Nàng đem những lời này nói liền một mạch, nói xong, cam chịu số phận mà nín hơi chờ đợi. Trên đường trở về nàng đã sớm quyết tâm muốn thẳng thắn cùng Tống Tây Tử, sau khi nàng thật sự một hơi nói xong, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.

Nàng nói ra, là sảng khoái, cũng là buông xuống. Lâu Xuân Vũ lo được lo mất kia, không phải là nàng chân thật, nàng như vậy, chính là vì quá để ý cảm nhận của Tống Tây Tử, cũng quá sợ mất đi, nhưng mà không nói, nàng cũng sẽ mất đi, vì cái gì không dứt khoát nói rõ một lần duy nhất.

Tống Tây Tử ngồi ở đối diện nàng luôn bảo trì an tĩnh. Phần an tĩnh này, giằng co thật lâu, lâu đến mức nhịp tim Lâu Xuân Vũ thiếu chút nữa đã dừng đập.

Tống Tây Tử bình tĩnh mà phản hỏi một câu: "Nói xong rồi?"

"Nói xong rồi." Khóe miệng Lâu Xuân Vũ bứt lên một nụ cười nhạt.


"Nói xong rồi, ta đây hỏi ngươi một câu, ngươi nói yêu thích ta đã thật lâu, là bắt đầu từ khi nào?" Nghe được Lâu Xuân Vũ chính miệng thừa nhận tình cảm đối với mình, tâm tình Tống Tây Tử rất phức tạp, nàng ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt, nàng không muốn làm kẻ ngốc, nếu như có người mang mục đích mà tiếp cận nàng, không quản mục đích này là gì, nàng đều sẽ bài xích.

Trái lại những người thoải mái tới nói ái mộ, sau khi bị nàng cự tuyệt còn có thể mỉm cười làm bằng hữu, nàng không thể tiếp nhận chính là loại người có tâm kế.

Nếu như Lâu Xuân Vũ không phải là Lâu Xuân Vũ, lúc này có lẽ đã không thể tiếp tục ngồi trước mặt nàng.

Nhưng mà cũng chính vì là Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử đối với nàng không nhẫn tâm được mà đuổi nàng đi, thậm chí trong lòng muốn tìm có thay nàng, có lẽ nàng là có nguyên nhân nào khác.


Lâu Xuân Vũ là thống khoái, hiện tại người tâm loạn như ma lại đổi thành Tống Tây Tử.

"Rất sớm, nói ra ngươi khẳng định là không tin, ta không muốn nói. Ngươi đừng ép ta."

Còn biết giải thích rồi, Tống Tây Tử suy đoán: "Đại nhất?"

Lâu Xuân Vũ không có trả lời, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

"Chẳng lẽ còn có thể sớm hơn một chút?" Tống Tây Tử không khỏi lên giọng, nàng quen biết Lâu Xuân Vũ cũng chính là từ lúc đại nhất a, nếu như Lâu Xuân Vũ trả lời là đúng vậy, vậy nàng liền bắt đầu hoài nghi... Hoài nghi người gửi các tin nhắn kỳ lạ trong kỳ nghỉ hè và người được ghi nhận đã xem qua các bài đăng trên trang web trong trường của nàng chính là người trước mặt này.

Tống Tây Tử vốn không dám nghĩ tiếp.

Lâu Xuân Vũ cúi đầu, âm thầm nhìn Tống Tây Tử một lần, phát hiện thần tình của Tống Tây Tử từ ngưng trọng biến thành khủng bố.


Lâu Xuân Vũ lập tức đứng lên, nói: "Ta mệt mỏi, ta nghỉ ngơi a."

"Ngươi đứng lại, Lâu Xuân Vũ, Lâu lão sư, Lâu đồng học, ngươi giải thích rõ ràng."

Lâu Xuân Vũ cũng không quay đầu lại mà nói, "Chúng ta bây giờ tâm tình đều có điểm kích động, còn không phải thời điểm để giải thích, chờ ngươi bình tĩnh trở lại ta lại từ từ giải thích cùng ngươi."

Tống Tây Tử nhìn nàng đi đến vội vàng, nhìn ra được nàng đang trốn tránh mình, "Lúc nào mới giải thích cho ta."

"Lần sau đi."

Một cái lần sau này liền kéo dài cũng thật lâu, đã vài ngày trôi qua, Lâu Xuân Vũ yên tâm thoải mái mà nỗ lực hảo hảo sống cuộc sống của mình, nàng thậm chí đã tìm được một chút vui thú, điều mà trước kia chưa từng dụng tâm nhận thức qua, hiện tại nàng thay đổi một loại tâm trạng, khi nhìn đến Tống Tây Tử ở trước mắt, nhìn người kia vì mình mà nhíu mày, vì chính mình mà phát sầu, dáng tươi cười của Lâu Xuân Vũ phát ra càng nhiều hơn.
Tống Tây Tử không biết là, Lâu Xuân Vũ vẫn giữ liên lạc riêng với Tề Nhã Nhã, Tề Nhã Nhã bây giờ là một nhân viên văn phòng chăm chỉ, mỗi ngày hai mươi bốn giờ là phục vụ cho công ty, hận không thể đem tính mạng của mình đều dành cho nhà kho, nàng nói với Lâu Xuân Vũ: "Nếu như ta không tự mình nỗ lực ta sẽ phải về nhà kế thừa biệt thự cùng nhà xưởng trong nhà a."

Nhưng mà cũng nhìn ra được, nàng là rất vui vẻ khi làm công việc của mình.

