"Phốc, mở cửa hàng Taobao, ngươi nói ngươi mở cửa hàng Taobao, ngươi đừng nói đùa a, Lâu Xuân Vũ, ngươi từ bỏ công việc tốt lương một năm 100 đồng ở chỗ của ta, nếu như ngươi nói ngươi đi ăn máng khác hoặc là bị người ta đào đi ta còn tin, kết quả ngươi nói với ta ngươi mở cửa hàng Taobao." Dáng tươi cười của Trương Hâm từng chút thu lại, bởi vì Lâu Xuân Vũ là nghiêm túc.

Trương Hâm hỏi: "Ngươi xác định sao? Ta biết Taobao là cái gì, ta cũng từng dùng qua, nhưng mà không có ai coi trọng cái này, cũng không có ai thật sự coi đây là kế sinh nhai. Ngươi là đang đùa với tương lai của ngươi. Ngươi mạo hiểm lớn như vậy, làm hình thức kinh doanh như vậy...Nếu như để ta làm quyết định, ta khẳng định là không thể tin được."

Sự băn khoăn của Trương Hâm là một điểm sai đều không có, chính Lâu Xuân Vũ cũng từng do dự, nàng muốn làm chuyện trước đó chưa từng làm qua, nếu là chưa từng làm qua, liền không tồn tại kết quả tất nhiên thành công hoặc là tất nhiên thất bại, nàng thử một chút lại có thể thế nào.


"Ta biết, xác thực không nhất định sẽ thành công. Nếu như ta thất bại, đến lúc đó tới tìm ngươi nói cho ngươi biết kinh nghiệm thất bại của ta, ngươi có thể đem ra làm trò đùa nói cho người khác nghe." Lâu Xuân Vũ nói với Trương Hâm.

"Ha ha ha, ta thích những lời này. Được rồi, kỳ thật lúc trước ta từng từ bỏ thi nghiên cứu sinh, ta đi ra sáng lập công ty, cũng không có ai xem trọng ta, mọi người cảm thấy ta quá mạo hiểm, hiện tại ta quay đầu nhìn lại, ta nói thật, ta vẫn là hối hận, lúc đầu ta liền hẳn là nên ở trong trường đọc sách, thời gian đọc sách là thoải mái nhất. Ta liền nói với một mình ngươi, ngươi đừng nói với người khác, đặc biệt là..."

Thanh âm của Trương Hâm càng lúc càng nhẹ, bàn tay của hắn nắm thật chặt lấy bụng của mình, thẳng đến khi áo sơmi bị hắn nắm nhăn nhúm thành một đoàn.


Trong mắt của hắn là biểu tình hoảng sợ không thôi của Lâu Xuân Vũ...

Tống Tây Tử cùng Lâu Xuân Vũ đi theo 120 đến bệnh viện, trong bệnh viện, Tống Tây Tử giấu không được vẻ mặt lo lắng.

Cảm giác áy náy trong lòng Lâu Xuân Vũ sắp tràn ra rồi, nàng nói: "Có phải là lỗi của ta hay không?"

Tống Tây Tử hỏi nàng: "Ngươi tranh cãi với hắn sao? Hay là ngươi lấy sao đâm hắn?"

Đều lúc này, còn có tâm tư nói đùa, bất quá tâm tình khẩn trương của Lâu Xuân Vũ vẫn là hóa hoãn hơn rất nhiều. Nàng lắc đầu, nói: "Không có, chúng ta không có tranh cãi, trong phòng làm việc, ta cùng lão bản liền nói về việc liên quan đến chuyện ta từ chức, trong quá trình chúng ta nói chuyện không có tranh cãi, sau đó ta thấy hắn ôm bụng một chút rồi ngã xuống. Sau đó ta gọi 120."

Từ lúc đầu Tống Tây Tử cũng không có trách Lâu Xuân Vũ, nàng còn không hiểu rõ Lâu Xuân Vũ sao, Lâu Xuân Vũ không thể làm người khác tức giận, người có thể bị nàng làm cho tức giận chỉ có một, đó chính là mình.


Nàng suy đoán Trương Hâm ngất xỉu hẳn là vấn đề từ thân thể của Trương Hâm, về phần tình huống như thế nào, phải chờ bác sĩ kiểm tra sau đó mới có thể biết rõ.

Ở cửa phòng cấp cứu, Lâu Xuân Vũ cùng Tống Tây Tử sóng vai đứng chờ tin tức, Lâu Xuân Vũ không thích không khí trong bệnh viện, nàng đã tới nơi này thật nhiều lần, cho nên khi đứng ở đây, sẽ khẩn trương cùng sợ hãi.

Tống Tây Tử cho rằng nàng là đang lo lắng cho Trương Hâm ở bên trong, "Hắn hẳn là bệnh cũ, bệnh cũ của hắn rất nhiều, dạ dày không tốt, gan không tốt, tuổi còn trẻ, thoạt nhìn bề ngoài chỉnh tề, kỳ thật bên trong đã sớm thành tổ ong."

Lâu Xuân Vũ càng lo lắng: "Vậy lần này thì sao?" Nàng phi thường lo lắng, bởi vì nàng biết rõ thân thể Trương Hâm có một bệnh cũ, không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng cũng nguy hiểm, sẽ đem Trương Hâm cùng người bên cạnh Trương Hâm giày vò qua lại. Cũng không biết lần này ngất xỉu, có phải là nguyên nhân kia hay không.
Tống Tây Tử suy nghĩ một chút, nói: "Trước kia dạ dày xuất huyết từng phải nhập viện, kiểm tra sức khoẻ phát hiện có sỏi mật, ta không biết lần này là bệnh gì. Kỳ thật ta đã sớm khuyên hắn, hảo hảo quý trọng thân thể, hắn không nghe, bất quá cũng không hữu dụng, để giải quyết loại chuyện này, phải từ từ, bên trong của hắn vốn là không tốt, sau đó người đi rồi hắn cũng liền từ bỏ."

"Lần này bất kể có phải là bệnh nặng hay không, đều nhất định phải để hắn lưu lại trong bệnh viện làm kiểm tra toàn diện." Lâu Xuân Vũ nghiêm túc mà nói với Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhẹ nhàng gật đầu. Nàng bị Lâu Xuân Vũ thuyết phục.

