“Ta... thôi bỏ đi. Khi nào thì ngươi bán xong?” – Dewitt thở dài nói.

“Sắp rồi, còn hai nồi nữa.” – Ma Tùng Quân nhìn hai nồi nước lèo đang được đun sôi.

Từ nãy đến giờ, hắn bán liên tục được mười nồi hủ tiếu. Toàn bộ nước lèo và thức ăn nấu sẵn tích trữ được đều bán hết trong hôm nay, định bụng bán xong sẽ nấu tiếp để dành. Nhưng với mấy con trâu thèm thuồng này, e rằng Ma Tùng Quân khó có thể yên bình nấu được.

Nói đến cũng tài, vốn hắn chỉ nấu bữa trưa cho mọi người ăn. Không biết là ở vùng này kín gió hay sao, mà để mùi hương bay nồng nặc đến chỗ mấy tên Minotaur ở tít đằng xa. Thế là bọn họ theo mùi kéo đến tận đây đòi ăn ké.

Đời nào Ma Tùng Quân cho ăn miễn phí. Hắn hối mấy đứa nhỏ trong nhà ăn xong rồi bắt tay luôn vào việc bán hủ tiếu. Bản thân hắn tới giờ còn chưa được ăn tí gì. Vì Tích Điểm Cảm Xúc, vì ma tinh thạch nên nhịn đói một ngày cũng được chứ đừng nói một buổi.

Nửa ngày sau, Ma Tùng Quân chuẩn bị múc tô hủ tiếu cuối cùng thì bên bàn ăn bắt đầu xảy ra tranh cãi.

“Ngươi đến sau mà đòi ăn cái gì?”

“Ngươi nói ai đến sau? Không phải cái thân ngươi mập, cố tình bước qua đầu ta, chen lên phía trước hay sao?”

“Cái này chỉ trách ngươi quá lùn, không thể trách ta quá cao. Nếu ngươi cao bằng một nửa ta, đứng xếp hàng thì ta đã thấy ngươi rồi.”

Bấy giờ một tên Minotaur cao đến 5m, đập ngực tranh cãi với Dewitt. Thấy thế Ma Tùng Quân tự mình bê tô hủ tiếu cuối cùng đặt trước lên bàn trước mặt bọn họ mà nói:

“Có chuyện gì?”

“Là hắn chen hàng!!”

“Hắn đến sau!”

Hai tên đồng thanh quát.

“Phiền Bỏ Mẹ, chiếu lại hình ảnh!”

Ma Tùng Quân híp mắt lại, lấy máy tính bảng ra mà nói.

Một hồi sau... tên Minotaur khổng lồ chen hàng bị một đám Minotaur khác đánh cho một trận nhừ tử vì không chấp nhận sự thật. Hắn ta là kẻ chen hàng, đến khi Ma Tùng Quân đưa ra bằng chứng cho thấy hắn sai thì gã ta vẫn cố chấp.

Vốn hắn ta định trắng trợn cướp lấy tô hủ tiếu từ bàn ăn của Ma Tùng Quân. Lúc đó Ma Tùng Quân chỉ nói một câu: “Cái tô này mà vỡ, ta lập tức rời khỏi bộ lạc các ngươi...”

Lời hắn chưa kịp dứt thì Dewitt đã lao đến đánh đầu tiên, sau đó mấy tên Minotaur còn lại cũng hùa vào hội đồng. Thậm chí còn hi vọng Ma Tùng Quân lần sau bán nhiều nhiều lên một chút, chỉ cần có kẻ nào quấy phá, tất cả sẽ đồng tâm hiệp lực đánh kẻ đó.

Trong vô thức Ma Tùng Quân tạo ra hai hội lớn trong bộ lạc Minotaur. Hội fan cứng của quán hủ tiếu và hội fan cuồng của quán. Hội fan cuồng tập hợp những tên bị bón hành khi gây rắc rối tại quán, nhưng thay vì ghét quán thì lại thèm thuồng món hủ tiếu này hơn bất cứ ai. Sau hôm nay chúng tụ tập lại với nhau, tìm cách ăn nhiều hủ tiếu của Ma Tùng Quân hơn những kẻ khác.

Tất nhiên kế hoạch đó lại bị những tên Minotaur fan cứng khác phát giác, thế là tộc Minotaur xảy ra nội chiến hủ tiếu. Tín ngưỡng Ăn Hủ Tiếu từ đó cũng ra đời, phàm những kẻ cục mịch, không biết điểm dừng thì không được phép ăn hủ tiếu.

Hai bên đánh nhau ỳ xèo, làm cho nhà nhà gà bay chó chạy. Bất quá đó là chuyện của ngày mai, còn bây giờ nó vẫn chưa xảy ra.

“Ma Tùng Quân, không ngờ ngươi lại là một đầu bếp. Loài người nào cũng nấu ăn ngon như ngươi ư?” – Dewitt hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân hỏi.

“Ngươi đoán xem?” – Ma Tùng Quân cười cười, không muốn nói về vấn đề này.