"Ngươi cùng Tống Tây Tử thẳng thắn rồi sao? Nói ngươi thích nàng." Tề Nhã Nhã là lo lắng cho Lâu Xuân Vũ, Tống Tây Tử có bao nhiêu tuyệt tình nàng đã được chứng kiến, bởi vì nàng chính là một trong rất nhiều đào hoa từng bị Tống Tây Tử chém đứt, còn chém đến dứt khoát lưu loát như vậy, không một chút lưu tình. Nàng đáng thương biết bao a, tình yêu chưa kịp bắt đầu liền đã kết thúc, còn phải mỉm cười chúc phúc Lâu Xuân Vũ? Khẳng định là, bởi vì nàng đã sớm thoát khỏi Tống Tây Tử. Dù sao cũng là tình yêu đơn phương chưa kịp bắt đầu liền đã kết thúc, là một đoạn mỹ lệ ngắn ngủi trong đời, để sau này già rồi từ từ nhấm nháp dư vị.
Chỉ là nàng không nghĩ tới Lâu Xuân Vũ người này, thoạt nhìn là tuổi còn trẻ, lá gan lại lớn như vậy, không đơn giản, không đơn giản.

Đều đi đến một bước này rồi, Lâu Xuân Vũ cũng không cần phải giấu giếm cái gì, nàng thoải mái nói: "Ân, ta đã nói, yêu thích đơn phương bị người ta chọc thủng rồi, nàng đã đoán được. Thay vì nói dối, không bằng liền dứt khoát nói ra, nói ra rồi, chúng ta đều có thể trực tiếp đối diện vấn đề."

"Vậy các ngươi đã đối diện với vấn đề sao? Các ngươi dự tính sẽ như thế nào, nàng có bảo ngươi thu dọn đồ đạc cút đi hay không, hay là tiếp tục làm bằng hữu?" Tề Nhã Nhã hiếu kỳ sắp chết rồi, trong lòng nàng có 100 móng vuốt đang cào tâm nàng, mắt nàng ba ba nhìn Lâu Xuân Vũ, hy vọng Lâu Xuân Vũ nhanh chóng cho nàng đáp án.

"Ta không biết nàng nghĩ như thế nào. Mấy ngày nay ta đều trốn nàng. Nhưng mà nàng đuổi ta cũng vô dụng, ta sẽ không đi. Dù sao ta cùng nàng ký hợp đồng, tiền thuê nhà ta đã trả theo quy định, ta tiếp tục ở lại a."
"Lâu Xuân Vũ, ngươi không phải là bị người nào đoạt nhà* rồi đi, ngươi thế nhưng lại nói ra những lời này! Thật lợi hại, không giống ngươi chút nào."

(*Đoạt nhà là bị nhập hồn á)

"Đoạt nhà là có ý gì?" Lâu Xuân Vũ cảm thấy có khoảng cách với Tề Nhã Nhã, đây là cái từ ngữ xa lạ gì a.

Tề Nhã Nhã phổ cập kiến thức khoa học cho Lâu Xuân Vũ về tiểu thuyết gần đây mà nàng đang xem, trong đó có loại đề tài đoạt nhà này, Lâu Xuân Vũ nghe xong nở nụ cười, nàng cũng không phản bác, bởi vì chuyện quỷ dị gì nàng đều đã được chứng kiến, nàng bây giờ có thể quen biết với Tề Nhã Nhã, cũng là bởi vì một lần trọng sinh không khoa học.

Tề Nhã Nhã đi xe điện, mời Lâu Xuân Vũ đến công ty của nàng, người chủ yếu muốn mời Lâu Xuân Vũ không phải là Tề Nhã Nhã, mà là lão bản của nàng, lão bản trên Wechat hỏi nàng ở bên ngoài làm gì, nàng thành thật khai báo là cùng Lâu Xuân Vũ uống chút trà trưa, lão bản của nàng liền phát lời mời, mời Lâu Xuân Vũ đến công ty ngồi một chút, lão bản của nàng muốn gặp mặt Lâu Xuân Vũ.
Tề Nhã Nhã đội nón bảo hộ có hình con vịt màu vàng, còn chuẩn bị một cái cho Lâu Xuân Vũ.

Ngồi ở sau xe điện, Lâu Xuân Vũ tò mò hỏi Tề Nhã Nhã, "Lão bản của ngươi vì cái gì muốn gặp ta?"

"Đại khái là cùng chung chí hướng a. Ta đã thật nhiều lần nhắc tới ngươi ở trước mặt lão bản của ta, lão bản nói rất yêu thích ngươi, ngươi nhất định phải gặp lão bản của ta, ngươi sẽ bị nàng làm cho rung động a." Tề Nhã Nhã đối với lão bản của mình ngoại trừ ca ngợi chính là ca ngợi.

Lão bản của nàng thuê trọn một căn nhà ở tô giới* làm văn phòng công ty, tu sửa từ đầu đến chân một phen, công ty cùng nhà kho đều đặt ở nơi này, Tề Nhã Nhã đi làm ở chỗ này, bởi vì không có tiền, lão bản liền để cho nàng tạm thời cũng ở lại chỗ này.

(*Vùng đất của một nước cho một nước khác thuê mướn.)
Xe điện đánh một vòng, quẹo vào trong ngõ, sau đó dừng ở trước một tiểu biệt thự độc lập.

Phòng ở cũ nhìn bên ngoài phi thường sạch sẽ cùng xinh đẹp, càng hiếm thấy chính là nơi này có một cái sân nhỏ, chia sẽ bóng cây cổ thụ với những ngôi nhà bên cạnh, sân nhỏ dưới bóng cây được thu thập sạch sẽ.

Tề Nhã Nhã nói lão bản của nàng hiện tại tự tạo nên thương hiệu của riêng mình, bán quần áo trên Taobao, mở cửa hàng thật lớn.

Trong ngôn từ là mang theo sự kính nể.