Chờ sau khi bác sĩ đi ra, các nàng mới biết nguyên nhân Trương Hâm ngất xỉu là do sỏi mật, về phần vì sao ngất xỉu, hoàn toàn là do đau mà ngất xỉu.
Ở trong phòng bệnh, Tống Tây Tử đối với Trương Hâm nằm trên giường bệnh dở khóc dở cười, Trương Hâm nói: "Các ngươi có thể không cần chuyện bé xé ra to sao? Đưa ta đến bệnh viện, để người ta chê cười đúng không. Chính là vài viên sỏi nhỏ. Ta nhất thời không chú ý, đau đến ngất đi thôi, ngươi dùng ba chưởng đánh ta tỉnh thì tốt rồi. Còn gọi xe cứu thương cái gì, lãng phí tài nguyên xã hội."

Tống Tây Tử nhìn về phía Lâu Xuân Vũ, cảnh tượng lúc đó làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, bởi vì Lâu Xuân Vũ gọi 120, Lâu Xuân Vũ phản ứng phi thường kịp thời, nhìn thấy Trương Hâm nam nhân này ngất đi, lập tức kêu 120, một bên kiểm tra thân thể tình huống của Trương Hâm, một bên đợi xe cứu thương.

Tống Tây Tử đứng ở bên cạnh, nghe Lâu Xuân Vũ lãnh tĩnh cùng nhân viên cấp cứu miêu tả tình huống lúc đó.
Khi lấy lại tinh thần hai người đã ở trong bệnh viện rồi, Trương Hâm tỉnh lại, muốn xuất viện, nhưng mà Tống Tây Tử đè hắn lại, không cho phép hắn đi, nhất định phải ở trong bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.

"Vậy công ty làm sao bây giờ." Trương Hâm có loại cảm giác khó hiểu khiến cho hắn phục tùng lời nói của Tống Tây Tử, lưu lại đối với bản thân là tương đối tốt, cho nên Tống Tây Tử vừa nói như vậy, hắn cũng dự định ở lại bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, điều duy nhất không yên lòng chính là công ty.

"Công ty thiếu ngươi sẽ không sụp đổ, ngươi trước nghỉ ngơi đi." Sắc mặt của Trương Hâm nửa điểm huyết sắc đều không có, Tống Tây Tử càng không thể để Trương Hâm trở về như vậy.

Tống Tây Tử nhân lúc đi làm thủ tục, Lâu Xuân Vũ ngồi ở bên cạnh Trương Hâm.
"Khi ngươi kiểm tra, nhất định phải làm cẩn thận một chút, đặc biệt là ở dạ dày." Lâu Xuân Vũ muốn thuyết phục Trương Hâm ở lại bệnh viện, làm một lần kiểm tra đối với thân thể.

Trương Hâm vẫn là biểu tình không màng tới, hỏi nàng: "Ngươi lần trước cũng từng nhắc nhở qua, muốn ta đến bệnh viện làm kiểm tra, lần này cũng nói ta làm kiểm tra, ngươi làm sao lại lảm nhảm dài dòng như vậy a, ngươi sẽ không muốn nói ta là ung thư dạ dày đi. Đừng nháo lên, ta không có bệnh gì, sỏi mật là bệnh cũ, không có việc gì ta vẫn là xuất viện..."

Lâu Xuân Vũ muốn nói lại thôi.

Nàng cúi đầu, có một cỗ lực lượng làm cho nàng vô pháp lên tiếng.

"Ta từng nghe Tây Tử nói qua, ngươi trước kia từng xuất huyết dạ dày, cái này vốn chính là một căn bệnh có thể lớn có thể nhỏ, nàng còn nói..."
Trương Hâm vốn đã ngồi dậy, bỗng nhiên cả người lại ngã xuống, nằm lại, "Được rồi được rồi, các ngươi quan hệ tốt đến loại trình độ này rồi, nàng đều đem chuyện của ta nói với ngươi rồi? Được rồi, làm kiểm tra liền làm kiểm tra a, ta vừa vặn cũng không muốn đi làm."

Lâu Xuân Vũ lộ ra dáng tươi cười, Trương Hâm nhìn rõ ràng, trong lòng buồn bực, là chính mình ở bệnh viện làm kiểm tra, nàng vui vẻ như vậy làm gì a.

Một tuần sau, Tống Tây Tử mang tâm tình trầm trọng mà đến công ty, Trương Hâm không có ở đây, công ty vẫn là dựa theo nhịp điệu bình thường mà vận chuyển, chỉ là thiếu đi lão bản Trương Hâm, rắn mất đầu, lại thêm chuyện Trương Hâm nằm viện mọi người cũng có một chút suy đoán.

Bầu không khí trong công ty có chút trầm xuống, Tống Tây Tử vẫn phải trấn an mọi người, hai vị lão bản bởi vì các loại lý do mà vắng mặt, có đôi khi Tống Tây Tử soi gương đều muốn hỏi bản thân trong gương, thật sự còn có thể kiên trì sao?
Cửa phòng làm việc của Trương Hâm đóng kín, nàng khe khẽ đẩy cửa phòng làm việc của Trương Hâm ra, một lát sau, lúc nàng đi ra cầm trong tay một vài thứ.

Ở trong văn phòng Lâu Xuân Vũ, tâm tình Tống Tây Tử rõ ràng rất áp lực.

Lâu Xuân Vũ không nói gì thêm, nàng rót một ly trà nóng cho Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử nhìn nhìn ly trà nóng vẫn còn đang tỏa nhiệt khí, ánh mắt từ ly trà chuyển dời đến gương mặt viết rõ sự lo lắng của Lâu Xuân Vũ.

Trên gương mặt tái nhợt của Tống Tây Tử bứt lên một dáng tươi cười miễn cưỡng, "May mắn ngươi thuyết phục được hắn, để hắn ở lại bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, kiểm tra ra có chút vấn đề nhỏ."

Lâu Xuân Vũ yên tĩnh nghe Tống Tây Tử nói chuyện, sau khi Tống Tây Tử uống trà nóng tâm tình khẩn trương đã dẹp loạn, chỉ là nếp nhăn giữa lông mày còn chưa biến mất: "Không cần lo lắng, không phải bệnh gì nghiêm trọng, bác sĩ nói còn phải theo dõi một chút. Ta để hắn trước ở bệnh viện, công ty liền còn chút phiền toái, ngươi nói có xui xẻo hay không, hai lão bản đều không có ở đây, người có thể làm chủ lại không có bao nhiêu, không phải ngươi muốn từ chức sao? Chuẩn bị lúc nào sẽ thu dọn đồ đạc?"
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta trước không vội, hiện công ty khẳng định không có thời gian xử lý chuyện của ta. Muốn từ chức, tùy thời liền có thể đi, không vội vàng."

