“Một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?”
Lục Trường Đình về đến nhà, vừa cởi áo khoác Tây trang mắc lên giá treo quần áo, vừa cởi cà vạt, đi vào phòng khách.
Thẩm Lệ ngồi trên sofa, trước mặt bày một đống báo cáo kinh doanh quý vừa rồi, nghe vậy ngước mắt lên nhìn Lục Trường Đình: “Tin xấu trước đi.”
“Tin xấu là, anh lại phải đi công tác rồi.” Lục Trường Đình tự rót cốc nước, ngồi xuống cạnh Thẩm Lệ, mệt lử dựa lên nệm sofa, “Cuối tuần này, đi thành phố N.

Dự án bên đấy xảy ra chút vấn đề, cần anh đích thân qua xử lý.”
Thẩm Lệ hỏi: “Phải đi mấy ngày, lúc nào anh đi?”
“Đi tàu cao tốc tối thứ Sáu, chưa rõ đi mất bao hôm.” Lục Trường Đình ôm em từ bên cạnh, bật cười, “Sao em chẳng tò mò chút nào tin tốt anh định nói thế?”
Thẩm Lệ ra vẻ phối hợp, hỏi: “Tin tốt là gì nào?”
Lục Trường Đình lấy hai vé vào cửa từ trong cặp táp ra đưa em: “Vé vào cửa suất chiếu đầu và họp báo của ‘Sơn hà viễn khoát’, hàng ghế trước, chỗ VIP.”
Thẩm Lệ trông thấy vé vào buổi công chiếu đầu phim điện ảnh mới của Hạ Thính, hơi bất ngờ: “Sao anh còn nghĩ đến chuyện chuẩn bị cho em vé vào buổi công chiếu đầu thế…”
Vé vào cửa kiểu này không đơn giản là chuyện dùng tiền mua được, hơn nữa còn là hàng ghế phía trước.

Lục Trường Đình cũng không đi lại nhiều với vòng giải trí, chắc hẳn phải tốn công sức và có lòng lắm mới lấy được vé vị trí tốt như vậy.
“Hai hôm trước thấy em xem trailer, nghĩ là em muốn đi xem.” Lục Trường Đình khẽ chau mày, “Em khá thích cậu đó còn gì?”
Thẩm Lệ nhón tay lên ấn đường anh, nhẹ nhàng vuốt phẳng đầu mày hơi nhăn: “Đúng á, đúng là em khá mến Hạ Thính.”
“Thế anh để em đi xem buổi công chiếu điện ảnh đầu tiên do cậu ấy diễn chính với người khác hả?”
“Vốn muốn đi cùng em.” Giọng Lục Trường Đình ra chiều xin lỗi, “Nhưng cuối tuần phải đi công tác…”
“Giờ em hẹn ai đi đây?” Thẩm Lệ giả bộ trầm tư, “Giang Trì Phong, Đỗ Hành, anh Trường Tự, Trường Ngâm, Trường Ca,…”

Thẩm Lệ điểm tên một đống người ra, Lục Trường Đinh nghe xong chẳng phản ứng gì, ngữ khí vẫn rất rộng lượng: “Đều được hết.”
Thẩm Lệ nhìn anh, bật cười: “Anh trai nhỏ à.”
“Anh rộng lượng thế, em hơi không quen.”
Cảm giác này giống như người yêu bạn đi công tác, vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, bạn lại ra ngoài bay nhảy với người ta vậy.