Tề Nhã Nhã dẫn Lâu Xuân Vũ vào phòng, trên đường đi đều nói đến chuyện của lão bản nàng, mấy năm trước, sự nghiệp của lão bản nàng cũng chỉ là một cửa hàng quần áo khiêm tốn ở một góc trong tiểu khu, chính là một tiệm bán quần áo như vậy, lão bản nàng cũng có thể làm đến phát tài, bởi vì lão bản nàng là một người rất có bản lĩnh, đều là tự mình cầm theo túi dệt đi Tứ quý thanh Hàng Châu xem hàng và mua hàng, đi về trong ngày, một ngày cũng không lãng phí. Sau đó hơn nửa đêm liền ngồi cắt chỉ trên quần sao, dán lên nhãn hiệu của bản thân, điểm lợi hại nhất chính là mỗi một bộ y phục, lão bản nàng đều à tự mình làm người mẫu mặc qua để chụp ảnh, làm cho khách hàng trước tiên nhìn đến hiệu quả, một số khách hàng quan thuộc đều chính là đơn thuần tin tưởng vào lão bản nàng, lão bản nàng nói y phục này là phù hợp, các nàng liền không thể chờ đợi được liền nói mua mua mua.
Lão bản nàng kiếm được khoản lợi nhuận lớn đầu tiên, chính là đi mua một chiếc máy ảnh, còn có mua một bộ máy tính, một người đều chưa tốt nghiệp cao trung, tìm tòi học tập chỉnh sửa chụp ảnh, từng bước một đem cửa hàng khuếch đại, cuối cùng trở thành một công ty, trước kia là một cửa hàng nhở nhập hàng Tứ quý thanh, đến cuối cùng đã thành lập được công ty, sáng lập nhãn hiệu, hiện tại đã phát triển đếm mức độ tìm công ty gia công may ra sản phẩm mang thương hiệu của mình, còn hợp tác với nhà thiết kế để thiết kế kiểu dáng riêng cho mình.

Lâu Xuân Vũ đi theo Tề Nhã Nhã đến nhà kho mà nàng công tác, nhà kho ở lầu một, là một đại không gian không sai biệt lắm khoảng100 mét vuông, gian phòng chia làm hai phần, một giống như một cửa hàng tiện lợi, đường ống nước và dây điện lộ ra trên tường xi măng trắng xám, nhưng mà hoàn toàn không loạn, chính là đặc biệt thiết kế thành loại phong cách này, những chiếc móc kết hợp với giá áo kim loại được xử lý đơn giản, hiển lộ ra màu sắc cơ bản, quần áo chỉnh tề treo ở phía trên, dựa theo màu sắc cùng phong cách mà xếp đặt.
Sau khi Lâu Xuân Vũ nhìn thấy trong mắt thậm chí đã lóe sáng, nàng nghĩ nàng vốn không nghĩ tới chuyện mua quần áo, nhưng mà thời khắc đi vào nhìn đến phong cách bày trí, nàng đều động tâm rồi, sinh ra cảm giác có như cầu muốn mua sắm. Ánh sáng đèn, thiết kế, thậm chí ngay cả phương thức treo quần áo ở nơi này, đều có thể hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.

Lão bản chính là làm về trang phục nữ. Đường may gọn gàng, chỉnh tề. Khí chất nơi này hoàn toàn khác biệt với Tề Nhã Nhã một thân không có nữ nhân vị, Tề Nhã Nhã mặc Tshirt màu trắng rộng cùng quần jean, chỉ trong chớp mắt trên chân liền mang thêm một vật trang sức, là một tiểu cô nương thoạt nhìn mới chỉ sáu bảy tuổi, nàng ôm lấy bắp đùi Tề Nhã Nhã, đôi mắt to tròn tò mò đánh giá vị khách nhân xa lạ.-- Lâu Xuân Vũ

"Gọi Lâu a di. Tiểu Lâu, đây là nữ nhi của lão bản ta, tên tiếng Anh là Lucy, Lucy, Tiểu Lộ lộ gọi gì cũng được."

"Ta tên Dương Lộ Lộ, họ Dương tên Lộ Lộ, ta cùng họ với mẹ của ta, mẹ của ta tên Dương..."

"Được rồi được rồi, Lucy a, không cần nói ra tên của mẹ ngươi a. Ngươi và ta biết rõ thì tốt rồi."

"Được rồi, Lâu a di, ngươi muốn uống trà sao, ta pha trà cho ngươi." Lucy chủ động vươn tay, giữ chặt lấy tay Lâu Xuân Vũ, đem Lâu Xuân Vũ kéo vào buồng trong, trong nháy mắt khi Lâu Xuân Vũ bị bàn tay mềm mại đó kéo đi, tâm cùng hồn đều bị xúc động đến, nàng giống như bị người chuốc thuốc mê mà mê hoặc, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, đi theo Lucy.

Tề Nhã Nhã vội nói: "Lucy, a di hôm nay là tới có chuyện phải làm, rất bận rộn, chút nữa ta cùng ngươi uống trà có được không?"
Tề Nhã Nhã thấp giọng cùng Lâu Xuân Vũ giải thích, "Cái nàng nói căn bản không phải là uống trà, là nặn đất sét, thuần túy là một trò chơi. Ngươi không thích liền có thể cự tuyệt, ta kiếm cớ giúp ngươi."

"Ta không muốn cự tuyệt a, không cần làm Lucy thất vọng, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì." Hốc mắt Lâu Xuân Vũ đã có chút hơi nước, nàng chớp mắt vài cái, ánh mắt không nỡ chuyển dời khòi thân người cô bé.

Tiểu cô nương hướng Tề Nhã Nhã le lưỡi, đem Lâu Xuân Vũ lôi đi.

Tề Nhã Nhã khí đến dậm chân. Hài từ này có bao nhiêu bì, người khác không biết, nàng liền rõ ràng nhất, hơn nữa Lâu Xuân Vũ là lần đầu tiên đến đây, nhất định là bị vẻ bề ngoài của tiểu cô nương gạt lừa, cho rằng tiểu cô nương là một thiên sứ, căn bản không phải, là ác ma a.

