Sinh nhật Thẩm Lệ vào cuối của cuối năm – ngày bọc hậu tháng Mười hai.
Càng lớn, y càng coi nhẹ chuyện đón sinh nhật.

Năm nào cũng chỉ nhận quà của Trình Chiêu và Giang Trì Phong, mời bạn bè đến nhà ăn bữa cơm uống chén rượu cho tưng bừng, thế là hết sinh nhật.
Song, năm nay có Lục Trường Đình ở bên, vậy nên Thẩm Lệ khó lòng nào mà không cảm thấy chờ mong.
Biết là Thẩm Lệ muốn trải qua thế giới hai người với Lục Trường Đình, tối ngày ba mươi, Giang Trì Phong và Đỗ Hành hẹn Thẩm Lệ đi ăn lẩu.

Ăn lẩu xong là chuyển chiến trường qua “Cổ Tửu” như chuyện đương nhiên.

Đúng dịp đám Tiêu Diêu, Trần Tinh Dã cũng ghé, càng đông càng vui, cả nhà bèn kéo vào phòng riêng.

Giang Trì Phong gọi Ngụy Văn Hành đến, Trần Tinh Dã cũng alo mấy cuốc điện thoại ới bọn Phó Gia Thụ qua.

Trừ Lục Trường Tự đang bận việc và Lục Trường Đình còn tăng ca, bạn bè thân thiết tề tựu đủ cả.
Đêm nay Thẩm Lệ uống hơi quá chén, cả nhà cứ tìm đủ mọi cách chuốc rượu y.

Đợi tới khi Lục Trường Đình lên đón, Thẩm Lệ đang nắm cổ tay Giang Trì Phong, chỉ giờ trên tay anh mình hỏi, muộn thế này rồi, sao anh trai nhỏ còn chưa đón y.
Giang Trì Phong cũng ngà ngà say, thấy Lục Trường Đình đẩy cửa phòng riêng bước vào, khó được dịp như gặp cứu tinh, ủn thẳng người vào ngực hắn: “… Anh trai nhỏ của cậu đến đón cậu đây còn gì.”
Thẩm Lệ ngước mắt nhìn Lục Trường Đình, ngẩn ngơ, sau đó nở nụ cười.
“Anh trai nhỏ à.”

Mọi người trong phòng riêng cười rộn lên.

Tiêu Diêu cười sung sướng nhất, vừa cười vừa giương giọng ới Lục Trường Đình: “Anh trai nhỏ nè, chú đến muộn quá đấy, tự phạt ba ly trước đê.”
Lục Trường Tự theo Lục Trường Đình đến.

Anh quen thói lo lắng đủ điều, bận việc chính xong, nghĩ bụng mình Lục Trường Đình cũng không chăm sóc được hết đám anh em uống say bí tỉ, thế là đi cùng.

Anh đứng sau Lục Trường Đình, thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay đang víu vai cậu em, cộng thêm cả ánh đèn chợt sáng chợt tối trong phòng riêng, chói đến mức anh hơi híp mắt lại.
Nghe tiếng cả nhà cười gây rối, anh cũng cười xòa theo.
Lục Trường Đình đỡ Thẩm Lệ, trái tim đậu nơi người trong lòng, còn đâu tâm trạng uống với chả rượu.
Mọi người đều là bạn bè quen chẳng thể quen hơn, Lục Trường Đình bị ghẹo cũng chỉ cười: “Hôm khác nhé, hôm khác phạt bao nhiêu ly cũng được.”
Hắn thuận thế nhìn Lục Trường Tự: “Anh, em đưa Tiểu Lệ về trước nhé.”
Lục Trường Tự khoát tay, tỏ ý cứ đi trước, sau đó vào lấy cái ly sạch tự rót rượu: “Anh uống thay Trường Đình cho.”
Lục Trường Đình đỡ Thẩm Lệ ra khỏi phòng riêng, mặc áo lông vào giúp em, kéo khóa áo, xoa hai má ửng hồng vì say rượu của em: “Anh tới đón em về nhà đây.”
Thẩm Lệ mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh, gác cằm lên vai anh, nhắm đôi mắt say mê man lại: “… Vâng nè.”
Giọng vừa nhẹ vừa mềm.
Lục Trường Đình nói đón em về nhà, nhưng chẳng vội đưa em đi, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Đợi khi kim giờ dừng đúng ở số không, hắn mới cười, thơm đôi môi còn vương mùi rượu của Thẩm Lệ: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Lệ nhớ đến đêm sinh nhật Lục Trường Đình, đúng lúc qua ngày mới, y cũng nói với Lục Trường Đình, sinh nhật vui vẻ nhé, Lục tiên sinh.
Hiện giờ Lục Trường Đình tặng lại câu chúc ấy cho y, giọng điệu khi gọi tiên sinh dịu dàng vô cùng.