"Vậy trong khoảng thời gian này ngươi chớ một chút, ta cũng cần ngươi giúp ta." Tống Tây Tử nghĩ chính là, nếu như Lâu Xuân Vũ ở công ty, ít nhiều có thể giúp mình một chút, xem như nàng ích kỷ a, nàng muốn kéo lấy Lâu Xuân Vũ ở lại công ty một thời gian, thẳng đến khi Trương Hâm có kết quả, thẳng đến khi Trương Hâm trở về, nàng lại để Lâu Xuân Vũ rời đi.

Lâu Xuân Vũ cho nàng một câu trả lời, người kia nói: "Ngươi còn cần ta, ta hiện tại sẽ không đi."

"Thật sao?" Tống Tây Tử hỏi nàng.

"Thật. Tuy rằng ta cũng không biết có thể giúp ngươi cái gì, nhưng mà trước kia dù sao ta từng làm phụ tá của ngươi, nếu như ngươi làm không hết việc, ngươi có thể giao cho ta, để ta tới giúp ngươi. Trong khoảng thời gian này ngươi không tìm được người khác, chỉ có thể để ta làm." Lâu Xuân Vũ dùng sức gật gật đầu, thái độ nghiêm túc của Lâu Xuân Vũ trấn an sự bất an trong lòng Tống Tây Tử, một tảng đá trong lòng Tống Tây Tử được để xuống, ánh mắt của nàng so với vừa rồi đã hòa dịu hơn rất nhiều, "Trương Hâm còn nói với ngươi một câu, Lâu Xuân Vũ quả thực là người liệu sự như thần, có thể biết trước."
Tim Lâu Xuân Vũ loạn nhịp. Nàng duy trì vẻ ngoài trấn định, nhưng trong lòng bởi vì những lời này mà nhấc lên gợn sóng.

Lâu Xuân Vũ mượn chuyện uống trà, cúi đầu, đem nét mặt của mình che giấu trong bóng mờ.

Tống Tây Tử nói: "Ai, Trương lão bản thảm rồi. Hắn một mình ở bệnh viện, khi người nhà của hắn sinh bệnh, hắn bận trước bận sau, người trong nhà muốn khám bệnh gì, để hắn đăng ký, hắn đều là việc nghĩa không chùn bước mà đi làm, tự mình có chuyện gì cũng có thể nhét sang một bên không quản, nhất định muốn đem chuyện của người nhà làm tốt, khắp nơi đều lấy cảm nhận của người nhà làm ưu tiên, kết quả chính hắn sinh bệnh nằm viện, người nhà của hắn đều bận việc, bao gồm cả cha mẹ hắn cũng thế, nói đến bất tiện, phải ở nhà chiếu cố tôn tử."
Khi Lâu Xuân Vũ nghe Tống Tây Tử nói đến chuyện của Trương Hâm, tâm liền mền đến khó hiểu, những chuyện này, nàng trước đó cũng đã gặp qua, đổi góc nhìn từ kinh nghiệm của bản thân, thế nhưng là đáng thương lại buồn cười như thế.

"Nhưng mà, Trương lão bản có tiền, mời vài vị cường tráng nam nhân cùng hắn, một ngày hai mươi bốn giờ..." Tống Tây Tử phanh lại chủ đề, bỗng nhiên ý thức được bản thân giống như đã để lộ cái gì, nhìn bộ dạng Lâu Xuân Vũ trước mắt như không để ý, liền chắc Lâu Xuân Vũ đã biết rõ tính hướng của Trương Hâm.

"Điều đáng thương nhất của Trương lão bản chính là Ứng đại ca không có ở bên cạnh, con người a, chính là bị coi thường như vậy, không đến thời khắc cuối cùng liền không biết ai đối với hắn là tốt nhất. Cái đó gọi là gì a, được yêu luôn là không biết quý trọng." Tống Tây Tử nói xong, cũng nghĩ không thông tại sao mình muốn nói những lời này trước mặt Lâu Xuân Vũ.
Lâu Xuân Vũ tự giễu mà nghĩ, nàng trước kia không chính là như vậy sao, nàng không biết ai đối với nàng tốt nhất, ai đối với nàng trân quý nhất, nàng đối tốt với người nhà, chính là muốn mượn chuyện đó để chứng minh địa vị của bản thân trong nhà, kết quả khi chính nàng có chuyện, nàng hy vọng trong nhà có thể tới thăm nàng, cho nàng một chút an ủi, người trong nhà còn cho rằng nàng là đang không ốm mà rên.

Tống Tây Tử đến bệnh viện thăm Trương Hâm, vừa vào phòng bệnh, một màn xuất hiện trước mắt làm cho nàng không tưởng tượng được, bước chân nàng dừng lại, đứng bất động tại chỗ.

Trong phòng bệnh, nàng nhìn thấy một người hẳn là nên ở nước ngoài lại đang xuất hiện ở chỗ này.

Ưng Nhạc Thiên mà nàng cho rằng đang ở nước ngoài lúc này lại an vị ở Trương Hâm bên giường, cầm dao gọt trái cây, hết sức chăm chú gọt trái cây cho Trương Hâm.
Trương Hâm nhắm mắt nằm trên giường, vài ngày không gặp đã gầy càng thêm lợi hại.

"Tây Tử, ngươi đến thăm hắn. Những ngày này, vất vả ngươi rồi." Đây là Ưng Nhạc Thiên mà Tống Tây Tử quen thuộc, giọng điệu ôn nhuu quen thuộc, dáng tươi cười chưa từng thay đổi trong trí nhớ. Chỉ là Ưng Nhạc Thiên cũng thật gầy.

Hàng lông mi Trương Hâm có chút rung rung, nhưng mà còn không chịu mở ra.

Tống Tây Tử nhìn thấy được, lại không nói gì.

"Làm sao ngươi biết, ta không có thông báo với ngươi." Chuyện Trương Hâm sinh bệnh, Tống Tây Tử liền gạt Ưng Nhạc Thiên, chỉ sợ sau khi Ưng Nhạc Thiên biết rõ sẽ không nỡ mà trở về. Tống Tây Tử không đành lòng khiến cho cuộc sống bình thản Ưng Nhạc Thiên thật vất vả mới lấy lại được lúc này lại bị phá hỏng.