Hai người lớn cùng một tiểu cô nương ngồi xổm bên bàn trà nhỏ nhỏ, ngồi trên ghế nhựa, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc chăm chỉ mà chia đất sét làm thành món tráng miệng.
Tề Nhã Nhã thường chú ý đến biểu lộ của Lâu Xuân Vũ, thần tình của Lâu Xuân Vũ rõ ràng là không đúng, giống như đang uống thuốc, ánh mắt nhìn tiểu cô nương kia giống như đang nhìn nữ nhi của mình. Đây mới là lạ, Lâu Xuân Vũ cùng tuổi với nàng, bốn năm đại học cũng không có cơ hội sinh con a, vì cái gì vừa thấy Lucy liền là tình cảm tràn lan a?

Dương Chiêu Đệ trở về liền nhìn đến một màn trước mắt, nhân viên mà nàng quen biết, mang theo một nữ nhân mf nàng chưa từng gặp mặt, cùng nữ nhi của nàng đang chơi đồ hàng.

"Dương Lộ Lộ, bài tập con làm rồi sao?" Dương Chiêu Đệ đối với hành động của nữ nhi của mình rất không đồng ý, nàng đứng ở đây một lát, không khí ấm áp biến mất không còn tung tích, Dương Lộ Lộ có chút sợ mẹ của nàng, miệng chu lên, hướng Tề Nhã Nhã ném qua ánh mắt cầu cứu.
Tề Nhã Nhã cười hì hì đứng lên, "Dương tỷ ngươi trở về rồi a. A, Lộ Lộ nói với ta bài tập đã thật làm tốt rồi, lúc này mới chơi với ta. Xuân Vũ, đây là lão bản của chúng ta, nàng họ Dương, ta liền gọi nàng là Dương tỷ, Dương lão bản, không cần bị vè bề ngoài xinh đẹp của nàng đánh lừa, nàng kỳ thật chính là một tư bản lòng dạ hiểm độc."

Nghe Tề Nhã Nhã giới thiệu xong, tư bản lòng dạ hiểm độc Dương lão bản nở nụ cười, chủ động đưa tay đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, "Dương Chiêu Đệ, chính là Chiêu Đệ."

Lâu Xuân Vũ vươn tay, bắt tay cùng nàng.

Dương lão bản không bận tâm đến cái tên của mình, đó là một loại hào phóng của một người từng trải.

Dương Chiêu Đệ nói: "Ta nghe từng Nhã Nhã nói qua chuyện của ngươi, luôn rất muốn gặp mặt ngươi. Hôm nay là có cơ hội, đến phòng làm việc của ta a, ta mời ngươi uống trà." Nói xong, nàng cúi đầu nói với nữ nhi: "Dương Lộ Lộ, con không nên lừa gạt Nhã Nhã, mẹ biết con khẳng định chưa có làm bài tập, đi làm bài tập đi, buổi tối mẹ tới kiểm tra."
"Không muốn a, hỏng mẫu thân, ghét mẹ nhất a." Dương Lộ Lộ vừa nói, một bên ba ba ba chạy lên lầu.

Dương Chiêu Đệ đứng dưới lầu ngửa đầu nói: "Dương Lộ Lộ, cởi giầy ra mới được lên lầu."

"Nha Nha tỷ tỷ, ngươi tới cứu ta, ta không có ngươi không thể làm bài tập a."

Tề Nhã Nhã hướng hai người cười cười, Dương Chiêu Đệ nói: "Làm phiền ngươi giám sát nàng làm bài tập."

"Chuyện nên làm, ta thích tiểu hài tử a. Lucy ta đến đây! Ta tới cứu ngươi a." Tề Nhã Nhã cũng đi lên lầu, hai hài tử một lớn một nhỏ đánh thành một đoàn ở đầu cầu thang.

Mặc dù tâm tình của Dương Chiêu Đệ không có biến đổi rõ ràng, nhưng mà Lâu Xuân Vũ vẫn nhìn ra được nàng thật cao hứng, chỉ là nàng không quen biểu đạt, tâm tình của nàng chỉ có thể quan sát cẩn thận mới có thể nhìn ra.
"Lâu tiểu thư, ta có một phòng để uống trà, trên lầu, cùng ta đi lên a, cẩn thận cầu thang." Dương Chiêu Đệ đưa Lâu Xuân Vũ tới phòng trà thủy tinh của nàng ở tầng một.

Lúc này Lâu Xuân Vũ mới nhìn rõ ràng tình huống đại khái ở nơi này, bề ngoài của phòng ở được bảo trì nguyên dạng không động tới, bên trong đã có đại cải biến, Dương Chiêu Đệ bỏ trống một căn phòng nhỏ xem như phòng trà, hai mặt đều là thủy tinh, ngồi trong phòng trà, có thể nhìn ra sân vườn nho nhỏ mà tinh xảo kia, cũng có thể đem một màu xanh biếc thu nhập vào tầm mắt.

Bàn trà của Dương lão bản là một chiếc bàn xi măng cực lớn, phía trên bày biện đồ uống trà.

Lâu Xuân Vũ vừa ngồi xuống, nước đã được nấu lên.

"Lâu tiểu thư gọi ta là Tiểu Dương thì tốt rồi, kỳ thật chúng ta là cùng tuổi, nếu như có vào đại học, năm nay cũng có thể là tốt nghiệp cùng lúc với ngươi."
"Cám ơn. Vậy ngươi cũng đừng khách khí với ta, gọi ta là Xuân Vũ thì tốt rồi, mọi người đều gọi ta như vậy."

"Ta thích giao tiếp với những người có văn hóa, bởi vì ta chưa từng đi học, đây là tiếc nuối lớn nhất của ta, cho nên nhìn thấy người có văn hóa liền rất muốn quen biết nàng, lúc trước Tề Nhã Nhã đề cập với ta về ngươi, nhắc qua rất nhiều lần, từ trong lời của nàng ta đều sắp tưởng tượng ra bộ dáng đại khái của ngươi, chỉ là không nghĩ tới ngươi không giống như ta tưởng tượng, ngươi xem ra là càng mềm mại một chút."

