé thích thú. Hai là ngươi hoàn toàn không có ký ức vui vẻ gì.” – Dewitt chậm rãi nói.

Là cái nào, thì chỉ Ma Tùng Quân là hiểu rõ. Hắn trầm lắng không nói gì. Nhưng Ma Tùng Quân lại suy nghĩ theo một hướng khác, con bé là nhà tiên tri tương lai. Nếu có thể thấy được ký ức vui vẻ của người khác, vậy thì không có lý nào con bé không thấy được ký ức đau buồn của người ta.

Nếu không thì tại sao con bé lại biết chuyện của Yên Nhược Đan? Nếu ban nãy không phải Phiền Bỏ Mẹ tinh ý không dịch lời của con bé ra, có thể Yên Nhược Đan lại tổn thương thêm một lần nữa.

Dewitt càng nói, Ma Tùng Quân càng cảm thấy không tin tưởng được con thỏ lắm chiêu này. Mà thôi, dù sao cũng không xung đột lợi ích, chỉ cần không làm gì quá quắt thì chẳng có chuyện lớn xảy ra đâu. Để Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết tránh xa Verena ra là được.

...

Trông bên ngoài trướng bồng của tộc trưởng không lớn lắm, nhưng bên trong lại được chia thành nhiều phòng khác nhau. Lớn nhất chính là phòng tiếp khách, nó đủ rộng để tiếp một lúc hai mươi người.

Phong cách của phòng khách này khác với phòng khách thông thường Ma Tùng Quân biết. Ở giữa phòng khách chỉ có một cái bàn, tộc trưởng của Minotaur ngồi ở chủ vị, sau lưng lão ta là bức bình phong với hình của một cái cây được khắc nổi trên đó.

Thấy nhóm người Ma Tùng Quân vừa tiến vào, tộc trưởng Minotaur lập tức đứng lên. Bên cạnh lão ta còn tháp tùng theo một lão Minotaur đeo kính, dáng người chỉ cao hơn 2m một chút, trái ngược lại với lão tộc trưởng cao đến tận 6m.

Lúc tộc trưởng Minotaur đứng lên, hai sừng của ông ta gần như chạm đến trần của túp lều. Lão ta cười ha ha chào Ma Tùng Quân:

“Xin tự giới thiệu, ta là tộc trưởng của tộc Minotaur, tên của ta là Diego. Bên cạnh ta đây là thầy thuốc duy nhất của Minotaur, Ngũ Trưởng Lão Musli!”

Vừa nói xong, hai tay của lão tộc trưởng là Ngũ Trưởng Lão đồng loại đưa lên ngang vai, nắm đấm hướng lên đầu, chân quệt mạnh hai lần dưới mặt đất rồi dẫm một phát:

“Đùng!!!”

Âm thanh như sấm nổ vang lên, dọa cho cả nhóm Ma Tùng Quân giật nảy cả mình.

Sau khi làm xong động tác đó, tộc trưởng Minotaur mỉm cười nói: “Đây là phong tục chào mừng khách quý của chúng ta. Các ngươi đừng sợ ha ha!”

“Sợ cái gì? Lão già, cái dậm chân kia rõ là đồ thừa. Đừng tưởng Ma Tùng Quân hắn không biết nghi lễ của các ngươi. Hừ hừ, đối xử với ân nhân của Đại Trưởng Lão như thế đấy à?” – Dewitt đứng bên cạnh, hừ lạnh mà nói.

“Thằng nhãi kia, cuối cùng ngươi theo phe nào?” – Tộc trưởng Minotaur nhịn không được, mắng ngược trở lại.

“Tất nhiên là theo phe chính nghĩa rồi? Đừng có giở trò nữa, lão giở trò trước mặt Verena không khác nào trò cười đâu.” – Dewitt chỉ về phía Verena đang bám chân người Ma Tùng Quân mà nói.

Lúc này lão tộc trưởng mới chú ý đến Verena đang bám lấy chân của Ma Tùng Quân, nên lão lập tức nghiêm chỉnh trở lại. Bấy giờ Verena cũng thôi không bám lấy chân Ma Tùng Quân nữa, con bé đi sang đứng chung chỗ với Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

“Xin chào, ta là Ma Tùng Quân. Đây là đồng đội của ta, ta xem bọn họ như gia đình ruột thịt. Đại Cathay, Tí Hai Ngón, Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết... con Goblin kia tên Chu Liên.”.

||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||

“Ta còn một huynh đệ tên là Lưu Béo, rất mê nghề rèn. Nó được các Minotaur dẫn đi gặp vị trưởng lão của quý tộc, nên hiện tại không thể đến đây. Xin ngài tộc trưởng đây thứ lỗi...”

Ma Tùng Quân gượng gạo chào tộc trưởng Minotaur theo cách quý tộc của loài người.

“Ha ha, Quân huynh đệ xin cứ tự nhiên. Vị huynh đệ kia của ngươi chắc đã gặp thợ rèn giỏi nhất của chúng ta, Nhị Trưởng Lão Hefaiston, nếu thế thì vài ngày sau ngươi mới gặp được hắn.”

“Ma Tùng Quân, ngươi vừa ban ơn cho tộc Minotaur chúng ta. Nhờ ngươi mà Đại Trưởng Lão chúng ta vẫn còn sống.” – tộc trưởng Minotaur tiến đến vỗ vai Ma Tùng Quân, cười ha hả nói.

“Ta chỉ là tiện tay thôi, không có gì đâu.” – Ma Tùng Quân cười đáp lễ.

“Nào nào, Quân huynh đệ. Ngồi xuống đi, chúng ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.”

Tộc trưởng Diego ngồi xuống trước tiên, kéo theo Ngũ Trưởng Lão Musli ngồi xuống bên cạnh. Đồng thời ra hiệu cho Ma Tùng Quân và người của hắn ngồi xuống.

...

“Muốn một bình thuốc trị thương nữa ư?” – Ma Tùng Quân làm như ngạc nhiên mà hỏi. Chuyện này, hắn đã sớm đoán trước.

Long Nguyên Giáp đã từng nói với hắn, thuốc trị thương này của hắn, tuyệt đối không được đem ra dùng tùy tiện cho kẻ khác. Nếu không sẽ dẫn họa vào thân. Tất nhiên lần này Ma Tùng Quân không dùng tùy tiện, hắn dùng có chủ đích là để lấy lòng Thú Nhân.

Có điều hơi phản tác dụng một chút. Thú Nhân ở đây chưa bao giờ tiếp xúc với con người mới ác, những gì họ biết về con người thường thông qua kể lại, hoặc một vài cuộc chiến nhỏ lẻ. Có thể nói hắn là con người đầu tiên đặt chân đến đây trên phương diện không thù hằn gì.

“Đúng vậy, thêm với bình cũ của ngươi. Hai bình có giá trị bao nhiêu, ngươi ra giá đi.” – Musli xòe tay ra nói.

“Giá... ta cũng không biết giá cụ thể thế nào. Ta chưa bao giờ bán thuốc trị thương cả.” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

“Vậy ngươi mua nó từ đâu? Chẳng lẽ không biết giá ư?” – Musli ngạc nhiên nói.

Ý của lão rất rõ ràng, nếu ngươi không rõ giá thì lọ thuốc kia chỉ có ngươi là người chế tạo ra nó.

“Không, là một người bạn ẩn cư đã lâu. Hắn cho ta vài bình phòng thân, rất tiếc, ta không thể bán cho các ngươi được. Lọ kia là vì cấp bách nên mới đưa, coi như món quà ta đến đây đi.” – Ma Tùng Quân cười nhạt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play