"Ta vô tình biết được." Ưng Nhạc Thiên thở dài một tiếng, "Sau khi biết được ta liền không có biện pháp lại ở bên ngoài bỏ mặc hắn không quản, ta tự mình chạy về, ngươi sẽ châm biếm ta sao, lúc đầu ta từng khẳng định ta có thể buông xuống hắn, có thể không quản hắn, nhưng mà cuối cùng ta lại trở về, ta mềm lòng, ta không nỡ bỏ hắn."
Tống Tây Tử biết rõ đây là ý tứ của Ưng Nhạc Thiên, uyển chuyển mà trấn an nàng không cần lo lắng.

Tống Tây Tử cũng biết lúc này không cần có ý kiến là tốt nhất, bởi vì đây là tình yêu của hai người, nàng chỉ là người ngoài đứng xem, vậy nàng chỉ liền chịu trách nhiệm đứng xem thì tốt rồi.

Nàng nhìn thấy Trương Hâm giả vờ ngủ, nhìn đến Ưng Nhạc Thiên biết rõ Trương Hâm đang giả vờ ngủ, chỉ là làm ra vẻ không biết, chu đáo thu dọn đồ đạc, khi y tá đến làm kiểm tra cũng ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

Ai, hai chữ tình yêu, đâu chỉ là mệt mỏi như vậy, quả thực là đày đọa người đến sống không bằng chết.

Ở cửa phòng bệnh, Tống Tây Tử hỏi Ưng Nhạc Thiên: "Ngươi chuẩn bị lưu lại, hay là như thế nào đây?"

"Tạm thời là đi không được, tình huống này của hắn, ta tới đây trông nom hắn, người hắn quan tâm không có một ai đến thăm hắn, hắn trước kia chê cười bản thân là người cô đơn. Trước kia không phải, hiện tại mới phải."
Tình cảm quan tâm của Ưng Nhạc Thiên bộc lộ trong lời nói, hắn là lo lắng cho người nam nhân này, cũng vì không muốn lại bận tâm đến người nam nhân này nữa, cứng rắn cắt đứt liên hệ với người này.

Hắn cho rằng như vậy, là hắn có thể trở lại cuộc sống yên tĩnh, nhưng mà rõ ràng chính là làm chuyện vô dụng, cách xa nhau vạn dặm, lòng của hắn vẫn là bận tâm người này.

Vừa biết Trương Hâm phải làm phẫu thuật cắt mất gần phân nửa dạ dày, một mình nằm viện, người nhà của Trương Hâm cũng không có đến thăm, hắn vừa nghĩ tới hình ảnh kia liền không khống chế được mà muốn bay trở về, hắn mua vé máy bay nhanh nhất, không kịp thích ứng lệch múi giờ, chạy đến bên cạnh Trương Hâm.

Trương Hâm biết rõ hắn ngồi ở bên cạnh, lại giả vờ ngủ, giả vờ như không biết. Mà chuyện bản thân Ưng Nhạc Thiên có thể làm chính là làm ra vẻ không biết.
Hai người yêu nhau, bởi vì ở chung quá lâu, đối với thói quen của nhau rõ như lòng bàn tay, cho nên không quản đối phương làm cái gì nói cái gì, trong lòng đều là có tính toán, giả vờ liền biến thành một loại kỹ xảo thông minh trong sinh hoạt.

Trong mắt hắn, Trương Hâm vẫn là nam đồng học đại nhất tùy ý phô trương vừa quen lúc trước.

Trương Hâm cho rằng mình chính là muốn nhìn đến một mặt sặc sỡ loá mắt của hắn, kỳ thật bản thân yêu hắn, chính là sau khi nhìn đến bộ dáng hắn thua trận đứng ở một góc tường tự lẩm bẩm lầu bầu.

Những năm này qua đi, hai người tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng ồn ào mà tan rã trong không vui, nói cảm tình đả thương người, nhưng những tổn thương kia, không phải là một phần của tình cảm.
"Hắn ở đây giả chết, ngươi liền để cho hắn như vậy?" Tống Tây Tử xuyên qua cửa phòng bệnh bằng thủy tinh, nhìn vào bên trong. Nàng cùng Ưng Nhạc Thiên cùng nhìn đến tiểu động tác Trương Hâm duỗi tay cầm lấy một miếng trái cây đã được gọt đặt bên cạnh giường.

Ưng Nhạc Thiên nở nụ cười, trong mi nhãn đều là cưng chiều, cũng có bi thương.

"Nếu như có thể không thương hắn, ta đã sớm không muốn thương hắn. Ta có nhiều sách muốn xem như vậy, đời này đều không xem xong, trên thế giới có bao nhiêu nơi thú vị đang chờ đợi ta đến khám phá, đi đều đi không hết, ta đang lãng phí thời gian ở trên người hắn, không có nửa điểm không cam lòng, còn cảm thấy rất đáng giá."

"Nhìn ngươi như vậy, ta nói với bản thân, tuyệt đối đừng lâm vào tình yêu. Tình yêu sẽ đem người biến thành kẻ ngốc, cũng sẽ bức điên người đứng ngoài mà nhìn như ta." Tống Tây Tử vừa liếc nhìn vào bên trong, Trương Hâm nằm ăn trái cây mà bị nghẹn, Ưng Nhạc Thiên cuống quít đẩy cửa đi vào chiếu cố hắn. Tống Tây Tử ngửa lên trời trợn tròn mắt, một đôi cẩu nam nam.
Rạng sáng hai giờ, trong phòng khách vẫn là đèn đuốc sáng trưng, bàn ăn rộng lớn biến thành bàn làm việc cho hai người, hai chiếc máy tính, hai con người, với vẻ mặt phấn khởi và mệt mỏi giống nhau.

Bởi vì Trương Hâm không có ở đây, Tống Tây Tử tiếp thủ một vài công việc, lại phải chú ý công tác của mình, có chút làm không kịp liền phải đưa về nhà, ở nhà Lâu Xuân Vũ cũng giúp nàng, làm trợ thủ cho nàng.

Tống Tây Tử nghiêng cần cổ cứng ngắc, bởi vì đau đớn mà phát ra tiếng, thật muốn chết, nàng tuổi còn trẻ khẳng định sẽ bị bệnh nghề nghiệp rồi.

"Ngươi mệt mỏi liền đi ngủ đi." Lâu Xuân Vũ chú ý tới nàng không thoải mái, lên tiếng hối thúc nàng nghỉ ngơi.

