"Nói cho cùng, tên tiểu tử này cũng không tệ lắm. Tuy tư chất không được tốt, nhưng dựa vào ngụy linh căn mà đột phá tới tầng tám chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, điều này thật sự làm người ta ngạc nhiên."

Diệm Linh Cơ không khỏi cảm khái, tốc độ tu luyện của Trần Vũ so với đệ tử tông môn đại phái không thua kém bao nhiêu.

Đổi lại tán tu khác, tám chín phần mười sẽ bị hắn bỏ xa, chung quy vận khí tên này không kém.

Kỳ thực Diệm Linh Cơ nói không sai, hắn dựa vào cơ duyên mới nghịch chuyển tới bước này.

Thành thật mà nói, mặc dù có được cơ duyên hơn xa người khác, nhưng nếu hắn không có sự kiên định cùng nghị lực, dám chừng đã dừng lại từ mấy năm trước.

Bởi vậy mới thấy việc Hắc Tháp tự tiện hấp thu thọ nguyên của Trần Vũ không phải vô lý, mà là đang khảo nghiệm ý chí cùng nghị lực của hắn.

Thông thường, khi rơi vào tình cảnh chỉ còn một năm để sống, người khác chắc chắn sẽ ảo não, sau đó từ bỏ tất cả.

Còn hắn lại không như vậy, đều cố gắng tranh giành từng giây từng khắc với sự sống, với vận mệnh của bản thân.

Lại nói, ý chí kiên cường cùng sự kiên định của Trần Vũ không thể thiếu bóng dáng của Bạch Tử Vân.

Nếu lúc đó nàng không đến bên cạnh hắn, không bỏ hắn trong lúc gặp khó khăn hoạn nạn, chắc Trần Vũ cũng không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Tuy nhiên cả hai không thể thoát khỏi luật "nhân quả", khi xưa hắn không giúp nàng, có lẽ giờ khắc đó Bạch Tử Vân cũng không đến giúp hắn.

Có điều, Bạch Tử Vân chưa từng nói với người khác những sự việc mà Trần Vũ từng trải qua, nếu không bọn họ nhất định sẽ trợn mắt há mồm.

Chạy theo suy nghĩ hồi lâu, Diệm Linh Cơ hơi nhíu mày, nghi hoặc nói:

"Thật không biết tiểu tử này lấy đâu ra thượng phẩm linh dịch, nhìn thái độ khi tặng vật này cho chúng ta, ánh mắt của hắn không chút thay đổi, dường như là có không ít."

Nếu có mặt ở đây, Trần Vũ nhất định sẽ kinh ngạc đến trừng lớn hai mắt.

Không ngờ Diệm Linh Cơ chỉ nhìn hành động liền phán đoán được sự tình bên trong, hơn nữa còn không sai biệt lắm.

Cũng không trách được, sống mấy chục ngàn năm, ánh mắt nhìn người của Diệm Linh Cơ xưa đâu bằng nay.

Muốn lừa gạt nàng, vậy Trần Vũ phải học thêm vài ngàn năm nữa mới có cơ may, bằng không thì đừng nghĩ tới.

Bạch Tử Vân cũng hổi tưởng không thôi, nhớ năm xưa chỉ là một tên phàm nhân ngây ngô, nhưng giờ đây đã trở thành một tên tu tiên giả không hơn không kém.

Trầm tư suy nghĩ một lúc, Bạch Tử Vân nhẹ lắc đầu.



Nhân sinh vốn vô thường như vậy, hôm nay như thế, chưa chắc ngày may cũng như vậy, tất cả đều là duyên phận an bài.

"Nếu hắn đã bước tới nước này, ta cũng không ngại giúp hắn một tay." Bạch Tử Vân cầm chén tràn lắc lư nhè nhẹ, thuận miệng nói một câu.

Trước đây nàng từng nói như vậy, giờ khác này cũng không thay đổi, cái gì nên giúp thì giúp, tuyệt không có chuyện nói rồi lại nuốt lời.

"Cơ duyên của hắn thật sự không tệ, nhưng ngươi nên nhớ tư nguyên đột phá Trúc Cơ không có nhiều lắm, đa phần đều nằm trong tay mấy đại tông phái, trong tay chúng ta cũng không có bao nhiêu."

Nghe mấy lời này, Diệm Linh Cơ chậm rãi cân nhắc được và mất, sau đó khuyên nhủ.

Tư nguyên là có hạn, tuy các nàng không thiếu, nhưng tộc nhân trong nhà cũng cần đến.