Lục Trường Đình càng độ lượng, y càng thấy mình không nên làm thế.
Lục Trường Đình nắm lấy tay em, mười ngón đan xen, chiếc nhẫn trên ngón vô danh trông càng thu hút tầm mắt: “Em có thích cậu ta cũng chỉ có thể đi xem phim điện ảnh cậu ta đóng.” Hắn khựng lại, hơi nhướng mày, “Thích anh, phải đi xem phim điện ảnh với anh cả đời.”
Thẩm Lệ cười, ôm anh, nghiêng đầu tựa lên vai: “Đợi anh đi công tác về chúng mình cùng đi xem.”
“Để em tặng vé vào cửa cho Tiêu Diêu và Kinh Du.”
Quan hệ của Kinh Du với Hạ Thính khá tốt, Tiêu Diêu và Kinh Du còn là người yêu, tặng hai người họ hợp nhất.
Thẩm Lệ tiếp: “Em mến Hạ Thính, là bởi vì thích ‘Vân hồ bất hỉ’, thích Phong Cương, nên thích ai thích cả đường đi.”
“Nói cho cùng vẫn vì thích anh.”
Bởi thích anh, cho nên mới đồng cảm với nỗi lòng yêu thầm đó, mới yêu thích đến vậy, xót xa cậu thanh niên cầu mà chẳng được trong phim đến vậy.
Lục Trường Đình nghe hiểu lời em chưa nói hết, nghiêng đầu thơm bên môi em.
“Anh vẫn có một tin tốt nữa nè.”
“Ưm?”
Lục Trường Đình nhìn em, đôi mắt dịu dàng: “Phương Tri và Phong Cương, ở bên nhau rồi.”
Thẩm Lệ hơi sững sờ, chưa kịp nghĩ ra xem ý anh nói là gì.
“Yến Như Hối và Hạ Thính.” Lục Trường Đình nhẩn nha, “Hai người họ ở bên nhau.”
Thẩm Lệ chớp chớp mắt, thảng thốt: “Không phải Hạ Thính bị Phạm Kinh Lăng…”

“Tối hôm tiệc đính hôn anh nói hộ Hạ Thính.” Lục Trường Đình bảo, “Chắc Tiêu Diêu cũng vì Kinh Du nên nói giúp Hạ Thính.”
“Kết quả là Phạm Kinh Lăng bỏ qua cho Hạ Thính, còn tặng cậu ta vài tài nguyên ngon nghẻ.”
Thẩm Lệ thở phào, cục đá nhỏ đè đã lâu trên trái tim như được Luc Trường Đình nhẹ nhàng đá bay đi: “Anh cũng chẳng nói chuyện này cho em.”
Tuy là một cục đá nhỏ chẳng hề nặng nề, không ảnh hưởng đến tâm trạng y, nhưng chỉ cần nghĩ đến tương lai rực rỡ của Hạ Thính, y khó tránh khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc… Hồi đó y từng nghĩ muốn nhờ Lục Trường Đình giúp, có điều chưa hề đưa lời, cũng không ngờ Lục Trường Đình sẽ âm thầm chủ động giúp Hạ Thính.
Bởi vì y.
Thẩm Lệ sán lại hôn Lục Trường Đình: “Anh trai nhỏ này, anh lại lo chuyện bao đồng rồi.”
Lục Trường Đình không thích tranh công, hơn nữa khi ấy hắn chỉ đề cập qua với Phạm Kinh Lăng.

Hắn và Phạm Kinh Lăng không thân chẳng thiết, Phạm Kinh Lăng bỏ qua cho Hạ Thính quá nửa là nể tình cảm với Tiêu Diêu, đâu đến công hắn.
Cơ mà hắn vẫn rất hưởng thụ cái ôm ấp yêu thương của người yêu.
Lục Trường Đình siết chặt vòng tay, mặt mày tươi cười: “Chuyện liên quan tới em, đều không tính là bao đồng.”

Tối đến tắm rửa xong, Thẩm Lệ cứ lướt Weibo mãi, u mê gặm đường các thể loại cắt nối biên tập gán ghép Yến Như Hối và Hạ Thính.
Tận tới lúc Lục Trường Đình tắm xong ra, y vẫn đang xem.
Lục Trường Đình – kẻ bị người yêu lờ lớ lơ chỉ đành mở Ipad lên đọc tài liệu, xử lý vài đầu việc đơn giản.

Hai người – một tựa đầu giường đọc tài liệu, một ngồi khoanh chân lướt Weibo.

Thỉnh thoảng Lục Trường Đình ngẩng lên nhìn, thấy Thẩm Lệ cười miết vì xem video cũng vô thức tươi tỉnh lên.

Thẩm Lệ ngồi một tư thế lướt mãi nên cổ hơi đau.