Dương Chiêu Đệ đem ly trà sứ trắng đặt xuống trước mặt Lâu Xuân Vũ, "Mời uống trà."

"Cám ơn." Lâu Xuân Vũ dùng ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn.

"Nhã Nhã nói ngươi trước kia từng mở cửa hàng Taobao."

"Ân." Lâu Xuân Vũ thành thật trả lời.
"Vì cái gì không tiếp tục làm? Buôn bán không tốt sao?"

"Không phải, thu nhập cũng rất khá, chỉ là đã có chủ nghiệp, liền từ bỏ."

Dương Chiêu Đệ nói, "Vậy nhất định là bởi vì ngươi rất thích công việc bây giờ."

"Cũng xem là như vậy a. Làm lão sư, ta là rất thích làm lão sư, nhưng mà có đôi khi lại hoài nghi bản thân đang mưu lợi, bởi vì ta có sở trường làm lão sư, ta liền lựa chọn nghề nghiệp này, bởi vì nó không khó." Ở trước mặt Dương Chiêu Đệ, Lâu Xuân Vũ bất tri bất giác mà nói ra lời trong lòng.

Dương Chiêu Đệ gật gật đầu, nàng nghiêm túc lắng nghe Lâu Xuân Vũ nói.

Lần đầu tiên Lâu Xuân Vũ gặp Dương Chiêu Đệ, liền đặc biệt để ý đến nàng, cho nên nhịn không được mà nói rất nhiều chuyện.

"Ta là người làm ăn, ta đứng ở góc độ của một người lãnh đạo, ta thích nhân viên có dã tâm, nàng làm công việc này, yêu thích công việc này, là xuất phát từ nội tâm mà tán thành, tốt nhất đối với công tác của mình nên có kế hoạch trong vài năm tới, không phải chỉ là bước đi trên một lộ trình quen thuộc, mà là đem tương lai của mình đều phó thác vào công việc này, thậm chí còn có thể đề xuất yêu cầu, nói muốn từ công việc này mà kiếm được rất nhiều tiền. Một nhân viên như vậy, ta sẽ cho nàng một khoản hoa hồng rất cao, để cho nàng phát huy bản thân, nếu như nàng muốn kiếm tiền, liền liều mạng kiếm tiền."
Dương Chiêu Đệ cười nói: "Yêu cầu của ta như vậy có thể là không thích hợp với ngươi, tình huống của mỗi người là không giống nhau."

"Ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý, ta tuy rằng luôn nói với bản thân, phải tránh thoát khỏi trói buộc, nhưng mà con người không có khả năng không có trói buộc, ta chỉ là bước ra khỏi một vòng tròn, lại đi vào một vòng tròn càng lớn hơn, tầm mắt của Dương lão bản mà vượt xa ta." Lâu Xuân Vũ khiêm tốn mà nói.

"Đây không phải là rất bình thường sao, ta từ cao trung liền đã ra ngoài kiếm tiền, những nơi ta đã từng đi qua, so với sinh viên các ngươi nhiều hơn nhiều, thiệt thòi mà ta nếm qua càng không cần phải nói đến." Dương Chiêu Đệ tiếp lời là rất tự tin.

Lâu Xuân Vũ cúi đầu uống trà.

Trong lòng nàng vốn có một thanh âm đang phản bác, nàng kỳ thật đã trải qua càng nhiều, sinh ly tử biệt, yêu hận giận si, những thứ này đều là kinh nghiệm quý giá của nhân sinh, nhưng mà so với Dương Chiêu Đệ, nàng vẫn còn ở lẩn quẩn trong tiểu thế giới của mình, căn bản chưa có đi ra.
Làm lại một lần, nàng đang sữa chửa những lỗi lầm của mình, là sữa chửa, là thay đổi, nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở những điều này, nàng thậm chí có một chút dương dương đắc ý, cho rằng như vậy là đủ rồi, có thể dừng lại rồi, nàng biết rõ sự phát triển của tương lai, cuộc sống sau này tuy rằng không thể nói là đại phú đại quý, nhưng mà ít nhất áo cơm là không lo.

Tầm mắt của nàng vẫn là quá hẹp.

"Trà dễ uống sao? Ta sắp chết khát rồi, ta muốn uống trà." Tề Nhã Nhã chạy đến, ngồi xuống đối diện Dương Chiêu Đệ, cầm lấy một ly trà của riêng mình, hỏi lão bản muốn trà.

"Lucy sắp đày đọa chết ta rồi, tuổi còn nhỏ làm sao lại có nhiều vấn đề như vậy, hỏi đến liên tục, một phút đồng hồ đều không dừng lại." Tề Nhã Nhã oán trách.

Dương Chiêu Đệ lại đem lá trà đến, một lần nữa pha một bình mới, Tề Nhã Nhã vốn cho rằng có thể lập tức uống trà, kết quả còn phải chờ, nhịn không được mà kêu rên, "Ta không để ý a, để cho ta uống một ngụm được không."
"Chờ một chút lại pha trà cho ngươi, kiên nhẫn chờ một lát, cũng sẽ không muốn mạng của ngươi a."

"Ân ân ân, nghe theo lão bản. Đúng rồi, Xuân Vũ a, ngươi cùng lão bản của ta nói chuyện thật vui vẻ, ta cảm giác lão bản rất thích ngươi, ngươi có muốn thường xuyên đến chỗ của ta thăm ta hay không?" Tề Nhã Nhã dính vào bên cạnh Lâu Xuân Vũ, tựa lên bả vai nàng, biến thành một con mèo trắng, cọ không ngừng.

