Mai Như Ngọc chạy như trốn giặc, tuyệt đối không phải vì chột dạ hay kích động sợ hãi mới chạy nhanh như vậy đâu. Cậu chỉ là vô cùng muốn trở về căn nhà là nơi trú ẩn ấm áp này để xoa dịu thân thể mệt rã sau hai ngày ghi hình trực tiếp.
Được tỏ tình thì có gì phải sợ chứ?!
Ngày trước cậu bị cả ngàn fans vây quanh, hò hét tỏ tình nói thích cậu, còn nói nhất định phải sinh con cho cậu kia kìa. Nếu cậu bằng lòng thì có khi ước chừng phải sinh ra đầy cả Hoa quả sơn ấy chứ!
Cho nên cái lời tỏ tình của Tư Không Tịch không đáng để cậu phải phiền lòng chút nào, càng không có khả năng khiến cậu nghĩ nhiều hay kích động! Nhiều nhất thì.... Uhm.... nhiều nhất người kia chỉ là hợp gu thẩm mỹ của cậu, bất luận là dáng người, thân hình, chiều cao hay tính cay, còn có cả biết chơi violin,.... cũng khá khiến người ta thích.
Nhưng không có nghĩa là cậu thích cái người đàn ông này!!!
Mai Như Ngọc ngồi trên xe ngẫm nghĩ một hồi lại sốt ruột thở dài.
Sao lại có người quá đáng như thế? Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều hợp ý người ta, còn vô cùng biết cách quyến rũ mình nữa chứ?!
Như vậy kể cả ý chí của cậu có kiên định đến đâu, nhưng nếu người kia cứ luôn bám theo quyến rũ cậu... Nhỡ đâu cậu giữ không nổi mình nữa thì phải làm sao bây giờ?!
Ninh Hào vẫn luôn ở chú ý tình huống của cậu, hiếm khi thấy em họ nhà mình có biểu hiện như vậy, liền nhịn không được hỏi một câu: "Em làm sao vậy? Sau khi ghi hình trực tiếp xong liền không yên, sao cứ nhấp nha nhấp nhổm như có bọ chét trên người thế? Tư Không Tịch đã nói gì với em à?"
Mai Như Ngọc lập tức trợn trừng hai mắt: "Cái gì Tư Không Tịch! Tư Không Tịch cái gì? Em không ổn chỗ nào? Em vẫn là thằng nhóc bất ổn vậy đấy không phải sao?"
Ninh Hào nhìn bộ dáng xù lông của Mai Như Ngọc qua gương chiếu hậu, thở dài không nói nữa.
Chắc chắn điệu bộ này của em họ nhà mình có liên quan đến Tư Không Tịch. Nhưng cũng là chuyện trong dự kiến, từ lúc Tư Không Tịch về nước rồi hai người gặp mặt nhau, em họ nhà hắn đã bắt đầu không bình thường được nữa rồi.
Chuyện này có nên nói với dì một tiếng không đây? Nhưng em họ nhà mình chắc chắn không thừa nhận, thôi cứ quan sát thêm rồi tính sau vậy.
Lúc Mai Như Ngọc về tới nhà, toàn bộ ảnh chụp trong biệt thự của cậu đã được sửa lại hết một lượt.
Sở dĩ nói là sửa chứ không phải là thay mới là bởi vì Mai Như Ngọc cảm thấy thay mới toàn bộ ảnh thật sự giống như giấu đầu lòi đuôi, nhỡ may lần ghi hình tiếp theo quay được cảnh trong nhà cậu trống rỗng thì thật khó giải thích.
Vì vậy cậu đã nhờ anh họ kiêm trợ lý vạn năng sửa lại hết toàn bộ ảnh trong nhà. Tất cả những bức ảnh của Tư Không Tịch đều được dán lên một bức tranh phong cảnh hoặc là ảnh chụp của chính Mai Như Ngọc. Còn cái tấm ảnh Tư Không Tịch "8 múi thâm tình" lớn nhất trong phòng khách đã được che lại bằng một tấm ảnh gia đình của Mai Như Ngọc.
