Mai Như Ngọc mất cảnh giác, đột ngột bị kéo xuống nằm đối diện với đôi mắt đen láy của Tư Không Tịch.
Rõ ràng toàn bộ căn phòng đều chìm trong bóng tối, mặc dù có ánh sáng le lắt của vầng trăng khuyết buông xuống cũng rất khó thấy rõ ràng khuôn mặt của Tư Không Tịch. Nhưng cậu lại có thể nhìn rõ ràng gương mặt của người đối diện, kể cả khóe miệng hơi nhếch lên kia, cái mũi cao thẳng và đôi mắt ẩn chứa tia sáng mãnh liệt.
Mai Như Ngọc cảm thấy da đầu sắp nổ tung đến nơi.
Ngay lập tức, trong đầu cậu nghĩ tới đủ loại khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng tất cả khả năng đều bị một âm thanh đè xuống.
Anh ta LẠI QUYẾN RŨ MÌNH!!!! Tên khốn này nhất định lại dùng chính gương mặt kia quyến rũ mình! A a a a!!!!!
Mai nam thần lập tức cảm thấy phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn người quyến rũ cậu nhiều như vậy nhưng không một ai trắng trợn, táo bạo như Tư Không Tịch! Mấu chốt chính là anh ta công khai quyến rũ mình lại không tỏ tình một câu là sao?! Chẳng lẽ anh ta không biết tất cả những hành vi quyến rũ mà không nói rõ là đang theo đuổi đều mang tính chất chơi đùa qua đường sao?! Nhưng quan trọng nhất là con nai điên ngu ngốc trong lòng cậu vậy mà có dấu hiệu bị quyến rũ thành công?!!!
Còn không phải dựa vào việc anh ta thuận mắt hơn người sao?! Chỉ cần cậu hủy cái gương mặt tuấn tú này thì Tư Không Tịch Mịch đừng có mơ tưởng trèo lên đầu lên cổ cậu!
Mai Như Ngọc nheo lại đôi mắt hoa đào của mình, vung bàn tay về phía gương mặt tuấn tú của Tư Không Tịch.
Chỉ là bàn tay cậu mới đến giữa không trung đã bị Tư Không Tịch chuẩn xác bắt được, khi Mai Như Ngọc muốn duỗi chân ra đạp cho hắn một cái thì gương mặt dù khuất lấp trong màn đêm vẫn rõ hình dáng kia của Tư Không Tịch đột nhiên tiến lại gần, gần như nghiêng người ghé vào tai Mai Như Ngọc, hơi thở ấm áp xen lẫn sự dịu dàng quá mức, nhẹ giọng nói:
"Tôi có thể đàn một khúc 《Liebesträume》 cho em không?"
(*Liebesträume: Khúc đàn này tiếng Đức nghĩa là "Những giấc mơ tình yêu", của Franz Liszt xuất bản năm 1850. Nói về ba dạng khác nhau của tình yêu: tình yêu cao cả, tình yêu điên cuồng có thể chết vì đối phương và tình yêu trưởng thành vô điều kiện.)
Hai mắt Mai Như Ngọc đột nhiên mở to, vô thức ngẩng đầu lên, trong đêm tối nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười ngập mong đợi kia.
Sau đó, con nai điên ngu ngốc bị cậu cưỡng chế nhốt vào một góc trong lòng kia vùng vẫy thoát khỏi khống chế của cậu, bắt đầu nhảy loạn như kẻ điên trong lòng cậu.
Mai Như Ngọc dùng sức muốn thoát khỏi bàn tay đang bị Tư Không Tịch nắm chặt, vùng vẫy nửa ngày trời vẫn không thoát ra nổi.
Cuối cùng, Mai Như Ngọc như ngã vật ra vị trí của mình như bỏ cuộc, cái tay còn tay kéo chăn trùm kín người chỉ lộ ra cái đầu, một lúc lâu sau mới trả lời:
"Không được, tôi phải nghĩ kỹ đã."
Tư Không Tịch cười rộ lên, "Được."
Cái "nghĩ kỹ" của Mai Như Ngọc chính là một giấc ngủ đến bình minh, sáng hôm sau cậu giật mình tỉnh giấc trong tiếng la hét thất thanh của Tần Lãng.