Tống Tây Tử nhìn thấy Lâu Xuân Vũ cũng không tốt hơn chỗ nào, đây cũng không phải là ngày đầu tiên còn thức suốt đêm, Lâu Xuân Vũ cùng nàng hai người là vì số công việc vốn không phải là bổn phận của mình, trước sau bận rộn vài ngày, mỗi ngày đều tăng ca, hơn nữa đều là tăng ca đến rạng sáng hai ba giờ mới kết thúc, hôm nay thoạt nhìn càng cực khổ, tăng ca trở thành chuyện bình thường, thành thói quen, cũng thành sự ăn ý giữa hai người.
Tống Tây Tử khẽ vươn tay, Lâu Xuân Vũ liền biết nàng muốn cái gì, Tống Tây Tử còn chưa mở miệng, Lâu Xuân Vũ liền đem tài liệu đã làm tốt kịp thời đưa cho nàng, để nàng kiểm tra.

Phối hợp ăn ý, là nhiều năm như vậy đã thành thói quen, cũng là bởi vì Lâu Xuân Vũ thời khắc đều lưu ý biểu tình của Tống Tây Tử, để trước tiên có thể làm ra phản ứng.

Tống Tây Tử cũng biết, nàng đang hưởng thụ sự chiếu cố của Lâu Xuân Vũ. Nàng rất hưởng thụ, thật sự chính là nhạc tại kỳ trung, đã có một ý tưởng ích kỷ, nàng thầm nghĩ dừng lại ở trạng thái này, giữa những lần nghỉ ngơi của nàng, khi uống trà, thậm chí khi đi wc, chỉ cần nghĩ đến Lâu Xuân Vũ hỗ trợ mình, liền sẽ cảm khái Lâu Xuân Vũ thật tốt, một bên lại cầu khẩn mối quan hệ như vậy không cần thay đổi, sau này Lâu Xuân Vũ không cần lại thổ lộ, không nên nhắc lại chuyện tình yêu, khiến cho mối quan hệ của hai người biến chất, thậm chí sẽ làm cho mình không thể không áp dụng thái độ xa cách.
Nội tâm của nàng luôn có một phần gọi là lương tâm, đang nhắc nhở nàng làm người không thể ích kỷ như vậy.

Nhưng mà hiện tại cũng chính bởi vì Lâu Xuân Vũ, hóa giải áp lực của nàng, không để cho nàng mệt đến mức tan vỡ, nàng xuất phát từ nội tâm mà muốn nói, có ngươi thật tốt.

"Có ngươi ở đây thật tốt." Tống Tây Tử kìm lòng không được mà nói ra.

Lâu Xuân Vũ đang uống trà, nghe được câu này, hình ảnh dừng lại bất động,

Tống Tây Tử áo não không thôi, nàng làm sai, nàng thật sự sai rồi, rõ ràng đã phát lời thề muốn giữ khoảng cách, không cho Lâu Xuân Vũ bất cứ cơ hội nào a.

Lâu Xuân Vũ qua loa mà trả lời một câu: "Chỉ cần tiền lương ngươi trả không có lỗi với sự vất vả của ta, ta liền cảm thấy đáng giá."

Tống Tây Tử cảm tạ người kia thay mình giải vây, nói thật, nàng thật sự vô cùng lo sợ vào thời điểm kia, sẽ xúc động lên tâm sự của Lâu Xuân Vũ. Bản thân lúng túng, Lâu Xuân Vũ cũng không thoải mái.
Khóe mắt Lâu Xuân Vũ bắt được tâm tình Tống Tây Tử biến hóa, không tiếng động mà thở dài, bản thân yêu Tống Tây Tử, không nghĩ tới tình yêu của mình, lại mang đến cho Tống Tây Tử áp lực lớn như vậy, thời khắc đều lo lắng mình muốn cùng nàng thổ lộ, đây chính là một chuyện cười, bất quá, trong lòng Lâu Xuân Vũ cũng không ghét Tống Tây Tử như vậy, ngược lại cảm thấy Tống Tây Tử như vậy, là một Tống Tây Tử chân thật. Không phải là một thần tượng vĩnh viễn cao cao tại thượng trong trí nhớ, không phải là thần tượng tạc từ đá khắc từ gỗ, không phải là hình tượng chỉ có thể đặt trong lòng mà sùng bái không thể chạm đến, là Tống Tây Tử thật sự sinh động.

"Phương diện tiền bạc, ta chắc chắn sẽ không hẹp hòi, ta nhất định sẽ cho ngươi một con số khiến ngươi hài lòng." Tống Tây Tử chú ý tới ly trà của Lâu Xuân Vũ đã không còn nước, nghiêng người rót một ly cho Lâu Xuân Vũ
Nàng có thể nói như vậy, là bởi vì nàng có sự tự tin như vậy, cũng là xuất phát từ nội tâm mà cám ơn Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ trong thời khắc nàng cần nhất không có vung tay rời đi, mà là lựa chọn đứng cùng một chỗ với nàng, giúp đỡ nàng, trợ thủ cho nàng.

Nói thật, khi Lâu Xuân Vũ nói muốn tiền, tâm tình của Tống Tây Tử kỳ thật là phức tạp, một mặt là thoải mái, nàng muốn chính là kết quả này, không nói đến chuyện cảm tình, nói đến tiền, dùng tiền mua sự cắt đứt, so với dán cái mác cảm tình liền tốt hơn nhiều.

Nhưng mà ở một khía cạnh khác, Tống Tây Tử lại có chút thất lạc, về phần cụ thể vì cái gì mà thất lạc, nàng lại muốn cái gì, nàng không muốn suy nghĩ quá sâu.

Lâu Xuân Vũ nói: "Đưa tiền là có thể, nhưng thứ khác là không có khả năng. Là ý tứ này a."
Nghe nói như thế, bàn tay Tống Tây Tử run lên, nước nóng thiếu chút nữa đã vẩy lên máy tính, cũng may nàng thu tay lại kịp thời.

"Đừng nói đùa."

Lâu Xuân Vũ bĩu môi, giữ yên lặng.

Tiếp theo, hai người vẫn duy trì bầy không khí khẩn trương lại có chút biến vị này, tiếp tục công việc.

Không biết lúc nào, dù sao ngoài cửa sổ đã có một chút ánh sáng, xa xa nhìn đến, đèn đường một vùng lại một vùng bị dập tắt, trên đường cái an tĩnh dần dần đã có thân ảnh người hoạt động, Lâu Xuân Vũ xoa xoa hai mắt mệt mỏi, đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa.

Nơi xa nhất tầm mắt nàng có thể nhìn đến, nơi rìa thành thị đang bắt đầu hỗn độn.

"Có chút lạnh." Trên bờ vai có thêm một chiếc áo khoác, bên tai đã có thanh âm quan tâm.