Thấy thế hắn lại nhìn sang Đại Cathay, lập tức Đại Cathay quay mặt đi chỗ khác. Quay sang nhìn Tí Hai Ngón, Tí Hai Ngón định nói cho hắn nghe thì hắn thấy mặt Tí Hai Ngón hèn quá nên liền ngó lơ. Bản thân quay qua hỏi hai chị em Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

Đạt được kết quả mong muốn, Dewitt quay mặt đi chỗ khác. Đôi mắt hắn trở nên nghiêm túc, trong đầu hắn lúc này đang suy nghĩ muôn vàn điều về Ma Tùng Quân. Đang lúc hắn suy nghĩ như thế, đột nhiên có một cái bóng nhỏ lướt qua người hắn.

Dewitt nhìn theo, cái bóng nhỏ lao tới ôm chầm lấy Ma Tùng Quân.

“Verena... tại sao nó luôn bám lấy ngươi vậy Ma Tùng Quân?” – Dewitt nhíu mày hỏi.

“Hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Mà ngươi là thỏ, cũng ăn mặn hay sao? Còn định làm cho ngươi một phần chay.” – Ma Tùng Quân nhìn Dewitt húp mì gói mà nói.

Dewitt vừa ăn xong một tô hủ tiếu, còn thấy chưa đủ, còn muốn ăn thêm. Nhưng thịt thà đã sớm hết, chỉ còn một chút nước cặn của nồi nước lèo. Thế là chỉ với nước lèo và mì gói, Dewitt vẫn ăn ngon lành được.

Sau khi ăn xong, hắn cảm thấy bản thân suy nghĩ tiếp cũng không ra vấn đề gì. Verena bám lấy Ma Tùng Quân cũng không hại, hắn cứ theo lẽ thường mà đối đãi là được. Vì thế hắn đi đến nói với Ma Tùng Quân:

“Quân huynh đệ, nếu không còn chuyện gì. Theo ta tới gặp tộc trưởng Minotaur đi.”

“Ừm... đợi chút. Ngươi dụ con bé ra khỏi người ta được không?” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.

Hắn đã đưa cho Verena một bịch bim bim, nhưng con bé vẫn bám chặt lấy người hắn không buông.

“Dòng cái thứ ăn bám, người ta làm việc mệt nhọc cả ngày thì lăn ra ngủ. Giờ dậy thì hay rồi, lại bám lên người thúc thúc. Cái đồ lười biếng, béo ú, mặt dày, không có liêm sỉ!!”

Yên Nhược Đan chống nạnh, đứng một bên mắng.

Nghe như đấm vào tai, Verena nổi lên gân xanh, buông tay khỏi người Ma Tùng Quân. Hai chân nhẹ nhàng tiếp đất, Verena chỉ tay thẳng mặt Yên Nhược Đan mà nói:

“Ngươi! Đáng thương... người thân... không có!”

Yên Nhược Đan nhíu chặt hai hàng lông mày liễu, con bé nghe không ra Verena đang mắng mình cái gì. Bởi cái máy phiên âm Phiền Bỏ Mẹ lúc này lại dở chứng, không chịu dịch lời nói của Verena.

“Hả? Ngươi nói cái gì thế?” – Yên Nhược Đan đưa nắm đấm nhỏ về phía trước mà đe dọa.

Lúc này Verena đang định nói thêm gì nữa, nhưng đầu con bé lại bị Ma Tùng Quân nắm chặt lại. Sau đó hai tay hắn chuyển sang bế Verena lên, đem con bé đi chỗ khác. Vừa đi hắn vừa nói:

“Ta không biết ngươi có phải là một đứa trẻ thật hay không. Ta cũng không biết ngươi làm sao biết được chuyện đó, nhưng có một điều ta muốn nói cho ngươi hiểu. Nếu ngươi là một đứa trẻ, ta sẽ bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu ngươi không phải là một đứa trẻ, tốt nhất nên cẩn thận lời nói của mình đi.”

“Đừng bao giờ lấy sự mất mát của người khác ra làm trò đùa!!”

Ma Tùng Quân gằn giọng, lời nói của hắn mang đầy tính cứng rắn. Thể hiện rất rõ quan điểm của mình, hắn không muốn những đứa trẻ nhà mình phải chịu tổn thương vì lời trêu chọc của những kẻ bên ngoài. Dù đó có là con nít cũng không được.

Verena ngẩng đầu lên, gương mặt béo ụ, ngơ ngác nhìn đôi mắt dữ tợn của Ma Tùng Quân. Không vì thế mà con bé sợ hãi, ngược lại Verena còn lao đến ôm chầm lấy chân của Ma Tùng Quân.

“Vì sao?” – Ma Tùng Quân lẳng lặng hỏi.

Hắn không tin Verena này là một đứa con nít bình thường. Nó khác với sự hồn nhiên của Long Hân Nghiên, con bé này có một thứ gì đó khiến cho Ma Tùng Quân cảm thấy tâm hồn bản thân như bị soi thấu.

“Verena là nhà tiên tri tương lai của bộ tộc Karlik chúng ta. Con bé còn có một năng lực nữa, chính là nhìn thấu ký ức. Con bé có thể nhìn thấu được ký ức, quá khứ của các ngươi thông qua việc chạm vào!”

“Thình Thịch!”

Bấy giờ Dewitt đi đến, nói một câu khiến cho con tim bé bỏng của Ma Tùng Quân đập thình thịch lên một cái rõ to.

Thế này thì bỏ mẹ rồi... vụ của con Gâu chẳng lẽ bại lộ ngay từ đầu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play