Đôi mắt say lơ mơ của y nhìn Lục Trường Đình, nét cười dần nở khắp gương mặt: “Anh chuyên môn tính giờ để chạy qua đây đấy hả?”
“Ừ.” Đương nhiên câu chúc đúng giờ chuẩn phút đầu tiên phải là của hắn rồi.
Thẩm Lệ cười híp đôi con ngươi: “Mỗi ngày ở bên Lục tiên sinh, Thẩm tiên sinh đều rất vui.”
Lục Trường Đình cười, hỏi em: “Tự đi được không?”
“Được.” Thẩm Lệ nghĩ thế nào, lại lắc đầu, “… Không được, không muốn tự đi.”
Lục Trường Đình cười khẽ, đỡ vai và eo để em đứng vững, sau đó hơi khuỵu người xuống, vững vàng cõng em lên.

Thẩm Lệ rất tự nhiên ôm cổ, dán má lên lưng anh, mím môi cười.
Lục Trường Đình cõng em xuống tầng, xuyên qua đám người náo nhiệt, ra ngoài quán bar.

Tài xế đã đỗ xe ở bên đường từ lâu, thấy vậy bèn vội vàng mở cửa xuống xe, định đỡ người giúp hắn.

Lục Trường Đình tỉnh bơ ngáng tay tài xế, cúi người ôm Thẩm Lệ vào trong xe rồi vòng sang bên kia lên xe.
Sau khi lên xe, Lục Trường Đình dỗ Thẩm Lệ uống bịch sữa chua đã mua sẵn trước đấy.

Xong xuôi, Thẩm Lệ tựa vào lòng hắn ngủ mất, đến nhà vẫn không tỉnh.

Lục Trường Đình lại ôm em ra, ôm về phòng, ôm đi tắm luôn.
Mùa đông, lúc nào nhà cũng để điều hòa rất ấm áp, giường thì mềm mại, đến khi Lục Trường Đình nằm xuống, đã là hơn hai giờ sáng.

Hôm nay hắn mệt mỏi cả ngày, gần như dính giường là ngủ.
Hôm sau, Thẩm Lệ thức giấc trong lòng Lục Trường Đình, mò di động ra nhìn giờ đầy vẻ mệt nhoài.
Thứ Ba, 11 giờ 03 phút.
Chẳng trách y thấy đói thế…
Tại sao thứ Ba mà Lục Trường Đình không tới công ty?
Y cũng không nghe thấy tiếng báo thức, Vạn Thành càng không gọi điện cho Lục Trường Đình, vậy nên vốn hôm nay Lục Trường Đình không tính lên công ty ư?
Thẩm Lệ chợt nhớ ra hôm nay sinh nhật mình, lại nghĩ có lẽ gần đây Lục Trường Đình hay tăng ca là để giành ra một ngày nhàn rỗi, phút chốc ánh mắt nhìn anh mềm mại hẳn.
Y vươn tay vuốt ve quầng thâm xanh nhạt dưới mắt Lục Trường Đình, lòng đau, sán lại hôn anh một cái.
Lục Trường Đình – kẻ đã tỉnh từ lúc Thẩm Lệ với tay mò di động, cười mỉm, nhắc nhở ai đó bằng giọng khàn khàn: “Thơm nhầm chỗ rồi.”
Thẩm Lệ cười, thơm môi anh: “Em ồn làm anh tỉnh à?”
Hỏi một đằng, Lục Trường Đình đáp một nẻo: “Cục cưng, anh đói.”
“Em cũng đói.” Thẩm Lệ nói xong định ngồi dậy thì kịp hiểu ý Lục Trường Đình nhờ động tác sờ sịt eo mình của anh và cái thứ cương lên nọ đang chống lên người y.