Có trời mới biết Mai papa và Mai mama đã vui mừng và kích động như thế nào khi biết con trai yêu quý nhà mình thế mà lại dán ảnh gia đình lên tường. Cho nên dù ở bên kia đại dương hai người họ cũng gửi một đống đặc sản về cho con trai ở quê nhà.
Nói đến đây xin được giải thích một chút, tình cảm giữa ông chủ Mai và vợ mình rất nồng thắm, ba năm trước đã bắt đầu đi du lịch khắp thế giới, đến bây giờ họ vẫn chưa trở lại.
Tất nhiên mỗi năm đến dịp Tết hai người họ sẽ quay về hoặc bảo Mai Như Ngọc qua bển ăn Tết với họ. Nhưng Mai Như Ngọc thật sự là không muốn mù mắt nhìn cha mẹ mình tình chàng ý thiếp, nên quyết định làm một con cún độc thân xinh đẹp.
Về điểm này Mai Như Ngọc cũng đã sớm nói rõ với cha mẹ mình rồi.
Cậu cảm thấy trên thế giới này không ai có thể xứng đôi với thịnh thế mỹ nhan như cậu. Cho dù dung nhan có thể đuổi kịp cậu, thì trình độ tu dưỡng âm nhạc và trình diễn xuất trời phú nhất định không thể theo kịp. Kể cả có thể đuổi kịp trình độ âm nhạc của cậu mà người kia không hiểu diễn xuất thì nhất định không có chủ đề chung. Mà cho dù bằng một cách thần kỳ nào đó người kia có trình độ tu dưỡng âm nhạc lẫn hiểu biết diễn xuất thì chắc gì dung nhan đã vừa ý cậu.
Cho nên, kiếp này cậy chính là một con cún độc thân xinh đẹp toát ra tiên khí. Nếu muốn có cháu trai nối dõi tông đường thì cha mẹ tự lo đi.
Nếu những bậc cha mẹ bình thường nghe thấy những lời này, sợ là họ sẽ đuổi đánh thằng con trai tự luyến bất hiếu này suốt ba con phố. Nhưng bậc phụ huynh có thể sinh ra một mỹ nhân vô song như Mai Như Ngọc không phải là người có suy nghĩ như người bình thường.
Mẹ ruột của Mai Như Ngọc đã từng là bình hoa đẹp nhất giới giải trí cảm thấy lời con trai mình nói rất có đạo lý: "Mẹ hiểu, mẹ hiểu. Mẹ hiểu con trai mẹ mà. Năm đó lúc chưa gặp được cha con mẹ cũng nghĩ như vậy."
"Người có ngoại hình đẹp và ý nghĩ độc đáo như mẹ con mình, làm sao người phàm có thể hiểu được ý nghĩ của chúng ta? Bọn họ đều cho rằng mẹ của con là một cái bình hoa, cảm thấy mẹ thế nào cũng sẽ gả cho đại gia nên mỗi ngày đều nghĩ cách làm tiểu tam thượng vị. Ai~ Mẹ quan tâm đến mấy cắc lẻ đó hay sao? Ngàn vạn thiên kim cũng chẳng mua được hạnh phúc của mẹ!! Khi ấy mẹ đã quyết định sẽ độc thân cả đời nữa đấy. Nếu không phải gặp được cha con, con cũng đừng mơ mình được sinh ra."
"Cho nên con cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, ai bảo hậu sinh khả úy chứ? Lúc nhìn thấy gương mặt của con, mẹ đã biết nếu vận khí của con không tốt thì phải chịu cô độc cả đời rồi."
"Nhưng con đừng tuyệt vọng quá. Ba mẹ sẽ làm nhiều chuyện tốt hơn nữa để tích đức cho con. Biết đâu con sẽ gặp được người hợp gu thẩm mỹ của mình, vừa am hiểu âm nhạc lại thông thạo diễn xuất, biết quý trọng quan điểm sống của con?"
Khi Mai mama nói lời này, bà vừa xinh đẹp lại dịu dàng, hiển nhiên những lời này đều xuất từ chân tình và chúc phúc của bà. Nhưng giây tiếp theo đã lộ nguyên hình:
"Nếu thực sự con không tìm được ai, ai~ đến lúc đó nuôi mấy con cún đi. Cũng khá tốt đó."