Lâu Xuân Vũ xem như một trong hai đương sự, có chút để ý ánh mắt người bên cạnh, bình thường vui đùa là không quan tâm, nhưng mà ở trước mặt Dương lão bản, giống như đã làm sai điều gì đó, nàng đẩy đẩy bờ vai Tề Nhã Nhã, để Tề Nhã Nhã chú ý một chút.

Tề Nhã Nhã không biết phải chú ý cái gì, mơ mơ màng màng mà nhìn nàng.

"Các ngươi quan hệ thật tốt." Dương Chiêu Đệ đem ly trà dành riêng cho Tề Nhã Nhã, đẩy tới trước mặt nàng.
Tề Nhã Nhã lại giống như đang say, nói: "Thật là thơm. Là trà ngon, không hổ là lão bản, có phẩm vị."

"Lá trà bình thường mà thôi." Dương Chiêu Đệ rõ ràng không muốn nể mặt nàng.

Trao đổi phương thức liên lạc cá nhân với Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ hoan nghênh Lâu Xuân Vũ thường xuyên đến chơi.

Dương Lộ Lộ đang nằm trên cái bàn lớn ở lầu một, nhìn thấy mẹ đi xuống, ôm bài tập chạy tới, cùng Dương Chiêu Đệ nói: "Mẹ, mẹ, con đã viết hết rồi, mẹ mau nhìn đi."

Mặc dù trên thương trường Dương Chiêu Đệ là nữ chiến sĩ, nhưng mà ở trước mặt nữ nhi vẫn là buông xuống đề phòng, biến thành một là vị mẫu thân khổ não vì bài tập của tiểu hài tử.

Lâu Xuân Vũ quay đầu nhìn một màn này, hình ảnh dường như được định dạng ở trước mắt nàng.

Trên đường trở về, Tề Nhã Nhã nói: "Ngươi hôm nay gặp qua lão bản của ta là có ý kiến gì, ta nói không sai đi, lão bản của ta là một nữ nhân thật lợi hại."
"Ân, nàng rất lợi hại."

"Ta cũng cảm thấy như vậy, cho nên ta liền đi theo nàng làm việc, nếu như có cơ hội ngươi cùng nàng uống một ly rượu, ngươi liền biết rõ nàng rốt cuộc là lợi hại ở điểm nào, tửu lượng của nàng đặc biệt lớn, có thể đem cả bàn nam nhân uống đến ngã xuống, người ta đều sợ nàng, đối với nàng rất quy củ, không biết còn cho rằng nàng là Đại tỷ xã hội đen."

"Vậy nhất định là đã phải chịu rất nhiều vất vả."

"Đúng vậy a. So với nàng, ta chính là đóa hoa trong nhà ấm."

***

Lâu Xuân Vũ mời Tống Tây Tử ngồi xuống, Tống Tây Tử ngồi xuống, nhưng mà Lâu Xuân Vũ nhếch môi không nói lời nào. Tống Tây Tử có chút cấp bách, nhìn sắc mặt của nàng ngưng trọng, dáng tươi cười dần dần nhạt đi, hỏi nàng: "Làm sao vậy?" Nàng một điểm cũng chưa chuẩn bị, đoán không ra ý tưởng của Lâu Xuân Vũ, nàng rất sợ.
"Nếu như ta muốn từ chức ở công ty. Ngươi sẽ giận ta sao?" Sau khi Lâu Xuân Vũ cất tiếng hỏi, cẩn thận quan sát biểu lộ của Tống Tây Tử.

Tống Tây Tử chậm rãi ngồi thẳng người lên, ánh mắt của nàng đang nói, ngươi nói đùa sao?

Lâu Xuân Vũ nói: "Ta không nói đùa, ta đã cân nhắc qua rồi, đã quyết định, ta muốn từ chức."

"Nguyên nhân là cái gì? Ngươi không cần nói với ta là không tiện đối mặt với ta, cho nên cân nhắc từ chức." Thần kinh của Tống Tây Tử bị Lâu Xuân Vũ rèn luyện rất tráng kiện rồi, ban đầu khi biết Lâu Xuân Vũ thầm mến chính mình, đã là chấn động một chút, lúc này chỉ có chút kinh ngạc, không có bị kinh hách, nàng đều bội phục bản thân.

Lâu Xuân Vũ lắc đầu. Đây không phải lý do. Nàng suy tính một ngày, nàng đẩy ngã tất cả ý tưởng của bàn thân lúc trước, từng do dự qua, từng bối rối qua, cũng từng áy náy qua, nhưng mà khi lấy lại tinh thần, nàng đã quyết định, hiện tại, nàng đem quyết định này trước tiên nói với Tống Tây Tử.
"Nguyên nhân ta muốn từ chức, chính là từ bản thân ta, không phải là công ty đối với ta không tốt, cũng không phải là vấn đề đãi ngộ tiền lương, là ta muốn gây dựng sự nghiệp, trong lòng có một thanh âm đang nói với ta, ta không muốn mỗi ngày đều tĩnh lặng như vậy, ta muốn từ chức, ta muốn tạo nên một phen sự nghiệp."

Tống Tây Tử nghe đến những lời nói này quả thực là không dám tin, nàng thậm chí muốn đưa tay bấm lên mặt Lâu Xuân Vũ, bởi vì nàng hoài nghi Lâu Xuân Vũ là người khác giả trang a.

Tống Tây Tử nhìn đến Lâu Xuân Vũ ở trước mặt nàng lần nữa nghiêm túc đem mỗi chữ mỗi câu nói lại một lần.

Tống Tây Tử cười một tiếng, "Ta thế nhưng...Thế nhưng không biết nên nói cái gì." Nàng vừa cười vừa lắc đầu.