Khuôn mặt y tức khắc nóng phừng, “Anh…”
Lục Trường Đình cười, bỏ bàn tay xấu xa trong áo ngủ ra, ôm lấy eo em, hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Thẩm Lệ nhấp môi, nuốt yết hầu, vươn tay sờ vào trong lưng quần anh.
Thực ra Lục Trường Đình không còn ý muốn tiếp tục nữa, có điều là đàn ông, được người yêu chủ động ngậm dương vật vào miệng, được môi lưỡi nóng ướt liếm mút, khoái cảm và lửa dục dấy lên trong thân thể, nào ai cự tuyệt cho nổi.
Thẩm Lệ còn đổ thêm dầu vào lửa, vừa liếm từ gốc đến quy đầu, vừa ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt trêu ghẹo: “Muốn ăn sạch anh.”
Lục Trường Đình với tay niết chặt cằm em, lấy ngón tay vân vê làn môi nọ: “Sao lại ngoan vậy cơ chứ.”
Thẩm Lệ đỏ mặt, tự cởi sạch.

May là trong phòng đủ ấm, thêm cả nhiệt độ cơ thể Lục Trường Đình, y ngả người dựa vào anh, cởi quần áo cũng không thấy lạnh, chỉ là tự mở rộng thì hơi ngại ngùng.
Y đổ đầy bôi trơn ra tay, thử sờ vào khe đùi.

Bởi vì ngồi ngang trên người Lục Trường Đình nên dương vật cương cứng của cả hai sáp vào nhau, hưng phấn đến mức như đang chào hỏi.
Lục Trường Đình nhìn em, ánh mắt thâm trầm, yết hầu căng chặt, thân dưới cương phát đau.
Hắn vươn tay nắm lấy ngón tay Thẩm Lệ như đang dẫn lối, đưa vào rút ra từng cái một trong lỗ hậu ướt mềm để nới lỏng.

Hai chân Thẩm Lệ run rẩy vì khoái cảm trong cơ thể và sự ngại ngùng khi tự mình mở rộng cùng song hành, hạ thấp giọng thở gấp đầy khó nhịn, tiếng khàn khàn: “Được… Được rồi.”
Lục Trường Đình bình tĩnh đeo bao cao su vào, sau đó đan hai bàn tay, nằm xuống giường, ánh mắt nhìn em nóng bỏng: “Muốn ăn sạch anh, thì tự di chuyển đi.”
Thẩm Lệ ngây người, cầm lầy dương vật của anh đầy si mê, nhấc eo lên ngồi xuống, nhưng không ăn được luôn cả cây của Lục Trường Đình… Thẩm Lệ cắn môi, trông Lục Trường Đình chắng có ý động đậy, chỉ đành từ từ thọc vào hậu huyệt, thử ngồi xuống lần nữa.
Lục Trường Đình ưỡn eo, đút dương vật to dài vào sâu trong đường ruột từng chút một.

Thọc vào quá sâu, quy đầu thô to hôn lên vách ruột ướt mềm, cảm giác cân cấn vì được lấp đầy khiến cơ bắp vùng eo bụng Thẩm Lệ căng siết trong chốc lát.

Những lần làm tình trước Lục Trường Đình đều chủ động, hôm nay bỗng nhiên đổi thành y, y cứ hệt như thanh niên trẻ người non dạ vậy, chẳng biết phải làm sao.
Lồng ngực Lục Trường Đình lên xuống phập phồng vì chịu kích thích bởi cảm giác được bao trọn, ôm siết đầy ướt át và nóng bỏng, hắn trào tiếng thở dốc ồm ồm: “Cục cưng, chuyển động đi nào.”
Tay Thẩm Lệ đặt trên lồng ngực Lục Trường Đình, nhịp tim thình thịch truyền qua lòng bàn tay bỏng rẫy, làm y vô thức dịch tay ra, lại vô tình sờ đến cơ bụng cứng ra trò của người đàn ông.
Anh trai nhỏ của y nằm dưới thân mình y, mặc y muốn làm gì thì làm… Thẩm Lệ ngượng ngùng nhắm đôi mắt lại, bắt đầu cưỡi ngồi lên xuống, rút ra cắm vào.
Lời tác giả
Quân: Sinh nhật Thẩm Tiểu Lệ ông đã không tặng quà thì thôi, còn mặt dày doi?!
Lục Trường Đình: Bút trong tay tôi chắc?
Quân: Chuồn lẹ chuồn lẹ…
Chú thích
Doi = “do” dịch theo nghĩa tiếng Anh + “i” cách đọc nhại đi của từ 爱 |àitrong tiếng Trung = làm tình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play