Lâu Xuân Vũ quay đầu lại, đôi mắt tràn đầy tơ máu đỏ thẳng tắp mà nhìn Tống Tây Tử đứng ở bên cạnh nàng, thanh âm khàn khàn nói một câu: "Cám ơn."
"Ta nghĩ tới, vài năm trước a, khi chúng ta còn tới trường, công ty muốn chuyển trụ sở, ngươi đến giúp ta, công việc nhiều đến mức hai người chúng ta làm thế nào đều làm không xong..." Tống Tây Tử nhớ lại quá khứ, nói ra, thanh âm càng lúc càng nhỏ.

Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, biết rõ thanh âm của nàng càng lúc càng nhỏ nguyên nhân là vì cái gì.

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Tây Tử, nói với Tống Tây Tử: "Khi đó ta liền đã yêu ngươi, ta không muốn ngươi một mình quá mệt mỏi, ta nghĩ có thể giúp ngươi một chút liền giúp một chút, ngươi nghĩ như thế nào?"

"Cái gì mà nghĩ như thế nào?" Tống Tây Tử hỏi lại nàng.

"Ngươi là cao hứng, hay là buồn nôn?"

Lâu Xuân Vũ nín thở chờ đợi đáp án của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử để cho người kia chờ đợi trong chốc lát, nàng trước tiên đem ánh mắt chuyển dời đi, nói: "Khi đó ta cho rằng chúng ta là bằng hữu. Là loại bằng hữu tốt nhất. Cho nên ta rất vui vẻ."
"Ân, từ bằng hữu tốt nhất này, là ngươi nói, ta chưa từng nói qua." Dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ pha đắng chát

Tống Tây Tử không còn lời nào để nói, nàng cùng Lâu Xuân Vũ sóng vai mà đứng trước cửa sổ sát đất, Lâu Xuân Vũ không nói chuyện, Tống Tây Tử cũng không muốn nói chuyện, cùng nhìn đến thành phố lớn phồn hoa này.

"Ta thích đứng ở đây này nhìn ra phong cảnh phía ngoài, có thể nhìn đến tiểu biệt thự ở tô giới, cũng có thể nhìn đến nhà cao tầng nơi xa xa. Ta không muốn chuyển đi." Trước đó, nàng chỉ ở chỗ này hơn một năm, nhưng mà nàng vô số lần đứng ở chỗ này, dùng góc độ này mà nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đời này, nàng lại vào ở đây, nàng vẫn là rất thích đứng ở chỗ này, phong cảnh phía ngoài nhìn hoài không chán.

"Ta không nói để ngươi chuyển đi. Ta không phải là loại người nhỏ mọn như vậy, nhưng mà ta muốn có ước pháp tam chương với ngươi." Tống Tây Tử nghe Lâu Xuân Vũ nói không muốn chuyển đi, nàng mới ý thức tới, lời chính mình nói với Lâu Xuân Vũ có bao nhiêu cự tuyệt, nhưng mà không có một câu nào muốn để cho Lâu Xuân Vũ chuyển đi, chính nàng cũng không nỡ để Lâu Xuân Vũ rời đi, giống như đã quyết định như vậy, chỉ cần bản thân Lâu Xuân Vũ không chuyển đi, nàng liền sẽ không để cho Lâu Xuân Vũ chuyển đi.
"Không ước." Lâu Xuân Vũ vứt bỏ hai chữ, xoay người rời đi.

Hai chữ kia dòn vang mạnh mẽ, quanh quẩn thật lâu giữa không trung, không dễ dàng biến mất.

Tống Tây Tử thần sắc phức tạp, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lại nói tuy rằng nàng chuyển vào nơi này đã hơn bốn năm, nhưng mà rất ít khi nhàn hạ thoải mái đứng ở chỗ này ngắm phong cảnh, ngược lại nàng thường xuyên nhìn thấy Lâu Xuân Vũ đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì, dù sao vừa nhìn liền có thể nhìn đến mê mẫn, nhìn đến xuất thần, có đôi khi có thể đứng nhìn một cả giờ, vẫn không di chuyển.

Khi Tống Tây Tử đứng ở vị trí Lâu Xuân Vũ thường đứng nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ chính là nơi này có cái gì, Lâu Xuân Vũ lại đang nhìn cái gì?

Tống Tây Tử không biết, Lâu Xuân Vũ đứng ở chỗ này, chính là nhìn phong cảnh giống như kiếp trước, chính là nghĩ đến Tống Tây Tử ở kiếp trước, từng chữ từng câu, từng ly từng tý, chỉ cần nhớ đến, tâm liền giống bị đặt trên than hồng, nhưng mà dù cho đau đớn như vậy, Lâu Xuân Vũ vẫn sẽ phản phản phục phục mà đi đến nơi đây. Dù cho đau đớn, nàng cũng vẫn như cũ muốn hồi tưởng, nàng sợ sẽ quên, phải dùng cách này để thời thời khắc nhắc nhở bản thân, Tống Tây Tử ở kiếp trước, đã phải chịu đựng những đau đớn, càng đau hơn nỗi đau của chính mình.
Khi Tống Tây Tử xoay người, quay đầu nhìn qua gian phòng này, phòng tiếp khách, phòng bếp, nàng chính là cảm thấy nơi này dường như có chút lạ lẫm, là cái gì không thích hợp, nàng cho rằng hẳn là có một số thứ đã khác biệt, rõ ràng đây là nơi nàng mỗi ngày trở về sinh hoạt cùng nghỉ ngơi, nàng rõ thế nhưng lại cảm thấy xa lạ.

Tống Tây Tử lại đến bệnh viện thăm Trương Hâm, Trương Hâm phẫu thuật rất thành công, dạ dày bị cắt một phần nhỏ, nhưng mà các chức năng cơ bản vẫn là ổn, sau này sinh hoạt chỉ cần chú ý một chút, sẽ không chết, chỉ cần khôi phục vẫn là một Trương Hâm vui vẻ.

Hắn nằm trên giường bệnh tuyết trắng, quần áo bệnh nhân bao lấy thân thể gầy đi không chỉ là một vòng, trên cánh tay truyền nước biển, nhưng mà đôi mắt vẫn như cũ lòe lòe tỏa sáng, hắn còn có tâm tình trêu chọc Tống Tây Tử, "Dưới sự lãnh đạo của Tống lão bản, công ty đóng cửa rồi sao?"
"Sắp rồi, ta cố gắng thêm một chút nữa, ngày mai sẽ có thể đóng cửa a."