Mai Như Ngọc: "......" Đây là mẹ ruột đấy.
Ông chủ Mai còn côn đồ hơn: "Con trai à, con thích làm gì thì cứ làm. Trời sập đã có cha chống cho. Chẳng qua là một con cún độc thân thôi mà. Được chứ! Cún độc thân chứ có phải cún đơn thân đâu!"
"Cùng lắm thì bố kiếm nhiều tiền hơn, quyên góp nhiều tiền hơn là được. Nói không chừng con sẽ tìm được bạn đời giống bố nhanh thôi."
Cho nên đấy chính là nguyên nhân Mai papa có thể cưới được Mai mama đấy.
Ngoài việc Mai papa cũng có vẻ ngoài anh tuấn ra thì, quan điểm sống của ông là theo Mai mama.
Mai Như Ngọc nằm trên sô pha trong nhà mình, trong tay ôm "Tịch Mịch trút giận" xuất thần nhìn bức chân dung gia đình trên tường.
Cậu nghĩ đến những lời mình và mẹ nói năm đó, tay vô thức gãi gãi gương mặt của "Tịch Mịch trút giận".
Điều này thật sự thần kỳ không phải sao?
Khi cậu cho rằng mình là một con cún độc thân tuyệt mỹ vô song, cậu lại gặp một người tuyệt đối không có khả năng xuất hiện.
Người kia có khuôn mặt cậu vừa nhìn đã thích, thần thái không thua kém gì gương mặt, thậm chí còn am hiểu âm nhạc và có kỹ năng diễn xuất. Quan trong nhất là ánh mắt ấm áp mà người kia nhìn cậu.
Khi ở bên người đó, dù có bị ép chảy máu mũi vài lần cậu cũng không thấy phiền phức.
Ngược lại, con nai ngu ngốc kia còn nhảy loạn hết cả lên.
Mai Như Ngọc thở dài một cái, ôm "Tịch Mịch trút giận" che mặt mình, khẽ nở nụ cười.
Đôi khi nhân duyên trong đời lại thú vị như vậy đấy.
Khi nó đến không khác gì gió lớn, sóng thần.
Nó ở khắp mọi nơi, không ngăn cản được.
"Chậc! Rốt cuộc đã quyên góp bao nhiêu tiền mới được một tên Tịch Mịch như này."
Mai Như Ngọc hung hăng đấm hai phát vào "Tịch Mịch trút giận".
"Cha mẹ anh ta nhất định cũng phải quyên góp tiền, nếu không anh ta đã không làm con cún độc thân suốt 30 năm nay."
"Gặp được tôi đúng là may mắn cho cái tên Tịch Mịch nhà anh. Hời cho anh quá rồi!"
Mai Như Ngọc mỉm cười đứng lên, tuy duyên phận đã đến nhưng không thể để người ta dễ dàng chiếm hời như vậy được.
Ít nhất trong nhiều vấn đề mang tính nguyên tắc, cậu phải chuẩn bị trước và chiếm thế chủ động.
Hơn nữa, bọn họ mới quen nhau chưa đến hai tháng, còn cần phải tìm hiểu kỹ mới phân biệt được nhân phẩm và nhân sinh quan có tốt hay không.
Mai Như Ngọc nằm ở trên giường nghĩ nếu Tư Không Tịch thật sự chỗ nào cũng tốt......
Vậy cậu sẽ suy xét chuyển hộ khẩu từ quân đoàn cún độc thân sang rải hội rải cơm chó cho quân đoàn cún độc thân.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu đột nhiên vang lên.
Đó là âm báo nhắc nhở cuộc trò chuyện ở WeChat.
Mai Như Ngọc cầm di động qua nhìn thấy tin nhắn Tư Không Tịch gửi tới.