"A a a a a! Sao hai người lại thế này?! A a a a!"
Mai Như Ngọc giật mình mở to mắt, muốn ngồi phắt dậy, lại phát hiện mình ngồi dậy không nổi, giống như là đang ôm chặt lấy một thứ gì đó. Theo bản năng đưa tay ra nhéo cái "đồ vật" mình đang ôm kia, cách một lớp vải còn âm ấm nữa này.
Í ~ Cái "chiều dài" và hình dáng này hình như hơi giống "Tịch Mịch trút giận" nhà mình mà. Nhưng độ ấm với cảm giác không có giống lắm thì phải......?!
Mai Như Ngọc ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt thâm sâu khó dò pha chút đắc ý của Tư Không Tịch, giây tiếp theo la toáng lên giống như một con gà bị cắt tiết.
"A a a a a!!"
Tần Lãng: "A a a a a a!"
"A a a a a!!! Vì sao anh ngủ trong chăn của tôi?!! A a a a!"
Tần Lãng: "A a a a! Vì sao anh ngủ trong chăn của Mai Như Ngọc?!!!"
Tư Không ảnh đế đưa tay xốc lên chăn, sau đó mấy người vừa lồm cồm bò dậy thấy được cảnh tượng thực sự dưới lớp chăn...
Mai Như Ngọc giống hệt như một con bạch tuộc, tay cậu ôm chặt lấy cánh tay của Tư Không Tịch, một chân còn gác lên đùi Tư Không Tịch.
Cái người vẫn đang bị ôm chặt nãy giờ - Tư Không Tịch, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, còn cái người ôm siết lấy người ta không buông - Mai Như Ngọc, lại kinh hoàng la hét thất thanh.
Mã Kiêu: "...... Như Ngọc à, cái người nên la lên hình như không nên là em mới đúng?"
Âu Dương Tấn: "Đây là pha ăn vạ 'chân thật' nhất mà tôi từng thấy luôn. Suýt chút nữa hình tượng của Tịch ca trong lòng tôi đi tong luôn rồi."
Lãnh Túc thoáng nhìn qua hai cái người đang ôm nhau kia rồi nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác, từ cổ tới lỗ tai đỏ bừng bừng.
Khụ!! Tư Không Tịch quả không hổ là đàn anh, bị Như Ngọc ca ôm chặt thế mà mặt không đổi sắc. Quả nhiên là lợi hại.
Mai Như Ngọc nghe thấy lời nói của mấy người Mã Kiêu mới nhận ra mình mới là người chủ động ôm người ta không buông tay. Cậu vô cùng chột dạ rụt tay chân về, lòng tự hỏi có phải ở nhà ôm "Tịch Mịch trút giận" quen hơi rồi hay không?! Nên đến lúc hàng real chân chính ngủ cạnh cậu mới không khống chế được đêm hôm khuya khoắt nhào qua ôm ấp.
Nhưng trong lúc cậu rút chân về lại vô tình chạm vào cái "đại bảo bối" nào đó đã xảy ra biến hóa, nháy mắt đỏ bừng từ cổ tới mặt. Máu mũi nghẹn từ đêm qua đến giờ cuối cùng không nín được nữa, từ từ chảy ra khỏi lỗ mũi xinh đẹp.
Kèm theo đó là tiếng la thất thanh của cậu:
"A aaaa!" Mẹ nó biến thái!!!
Trong khoảnh khắc ấy, vẻ mặt của Tư Không Tịch cũng thay đổi một cách vi diệu, hắn nhanh chóng ngồi dậy xuống giường, vẻ mặt chính trực như thường: "Buổi sáng tốt lành. Chúng ta có thể bắt đầu rửa mặt đánh răng, sau đó phát sóng trực tiếp rồi."
Mã Kiêu, Âu Dương Tấn cùng Lãnh Túc không cảm thấy gì gật đầu, quay người xuống giường.
Chỉ có Tần Lãng mới nãy còn cùng Mai Như Ngọc la hét giữ cậu lại, bộ dạng giống hệt một con Husky vừa phát hiện ra có gì đó nguy hiểm, trườn đến vị trí cạnh Mai Như Ngọc: "Ngọc à, tôi cảm thấy tên đó có ý đồ quấy rối cậu. Cậu có muốn kết liên minh với tôi, ngày tháng sau này cùng nhau chỉnh chết hắn không?"