Trương Hâm cười cười, tác động đến vết thương, trong nháy mắt gương mặt vo thành một nắm.

Ưng Nhạc Thiên dùng tăm bông ẩm thấm qua bờ môi của hắn, để hắn dễ chịu một chút.

Trương Hâm vươn đầu lưỡi ra liếm chất lỏng trên môi, cho Ưng Nhạc Thiên một ánh mắt, để hắn một lần nữa cho mình chút nước, Trương Hâm khát nước.

Ưng Nhạc Thiên chiếu cố có thể nói là cẩn thận, bưng trà rót nước, đều không cần y tá ra tay, hắn đem người yêu hầu hạ đến thoải mái, mà loại việc đổ phân đổ nướƈ ŧıểυ dơ bẩn, cũng là do hắn làm, Tống Tây Tử đã nhìn ra được, Ưng Nhạc Thiên nhạc tại kỳ trung.

Trước kia tại sao nàng không phát hiện ra Ưng Nhạc Thiên là loại người này, nàng cho rằng Ưng Nhạc Thiên không ăn nhân gian khói lửa, là một quý công tử thập phần tiên khí, hiện tại mới phát hiện ra, Ưng Nhạc Thiên kỳ thật chính là có thể tiêm dương xuân thủy*.
(*Người được nuông chiều, tay không dính nước)

"Ngươi thật là hưởng phúc a." Tống Tây Tử nói với Trương Hâm, trong lời nói có một loại thống hận, tình yêu đày đọa người đến không còn hình dáng, kéo người xuống khỏi thần đàn, cũng làm cho vị thần trong lòng người khác hoàn toàn thay đổi.

Trên gương mặt tái nhợt của Trương Hâm đã có ý cười, "Đúng vậy a, Nhạc Thiên còn nói với ta, ta là người có phúc, ngươi hôm nay cũng nói với ta như vậy, nói rõ mệnh của ta tốt chính là chuyện được mọi người thừa nhận."

Tống Tây Tử muốn trào phúng hắn vài câu, nhưng mà nhịn xuống, dù sao Trương Hâm là bệnh nhân, đối với bệnh nhân vẫn là nhân từ một chút.

"Ta ngày mai sẽ về công ty, ta ở công ty, mới có thể giảm bớt chút áp lực cho ngươi." Ưng Nhạc Thiên nhìn thấy sự khó khăn của Tống Tây Tử, tinh lực của nàng cũng sắp bị chuyện của công ty tiêu hao hết rồi. Chuyện Trương Hâm nằm viện, đến đột ngột, lại gấp gáp, Trương Hâm bỗng nhiên ngã xuống, nằm viện làm kiểm tra một chút, kết quả lại phải tiến hành phẫu thuật, khiến cho lòng người hoang mang, Tống Tây Tử chịu đựng áp lực nhiều đến mức người ngoài khó có thể tưởng tượng nổi.
Ưng Nhạc Thiên có thể tưởng tượng ra được, cho nên hắn không đành lòng nhìn Tống Tây Tử trở nên tiều tụy.

Tống Tây Tử phất phất tay, nói: "Được rồi được rồi, ngươi trở về cũng không có gì hữu dụng, không tập trung, còn không bằng ở bệnh viện chiếu cố thật tốt bệnh nhân, còn có a, Ứng đại ca, ngươi cũng đừng chỉ chú ý chiếu cố nhân sĩ tàn tật, đem thân thể của mình cũng phá nát a."

Trong khoảng thời gian này cuộc sống của Tống Tây Tử không tốt, người bên cạnh nàng cũng không có mấy ai vui vẻ. Nàng, Lâu Xuân Vũ, vì nàng mà làm việc, bị nàng lôi xuống nước, cũng đã vài ngày không được ngủ ngon.

Trương Hâm bên này càng không cần phải nói, là một bệnh nhân, lúc trước khi chẩn đoán của bác sĩ còn chưa có hắn ngược lại liền bình tĩnh, khi Ưng Nhạc Thiên đi ra ngoài liền viết di chúc, đem tài sản đều lưu lại cho Ưng Nhạc Thiên, sau khi Ưng Nhạc Thiên nhìn đến liền đem di chúc xé thành từng mảnh nhỏ. Nói hắn chớ suy nghĩ lung tung, là một bệnh nhỏ mà thôi, bác sĩ đều không có nói là bệnh nan y, tự mình dọa mình, cũng chính là đem nỗi sợ hãi giày vò người bên cạnh.
Sau khi có kết quả chẩn đoán cuối cùng, Trương Hâm mới biết thân thể của mình thì ra là bị bệnh, trong dạ dày có một khối bướu lành, không tới mức độ ung thư, phát hiện sớm, còn chưa chuyển biến xấu, bác sĩ cũng vui mừng may mà nằm viện làm kiểm tra toàn thân, phát hiện sớm a, cắt bỏ thì tốt rồi. Chỉ là là chuyện này, làm cho tâm ý của hắn đối với người nhà trở nên nguội lạnh, hắn vì người nhà bỏ ra nhiều như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, khi hắn thật sự cần đến người nhà quan tâm, sự quan tâm của người nhà liền thua xa tiêu chuẩn của hắn.

Kỳ thật hắn có thể hiểu được, hắn là lão đại, từ nhỏ lớn lên ở nhà bà nội, quan hệ với cha mẹ cũng không thân cận, sau khi hắn gây dựng sự nghiệp thành công, cho gia đình nhiều tiền như vậy, ứng phó những yêu cầu không ngừng nghỉ của gia đình, hơn nữa nhạc tại kỳ trung, bởi vì hắn cho rằng đây chính là biểu hiện người trong nhà quan tâm hắn cần đến hắn, hiện tại nhìn lại căn bản là không phải, sau khi hắn nhìn thẳng vào hết thảy mọi chuyện, liền chìm trong hối hận, chuyện hắn hối hận không thôi chính là thái độ trước kia đối với Ưng Nhạc Thiên.
Ưng Nhạc Thiên từng nói với hắn rất nhiều lần, từng khuyên nhủ hắn rất nhiều lần, hắn đều không nghe lọt, hắn cho dù biết mình làm một chuyện không đúng, nhưng mà hắn sẽ không sửa đổi, bởi vì hắn cho rằng đây là sự kiên trì của hắn, hắn chỉ có kiên trì làm chuyện bản thân cho là đúng, mới có khả năng chứng minh bản thân.