Y bỏ di động xuống, tiện thể nằm hẳn lên giường, nhấc đầu gối vào chân Lục Trường Đình.
“Yến Như Hối và Hạ Thính là kiểu phim giả tình thật nhỉ!”
“Ừ.” Lục Trường Đình ứng lời, “Chắc vậy đấy.”
“Tuyệt ghê.” Người có tình cuối cùng cũng về với nhau, quá ư là tuyệt vời.
Thẩm Lệ nhìn anh, cười khẽ: “Em nhớ lần đầu xem ‘Vân hồ bất hỉ’ với em, anh còn hậm hực cái kết.”
“Đấy là vì…” Lục Trường Đình khựng lại, không biết nên nói tiếp ra sao.
Bảo rằng vì mình tự ghen tuông với bản thân à?
Hắn bỏ Ipad xuống, vươn tay vuốt ve đôi mắt Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ luôn nhìn hắn như vậy, đôi con ngươi tựa đựng đầy vụn sao cứ lấp loáng nét cười và tràn ngập cả tình yêu.
“Bởi vì anh luôn hiểu nhầm em yêu thầm một anh trai nhỏ.” Giọng Lục Trường Đình vừa trầm vừa thấp, “Lúc ấy anh vẫn chưa biết anh trai nhỏ của em là mình, chỉ cần nghĩ đến em từng thích một người vật vả đến thế là lòng anh sầu phát hoảng.”
Thẩm Lệ nắm tay anh, thơm chiếc nhẫn trên ngón vô danh.
“Sao mà ngốc thế nhỉ, anh trai nhỏ ơi.”
Lục Trường Đình cười: “Đúng là ngốc thật.”
Chuyện tình cảm, người trong cuộc thì u mê.

Hắn của khi đó, sao dám liên tưởng đến anh trai nhỏ của Thẩm Lệ là mình kia chứ.
Thẩm Lệ vẽ một trái tim trong lòng bàn tay anh.

Cứ như động tác vô thức, y đồ đi đồ lại dáng hình của trái tim ấy, đôi mắt thì chẳng hề nhìn lòng bàn tay mà ngắm anh chăm chú: “Thế từ khi nào anh biết là em giấu trong tim một anh trai nhỏ?”
Lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, Lục Trường Đình buông mắt nhìn hình trái tim em vẽ, lòng tan chảy: “Lần đầu tiên em say rượu.”
“Lần đầu say rượu…” Thẩm Lệ ngây ra một lúc, hỏi mà chưa chắc chắn lắm, “Hôm sinh nhật anh à…”

Lục Trường Đình cười: “Ừ.”
Thẩm Lệ nuốt yết hầu: “Đêm hôm ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
Lục Trường Đình mân mê làn môi em.
“Em uống say xong, thực sự dính người dữ lắm.”
“Không cho anh đi, lúc hôn anh còn vừa dữ dội vừa ác liệt, lúc khóc…” Ngón tay Lục Trường Đình nhẹ nhàng mơn trớn hai má, tựa như đang dịu dàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt em, “Cực kỳ làm người ta đau.”
“Em khóc, gọi anh là anh trai nhỏ, kêu em nhớ anh.” Lục Trường Đình nhìn em, giọng nói khó diễn tả thành lời, “Hồi đó chúng mình mới quen được bao lâu? Anh tưởng em trông anh thành người khác.

Về sau em cứ ghẹo anh mãi, làm anh chẳng biết mình lạc mất trái tim ở chỗ em từ khi nào.

Lúc đấy, ‘anh trai nhỏ’ kia của em làm anh ghét cay ghét đắng.”
Thẩm Lệ nhìn anh, vành mắt ưng ửng đỏ.
Y luôn cảm thấy tuy nỗi lòng yêu thầm của mình vất vả, xót xa nhưng xứng đáng; bản thân cũng có thể thản nhiên và thoải mái nhắc đến nó.

Chỉ là, sao không buồn cho nổi đây.

Những năm ấy y nhớ nhung Lục Trường Đình biết bao nhiêu; nhung nhớ và mê đắm trong vô vàn cơn mơ giữa đêm khi đó, đã giày vò y hết lần này đến lần khác.
Ngay cả hiện giờ nghĩ lại, y cũng thấy trái tim chua chát.
Thẩm Lệ chống người ngồi dậy, ôm anh.
Y ngồi ngang trên đùi anh, dựa sát lên người anh, vành tai kề tóc mai, thân mật vô ngần: “Anh trai nhỏ ơi, những năm vừa qua… em thực sự, rất nhớ anh.”
“Những năm này, vất vả em rồi.” Lục Trường Đình thủ thỉ, “Sau này, chuyện nhọc nhằn cứ để anh cáng đáng.”
“Anh muốn kiếp này em hạnh phúc, muốn đôi mắt em trọn đời có anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play