Tận đến lúc này Mai Như Ngọc mới phát hiện ra ưu điểm vàng của Tần Lãng.
Tuy chỉ số IQ hay thể lực hắn đều không tốt, nhưng hắn lại có đôi mắt có thể phân biệt người tốt kẻ xấu giống hệt cậu nha!
Nghĩ lại vừa nãy cái tên Tư Không Tịch kia mặt không đổi sắc, hành vi lừa dối người khác, bốn người thì có ba người đều bị hắn lừa, Tần Lãng thật sự đáng quý.
Nhưng, Mai Như Ngọc vẫn vô cùng cảm động cự tuyệt hắn.
"Đừng! Tôi đã có một đối thủ mạnh như thần tiên rồi, hai chúng ta đơn độc chiến đấu mới tương đối có phần thắng. Như vậy hắn cũng không dễ dàng phát hiện ra chúng ta cố tình chỉnh hắn, hắn sẽ khó lòng phòng bị."
Tần Lãng cảm thấy lời này có lý liền gật đầu, cũng xoay người ra ngoài rửa mặt. Nhưng đi được nửa đường hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, sao lại cứ cảm thấy hắn bị người ta âm thầm trào phúng là sao?
Sau đó, trong buổi ghi hình trực tiếp hôm nay, khán giả theo dõi chương trình liền phát hiện ra một "chi tiết nhỏ".
Bọn họ phát hiện ra vị trí của Mai Như Ngọc và Tần Lãng trở nên gần nhau hơn một chút, bọn họ phát hiện vị trí của Mai Như Ngọc với Tư Không Tịch lại có điểm xa hơn một chút.
Bọn họ phát hiện rất nhiều lần Mai Như Ngọc cố ý gây thêm rắc rối cho Đại Tư Không, bọn họ còn phát hiện Tần Lãng rất nhiều lần đào hố tính bẫy Tư Không Tịch nhưng lại tự khiến mình nhảy xuống hố.
【 Là ảo giác của tôi hả? Tại sao tôi lại cảm thấy bầu không khí này có chút cổ quái nhỉ? 】
【 Bạn đang nói bầu không khí giữa ai với ai? Có phải là hai cái người tôi đang nghĩ đến không? 】
【 Nói như nào nhỉ? Cảm giác này giống như cãi nhau lại có chút không giống cãi nhau ấy. Cho tôi cảm giác quen thuộc lắm luôn nhưng tôi không biết phải mô tả nó như nào? 】
【 Ỏ ~ Để người từng trải nói cho mấy bồ nha! Cái cảm giác này tôi quá quen luôn! Khẳng định là có một bên chủ động tỏ tình, bên còn lại vẫn chưa chịu đồng ý, chính là đang nghĩ xa nghĩ gần tự hỏi cuộc đời. Aizz ~ Nhưng lúc thế này phải xem xem cái người chủ động xuất kích kia đẳng cấp như nào, trước đây tôi gồng được ba tháng cuối cùng vẫn không địch lại được. Từ đấy đặt chân lên một con đường hoàn toàn khác. Hy vọng mỹ nhân nhà tôi không giống như tôi. 】
【??? 】
【 Ê ê ê! Cái bà ở trên rốt cục là sao? Vì sao lời nói của bà cho tôi cảm giác quen thuộc vãi bìu vầy?! Nói mau! Bà cùng với cái người trong "văn phòng" và "3 tỷ" kia có quan hệ gì?! 】
【 Không không không! Chẳng lẽ chỉ có tôi chú ý đến bả nói "Chủ động tỏ tình" sao?! Ai thông báo với ai?! Là hai người tôi đang nghĩ đến sao?! 】
Tuy bình luận không nêu tên nhắc họ, nhưng ai nấy hiển nhiên đều biết bọn họ đang nói đến ai.
Sau đó nhóm người này người sôi nổi chuyển địa bàn thảo luận vào trong hội nhóm fan của Trầm ngư lạc nhạn, thảo luận coi bầu không khí của hai người này hôm nay có phải là do ảnh hưởng của việc "Tỏ tình" kia không.