Ưng Nhạc Thiên xuất ngoại, đoạn thời gian kia hắn suy nghĩ rất nhiều, nhưng mà vẫn là nghĩ không đủ thấu triệt, vẫn là một trận bạo bệnh này hữu dụng, hắn nằm trên giường bệnh, thuốc gây mê tiến vào thân thể của hắn, trước mắt hắn là ánh sáng bao vây, hắn thanh tỉnh, lại không có cảm giác.

Thần chí của hắn thanh tĩnh mà làm một giấc mộng, mộng thấy hắn và Ưng Nhạc Thiên tuổi tác đều đã rất lớn, trên cánh tay Ưng Nhạc Thiên đều là vết thương, những vết thương kia đang chảy máu...Hắn lại nhìn thấy Tống Tây Tử, Tống Tây Tử cũng trở thành người hắn hoàn toàn không quen biết, giống như một người quả phụ, đang vì ai thủ tiết. Hắn hỏi hai người này, các ngươi làm sao vậy, đem bản thân trở thành như vậy.
Ánh mắt hai người nhìn hắn, khiến cho hắn sinh lòng sợ hãi.

Ánh mắt Ưng Nhạc Thiên minh minh bạch bạch viết ra sự vô lực.

Trong mắt Tống Tây Tử căn bản không có chính mình.

Trong gương hắn nhìn thấy một gương mặt xa lạ, gương mặt đó, hàng lông mày theo thói quen mà nhíu chặt, che đậy không được sự tự phụ thực chất bên trong. Hắn đối mặt với chính mính trong gương, đây là người ngay cả hắn cũng đều cảm thấy sợ hãi.

Sau đó tỉnh lại hắn liền đã ở trong phòng bệnh, hiệu quả của thuốc gây mê từng chút biến mất, Ưng Nhạc Thiên ngồi ở bên cạnh giường của hắn, ghé vào mép giường mà ngủ thiếp đi.

Khi ngủ, không quên cầm lấy ngón tay của hắn, lo sợ ngủ quên sẽ vô tình đè nghẹn dây truyền nước biển, bàn tay vẫn bảo trì trạng thái nắm lấy, Ưng Nhạc Thiên dùng tư thế nằm úp sấp mà ngủ rõ ràng là phi thường không thoải mái, cho nên hàng lông mày của Ưng Nhạc Thiên chưa từng giãn ra.
Trương Hâm khó khăn vươn tay, hắn muốn vuốt phẳng nếp gấp giữa lông mày Ưng Nhạc Thiên, nhưng mà cánh tay giống như bông, hắn muốn lên tiếng, thanh âm cũng không phát ra được. Điều này làm cho hắn thật ảo não.

Động tĩnh rất nhỏ cũng có thể làm cho Ưng Nhạc Thiên lập tức tỉnh lại, ánh mắt của hắn và Trương Hâm đối lập, Trương Hâm bị tâm tình bi thương bao phủ, chóp mũi cay mũi, "Nhạc Thiên, Nhạc Thiên..." Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể gọi tên Ưng Nhạc Thiên.

Ưng Nhạc Thiên cho rằng vết thương của Trương Hâm khó chịu, đứng dậy đi ấn chuông, muốn gọi y tá đến, hắn cảm thấy cần phải làm kiểm tra một chút.

Trương Hâm gọi hắn lại, "Không cần, không cần, ta không có việc gì."

Hắn chỉ là cảm động, muốn chạm đến người trước mắt, có loại xúc động mất đi mà tìn lại được, kết quả lại làm cho Ưng Nhạc Thiên sợ hãi.
Sau đó vài ngày, Trương Hâm giống như thay đổi thành người khác, thái độ đối với Ưng Nhạc Thiên cũng bất đồng, hắn lúc này, thời khắc chú ý đến suy nghĩ của Ưng Nhạc Thiên, có đôi khi thậm chí là có thái độ thận trọng.

Khi Tống Tây Tử nói chuyện với Ưng Nhạc Thiên, bàn tay Trương Hâm vô thức tìm được cổ tay Ưng Nhạc Thiên, kia đã trở thành tiểu động tác của hắn, bởi vì trong giấc mộng của hắn, hắn rõ ràng nhìn đến chỗ này có vết thương đỏ tươi, nhìn da thịt nơi miệng vết thương, có thể biết được khi Ưng Nhạc Thiên cắt xuống một đao kia, là mang theo quyết tâm như thế nào.

Vài ngày trôi qua, Trương Hâm nhớ lại giấc mộng kia, vẫn có thể nhớ đến từng chi tiết trong mộng, chính là bởi vì như vậy, hắn đối với Ưng Nhạc Thiên càng thêm cẩn thận, hắn sợ trên cổ tay Ưng Nhạc Thiên thật sự sẽ xuất hiện vết thương.
Tống Tây Tử chú ý tới tiểu động tác của Trương Hâm, ánh mắt dừng lại ở nơi hắn đang đặt bàn tay.

Ưng Nhạc Thiên có chút xấu hổ, muốn đem bàn tay thu hồi, bị Trương Hâm cầm chặt không thả, Trương Hâm nói: "Làm sao vậy? Xin lỗi? Ngươi là tiểu thư khuê các sao? Tay đều không cho lão công nắm."

Hắn vừa dứt lời, Ưng Nhạc Thiên vội nhìn nhìn chung quanh, trên những giường bệnh xung quanh đều có người, còn có y tá cùng người nhà bệnh nhân, hắn nói như vậy, bị người khác nghe thấy sẽ nghĩ như thế nào a.

Điểm ấy, Trương Hâm và Tống Tây Tử đều không tán đồng, nghĩ Ưng Nhạc Thiên có phải là quá ngốc hay không.

Mấy ngày nay Ưng Nhạc Thiên chiếu cố Trương Hâm, ngày tiếp nối đêm mà cẩn thận chiếu cố, hơn nữa ánh mắt Ưng Nhạc Thiên nhìn Trương Hâm, người sáng suốt đều nhìn thấy rõ ràng, đừng nói là bệnh nhân ở nơi này, ngay cả y tá thỉnh thoảng tới đây kiểm tra phòng đều đã biết, đem Ưng Nhạc Thiên gọi là vị kia của bệnh nhân số 18.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tiểu kịch trường

Tống Tây Tử: Ta không muốn ngươi chuyển đi, ta chỉ muốn cùng ngươi làm ước hẹn, ngươi đừng yêu ta, chúng ta vẫn là bằng hữu.

Lâu Xuân Vũ: Không ước. Hừ.

Tống Tây Tử: Ngươi... Ngươi nữ nhân đáng chết này, thế nhưng lại có cá tính như vậy!

Lâu Xuân Vũ:???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play