Thần sắc Lâu Xuân Vũ hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức khiến cho Tống Tây Tử tin tưởng, quyết định này, Lâu Xuân Vũ là đã nghĩ sâu tính kỹ mới thực hiện, những lời này là Lâu Xuân Vũ đã nghiêm túc cân nhắc rồi mới nói ra, vấn đề mấu chốt là, Lâu Xuân Vũ muốn mình cho nàng một câu trả lời, đó là nếu như nàng muốn từ chức, mình sẽ cảm thấy thế nào. Mình có thể cho nàng câu trả lời này sao?
"Ta nghĩ như thế nào, ngươi đang bận tâm sao?" Tống Tây Tử mỉm cười hỏi lại nàng.

"Ta rất bận tâm suy nghĩ của ngươi, ta không nói với ai khác, liền muốn hỏi ngươi trước."

"Nếu như ta lắc đầu, ngươi sẽ từ bỏ kế hoạch từ chức của ngươi sao?" Tống Tây Tử hỏi.

Lâu Xuân Vũ suy nghĩ một chút, chém đinh chặt sắt nói: "Sẽ không."

"Vậy ngươi hỏi ta làm gì? Ta lại sinh khí cái gì, đứng ở lập trường nào để sinh khí, quan hệ giữa ta và ngươi là gì, chúng ta chỉ là bằng hữu, là bằng hữu ngươi từ chức hay không từ chức, chính ngươi vui vẻ là được rồi, vốn không cần hỏi ta." Tống Tây Tử từ trên ghế sofa đứng lên, sau khi nói xong, thở dốc, dẹp loạn tâm tình, những năm qua, có rất ít người có thể làm cho nàng tức giận như vậy, thật ra, Lâu Xuân Vũ là người thứ nhất, là người thứ nhất có thể làm cho tâm tình nàng kích động như vậy. Nàng cũng là bội phục Lâu Xuân Vũ, mấy ngày trước nói với nàng trong lòng là có ý định khác với nàng, hôm nay còn nói muốn từ chức.
Lâu Xuân Vũ ngồi trên ghế sofa, đầu cuối xuống rất thấp rất thấp, ở một góc khuất mà Tống Tây Tử nhìn không đến, ngón tay của nàng đang có chút phát run.

Tống Tây Tử chờ đợi cơn choáng váng dần dần biến mất, nàng nhắm mắt lại, nói: "Ngươi từ chức, theo quy trình thì tốt rồi, không cần hỏi ta."

Tống Tây Tử phóng ra bước chân, từ ngang qua trước mạt Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ đưa tay chuẩn xác mà bắt được cổ tay của nàng, "Nghe ta nói vài câu có được không."

"Ngươi đều nắm lấy ta rồi, ta có thể không nghe sao? Nói."

"Cho tới nay, ta đều muốn có thêm một cơ hội nhỏ nhoi để tới gần ngươi."

"Bao gồm cả công việc sao?" Tống Tây Tử thấp giọng hỏi nàng.

"Một nửa lý do, ta muốn gần ngươi hơn một chút, làm đồng nghiệp của ngươi, ta phi thường cao hứng, đó là thật sự cao hứng, ngươi hỏi ta muốn làm đồng nghiệp của ngươi hay không, ta là chân tâm thật ý nói ta nguyện ý."
Đầu óc Tống Tây Tử vô cùng hỗn loạn, "Nếu như ngươi nói với ta suy nghĩ này của ngươi, ta nhất định sẽ không muốn mời ngươi làm đồng sự của ta, ta vốn không biết mục đích của ngươi lại không đơn thuần như vậy, hơn nữa, thời gian dài như vậy, ngươi cũng có thể che giấu, ta vốn nhìn không thấu ngươi."

Biết rõ đây là sự thật, cũng biết chắc sẽ như thế này, nhưng mà khi nghe tới chính miệng Tống Tây Tử nói ra những lời này, Lâu Xuân Vũ vẫn là tổn thương.

"Thực xin lỗi." Thanh âm Lâu Xuân Vũ khẽ run lên.

"Ta nhất định phải nhắc nhở chính mình, lần sau nếu như mời người tới công ty đi làm, ta nhất định phải hỏi trước một câu xem ngươi có phải là yêu thích ta hay không. Ta hỏi người khác như vậy có thể bị người ta mắng là bệnh tâm thần hay không."

Lâu Xuân Vũ lại nói một câu thực xin lỗi.
"Không trách ngươi, là chính ta không có mắt, ta còn cho rằng ánh mắt của ta rất tốt, ta nghĩ ngươi yêu thích công ty của chúng ta, thích công tác của ngươi, biểu hiện của ngươi xem ra thật giống như ngươi thật sự yêu thích công việc này, nửa điểm không tình nguyện đều không có, ngươi nói thật với ta, ngươi đối với công việc của ngươi bây giờ, cùng công ty của chúng ta, thật sự hài lòng sao?"

Tống Tây Tử đã vô pháp xuất phát từ nội tâm mà tin tưởng Lâu Xuân Vũ, chính Lâu Xuân Vũ cũng có thể cảm nhận được. Đây hết thảy đều là do nàng làm sai.

"Ta đối bầu không khí trong công ty phi thường hài lòng, ta cũng thật thích công tác của ta. Nhưng mà ta hiện đã quyết định rồi, ta muốn từ chức."

"Sau khi ngươi chuyển chức vụ, công ty sẽ trả cho ngươi 100 ngàn mỗi năm, ngươi nỡ bỏ sao?"
Lâu Xuân Vũ nói: "Ta thật sự là buông bỏ tất cả phòng bị, mỗi một câu ta nói với ngươi, ta đều là thẳng thắn nói với ngươi, ta sẽ không hối hận."

Tống Tây Tử cười nhạo: "Thực xin lỗi, ta bây giờ căn bản không có biện pháp tin tưởng người khác." Nàng nói: "Từ chức liền theo quy trình là tốt rồi, dù sao ngươi cũng chỉ là thực tập sinh, chỉ là khá đáng tiếc, xem như ta xui xẻo, nhận thức không rõ là lỗi của ta. Cũng may ngươi nói còn kịp lúc, nếu không sau khi chuyển chức vụ lại từ chức liền phiền toái."