【 Đến Tần Lãng cũng tán đồng chuyện của chúng ta rồi, còn em thì sao? 】
Mai Như Ngọc tức khắc ấn phím trả lời: 【 Cái tên Husky kia có tư cách gì mà tán đồng hay không tán đồng chuyện của chúng ta?! 】
Tư Không Tịch: 【 Sao tôi cảm thấy dù sao cậu ta là thú cưng của em cơ mà? 】
Mai Như Ngọc đá đá chân trên giường cười rộ lên:
【 Thú cưng không có quyền lên tiếng! 】
【 Tuy nhiên trước mắt... tôi tạm thời cho anh bước vào thời kỳ khảo sát. 】
Tư Không Tịch ngồi ở bàn làm việc, khi nhìn thấy dòng tin nhắn kìa bàn tay tay đang năm di động của hắn siết chặt.
Hiếm khi, hắn cảm thấy sự vui vẻ, phẫn khích pha lẫn lo lắng hỗn loạn như vậy.
Khi hắn còn là thiếu niên lần đầu diễn yêu thầm mối tình đầu cũng chưa từng diễn ra được cảm xúc này.
Hắn rằng nếu bây giờ hắn đi đóng một bộ phim tình cảm, hẳn hắn có thể giành được giải diễn viên xuất sắc nhất.
Rồi hắn lại nghĩ đến bố mẹ mình, trong lòng cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn gõ vài chữ trên di động.
【 Vậy tôi sẽ cố gắng hết sức. 】
【 Khiến chúng ta trở thành người bạn đời tốt nhất của nhau. 】
【 Chó cũng chen không nổi vào quan hệ của chúng ta. 】
Mai Như Ngọc nhìn mấy câu này, tự dưng muốn mở miệng chửi bậy một câu.
Cậu còn đang nghĩ trả lời như nào cho hay thì tin nhắn lại tới.
【 Không bằng từ giờ trở đi, chúng ta video call hàng đêm đi? Không tốn tiền điện thoại mà còn nhìn mặt nhau được. 】
Mai Như Ngọc: "......"
Quả nhiên vẫn nên tìm hiểu kỹ càng mới được! Vừa mới vào kỳ khảo sát thôi chứ bao nhiêu?! Thân sĩ lạnh lùng đã biến thành người lẳng lơ rồi!! Nhưng cho rằng cậu sợ hay sao?
【 Xí! Được! Ai sợ ai? Kể chuyện ma trước đi! Ai sợ trước người đấy phải cởi quần áo, anh dám không? 】
Tư Không Tịch nhìn câu cuối cùng kia, ngón tay hơi động.
【 Được. 】
【 Đến đi. 】
Sáng hôm sau, khi chị Minh và Ninh Hào tới đón Mai Như Ngọc, nhìn thấy Như Ý nhà mình với đôi mắt thâm sì, mặt mũi lờ đờ.
Chị Minh sửng sốt: "Em làm sao vậy?! Nhan sắc thần tiên bay đâu hết rồi?!Cả đêm qua em không ngủ đấy à?!"
Mai Như Ngọc nghĩ đến tối hôm qua vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Em cho rằng em kể chuyện ma rất lành nghề. Bây giờ em thấy em sai rồi, em vẫn nên kể chuyện cười thì hơn."
Chị Minh: "???" Cái nồi gì vậy?!
Ở nhà của Tư Không Tịch, Lạc Thu Bạch mới sáng sớm đã thấy nụ cười ghê rợn, kinh hoàng trên khuôn mặt đáng sợ của cháu trai lớn nhà mình.
Mặc dù có chút quầng thâm mắt nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
"Cháu làm sao đấy? Tối qua coi gà vàng đấy à? Sao mất ngủ mà tinh thần tốt quá vậy?!"
Tư Không Tịch tặng chú nhỏ nhà mình một nụ cười đắc ý.
"Đột nhiên cháu thấy phim kinh dị khá hay. Phim kinh dị mà có mỹ nhân coi cùng lại càng vui tai vui mắt hơn."
Chú Lạc: "......" Não cháu trai hắn rơi mất một bên rồi hả?
Làm sao hắn biết được cháu trai nhà mình đã nhìn thấy một mỹ nhân tuyệt đẹp đêm qua có lẽ chưa ai nhìn thấy.