Dù có thế nào thì buổi phát sóng trực tiếp hôm nay cũng kết thúc một cách thuận lời, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra. Sáu mỹ nam vẫn rất ăn ý phối hợp làm ra một chút đồ đạc trang trí, nhưng trong mắt người nào đó đây giống như một tín hiệu khó lường. Một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.
Đầu sỏ gây tội Tư Không Tịch tất nhiên có thể cảm nhận được Mai Như Ngọc và Tần Lãng cố tình gây rối với hắn.
Đối với người phía trước hắn mỉm cười chấp nhận, còn đối với người đằng sau thì hắn tàn nhẫn phản đòn.
Dù sao thì giữa "vợ" với "pet của vợ" cũng có chút khác nhau, nói thật thì hơi nhiều chun chút một tí.
Đến buổi tối ba người bọn họ ngồi máy bay trở lại thành phố Tinh, sau khi xuống máy bay Tư Không Tịch rất muốn hỏi Mai Như Ngọc đã nghĩ đến đâu rồi.
Nhưng Mai Như Ngọc giống hệt một mỹ nhân ngư trơn tuồn tuột, bắt không nổi, vừa quay qua nhìn đã chạy mất dạng.
Hiển nhiên định làm đà điểu rụt cổ không trả lời.
Tốc độ Mai Như Ngọc đào tẩu nhanh đến mức Tần Lãng cũng không đuổi kịp, Tần Husky nhìn bóng dáng chạy trối chết của Mai Trầm Ngư bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tư Không Tịch.
"Rốt cuộc anh đã làm gì cậu ấy?" Vẻ mặt của Tần Lãng trở nên nguy hiểm giống như mở miệng lần nữa sẽ cắn chết người: "Nếu anh bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ tìm người đánh gãy chân anh."
Tư Không Tịch lần đầu tiên nhìn thấy vẻ hung ác lại nghiêm túc này của Tần Lãng, hắn có chút không ngờ tới: "Tôi còn cho rằng cậu không thích cậu ấy? Sao đột nhiên lại bảo vệ cậu ấy như vậy?"
Tần Lãng "hừ" một tiếng với Tư Không Tịch: "Thích hay không thích cậu ấy với chuyện bảo vệ cậu ấy thì có liên quan gì đến nhau? Hơn nữa, sao anh biết là tôi không thích cậu ấy?"
Sau đó, Tần Lãng nghe được một câu khiến hắn không khỏi hoài nghi cuộc đời này.
Người đàn ông anh tuấn, cao lớn trước mặt nhếch miệng, giống như đang nói chuyện hôm nay thời tiết rất tốt: "Bởi vì tôi thích cậu ấy."
Tần Lãng chớp chớp mắt.
Lại chớp chớp mắt.
Vừa điên cuồng chớp mắt vừa lùi lại ba bước: "là kiểu 'thích' tôi đang nghĩ đến sao?!"
Tư Không Tịch gật đầu khẳng định.
Sau đó, Tần Husky dồn hết linh lực rống lên:
"Anh mù mắt rồi à?! Tôi coi cậu ấy như anh em, vậy mà anh lại muốn đè cậu ấy?!"
Tư Không Tịch: "......"
Tuy là Tư Không ảnh đế đã quen nhìn sóng to gió lớn, có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng nhưng bây giờ hắn cũng có cảm giác khó nói nên lời.
Tình tiết này phát triển không giống như tưởng tượng của hắn.
Còn nữa, sao hắn lại cảm thấy cái con Husky này đang nghi ngờ ánh mắt và thẩm mỹ của hắn vậy?
"Không được sao?"
Tần Lãng trầm mặc ba giây.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tần Lãng thay đổi từ sốc sang hoài nghi sang rối bời không nói nên lời và cuối cùng là sự vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Sau đó Tư Không Tịch liền thấy người vừa gào lên với hắn - Tần Lãng lại đột nhiên đổi sắc mặt, nở nụ cười vô cùng đê tiện bước lên vỗ vai hắn:
"Được chứ! Được chứ! Anh trai à, em đây còn muốn xắn tay cổ vũ anh!"