Tống Tây Tử bỏ qua bàn tay của Lâu Xuân Vũ, từ đi qua trước mặt Lâu Xuân Vũ.

Bàn tay Lâu Xuân Vũ trống rỗng giữa không trung, khi lại lần nữa muốn nắm lấy Tống Tây Tử, Tống Tây Tử đã xoay người rời đi rồi.

Lâu Xuân Vũ không có thực hiện thủ tục chuyển chức vụ, cho nên khi nàng từ chức cũng không có nhiều quy trình rườm rà, ngày hôm sau nàng liền đến bộ phận nhân sự đưa đơn từ chức, sau đó nói chuyện cùng cấp trên của mình.
Lâu Xuân Vũ không muốn chuyển chức vụ, trái lại, nàng muốn từ bỏ công tác, chuẩn bị từ chức, chuyện này làm cho toàn bộ mọi người cao thấp trong công ty quen biết nàng đều kinh ngạc.

Ban đầu mọi người không tin, sau khi nghị luận, bắt đầu trở nên ẩn ẩn không vui.

Trong đơn từ chức Lâu Xuân Vũ đơn giản viết ra ý định từ chức của nàng, nàng đối với tương lai đã có quy hoạch càng thêm rõ ràng, nói rằng sau khi nàng nghĩ sâu tính kỹ, đã đưa ra quyết định từ chức này.

Trong văn phòng của Trương Hâm, Trương Hâm mặt không thay đổi mà nhìn đơn từ chức của Lâu Xuân Vũ, hắn dựa lưng vào ghế dựa lão bản bằng da bò của hắn, một tay điểm ở càm của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lâu Xuân Vũ một cái.

Lâu Xuân Vũ đứng trước bàn công tác của hắn, thế đứng thẳng tắp, thần sắc thản nhiên.
"Ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi?" Trương Hâm hỏi nàng.

Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi."

"Kỳ thật, ý tưởng của ta và người khác không giống nhau, vừa rồi Chu lão sư tới tìm ta, nói với ta nàng rất tức giận ngươi, ngươi thực có lỗi với những ngay qua công ty đã bồi dưỡng ngươi, ta lại không cảm thấy như vậy, ta nói với Chu lão sư Lâu lão sư muốn đi, không phải là tổn thất của công ty, là tổn thất của Lâu lão sư, ngươi tới công ty một năm, công ty của ta cũng không có bồi dưỡng ngươi cái gì, lên lớp a, ngươi thoáng cái liền đã nắm bắt được, công tác a, việc ngươi làm liền gấp mấy lần tiền lương thực tập sinh mà ngươi nhận. Ngươi ở lại một năm, ngươi chịu đựng đến lúc chuyển chức vụ, ta cũng nghĩ sẽ trả lương cho ngươi 100 ngàn một năm, ngươi biết lương 100 ngàn một năm là rất hiếm có đi? Ta không thể nói ta là người rất hào phóng, nhưng mà ngươi có thể đi ra ngoài hỏi một chút, những công ty khác có thể trả cho nhân viên vừa chuyển chức vụ mỗi năm được bao nhiêu. Ta cho rằng ta là một lão bản rất không tệ, một giai cấp tư sản bóc lột đạt chuẩn đi."
Lâu Xuân Vũ kiềm nén nổi khổ trong lòng, nói: "Ta biết, phần lương này đối với ta mà nói, chính là sự thừa nhận dành cho ta."

"Nhưng mà ngươi không muốn, ngươi vẫn là muốn đi."

"Đúng vậy."

"Muốn gây dựng sự nghiệp? Ngươi? Lâu lão sư, ngươi biết hàng năm có bao nhiêu phần trăm sinh viên lựa chọn đi gây dựng sự nghiệp, sau đó thất bại, sau đó hối hận sao? Bao nhiêu thành công, bao nhiêu thất bại, lại bao nhiêu phần là không chết không sống, ngươi tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng, hẳn là đã có một vài ý tưởng đi."

"Ta hiểu rõ, ta còn nhớ ngươi đã từng nói, người, phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, sau đó liền nghênh đón kết quả tốt nhất."

"Câu nói kia đều là lời vô nghĩa, cuộc đời này ta đã nói ra quá nhiều lời vô nghĩa, ngươi liền nhớ rõ những lời này, ta cổ vũ người khác là bởi vì khi làm diễn thuyết ta có thể hút fan, khi ta nói những lời này, trong lòng của ta là đang cười lạnh a, dựa vào một đám tiểu thố tử các ngươi, xem các ngươi không chịu khổ nổi cũng không có thiên phú, gây dựng sự nghiệp cái rắm, về nhà để mẹ của ngươi mua cho ngươi phòng ở a. Ta là nghĩ như vậy, nhưng mà ta không thể nói ra được, ta nhất định phải cổ vũ người khác, bởi vì chỉ có như vậy người ta mới uống canh gà tâm linh của ta, mới có thể vỗ tay cho ta."
Lâu Xuân Vũ nở nụ cười, đây mới là một mặt chân thật nhất của Trương Hâm.

"Nếu như ngươi từ chức, sau này ta sẽ không lại dùng ngươi." Trương Hâm dùng giọng điệu bình thản để nói ra một câu ngoan thoại.

Lâu Xuân Vũ gật gật đầu, nói: "Ta hiểu rõ."

"Vậy, hiện tại, ngồi đi, sau này gặp mặt cũng không phải quan hệ lão bản và nhân viên, sau này có thể ta còn phải gọi ngươi là Lâu lão bản, ngươi có ý tưởng gì, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút. Ngươi muốn làm cái gì."

"Ta mở cửa hàng Taobao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play