Nếu chỉ vì một tên tiểu tử mà đoạt mất tư nguyên của tộc nhân, chuyện này có chút khó làm.

"Diệm Hồ lão tổ không cần lo lắng, ta chỉ giúp hắn một chút mà thôi, cũng không có ý định lấy tài nguyên quý giá cho người ngoài."

Bạch Tử Vân đương nhiên hiểu ý tứ của Diệm Hồ lão tổ, bất quá nàng không phải người như vậy.

Sống đến từng này ai cũng trở nên lão luyện, nàng tuyệt đối không làm ra chuyện có hại cho tộc nhân của mình.

Cái nàng muốn giúp chỉ là truyền thụ cho hắn chút kinh nghiệm, chỉ điểm một hai chỗ trong quá trình tu luyện, còn lại phải dựa vào bản thân hắn.

"Ngươi nói vậy ta cũng yên tâm hơn, còn lại phải xem cơ duyên của hắn lớn đến mức nào."

Diệm Linh Cơ không nghi ngờ lời của Bạch Tử Vân.

Hai người làm bạn đến nay đã hơn vạn năm, nên hiểu rõ tính cách của đối phương, tuyệt đối không có chuyện nghi ngờ lẫn nhau.

. . .

Cùng lúc đó, Trần Vũ điều khiển Đằng Vân Thuật bay lên tầng mây thứ nhất, rất nhanh đã ẩn mình vào trời xanh.

Trong lúc phi hành, gió mạnh làm tóc trắng bay phấp phới, khuôn mặt già nua của Trần Vũ nhìn về phương xa, trong đầu đang suy nghĩ tới một số chuyện.

Phi hành suốt hai canh giờ, Trần Vũ hạ xuống trước cổng Địa Uyên Thành, sau một phen tra xét, bốn người dễ dàng thông qua.

Bên trong thành, hai bên đường lớn bày ra vô số sạp hàng, lâu lâu lại có người đi tới nhìn xem một chút, hoặc là thấp giọng hỏi đôi ba câu.



Trần Vũ quét mắt nhìn sơ một lượt, quay đầu lại nhìn ba người Vương thị: "Theo các ngươi, đấu giá hội nào có uy tính nhất ở đây?"

"Nguyên Tử tiền bối, theo ta thì trong Địa Uyên Thành thì Tàng Trân Các là đấu giá hội có tiếng nhất." Gia chủ Vương Lạc Khung không cần suy nghĩ, trực tiếp lên tiếng đề nghị.

Có thể Trần Vũ không rõ, nhưng những lão làng ở đây ai cũng tường tận, nói tới đấu giá hội tuyệt không thể không nhắc tới Tàng Trân Các.

Tàng Trân Các trải dài khắp tu tiên giới, cơ hồ thành trì nào cũng xuất hiện một cái, đủ cho thấy tài lực đối phương mạnh đến mức nào.

Chính vì lớn mạnh và trải dài khắp nơi, nên tiếng tâm Tàng Trân Các không hề nhỏ, bởi vậy sự tình đánh tráo vật phẩm rất hiếm khi xảy ra.

Mà Vương Tông Thiên cùng Vương Tông Hải cũng nhìn Trần Vũ xác nhận, hiển nhiên gia chủ nói không có sai.

"Tốt, các ngươi dẫn đường đi!" Trần Vũ gật đầu, thần sắc hơi trầm tư, hắn cũng nghĩ đấu giá hội cỡ lớn sẽ an toàn hơn đôi chút.

Vương Lạc Khung không chần chừ, lập tức dẫn đầu đi tới Tàng Trân Các, bốn người quẹo trái quẹo phải, rốt cuộc cũng tới nơi.

Nhìn phòng đấu giá hội ở cuối ngã tư, Trần Vũ cùng ba người Vương thị rẻ vào con hẻm, sau đó mặc chiếc áo choàng màu đen đã chuẩn bị từ trước.

Áo choàng không chỉ che đi dung mạo của bọn hắn, mà còn làm hình thể to lớn hơn đôi chút.

Với bộ dáng bây giờ của bọn hắn, sợ là người quen cũng khó lòng nhận ra.

Xong xuôi đâu đấy, Trần Vũ mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Điểu này cũng không thể trách bọn hắn quá cẩn thận, mà là loại đồ vật như linh dịch quá đặc thù, cơ hồ rất có sức hấp dẫn đối với một số gia tộc.

Dù sao, nếu người nào có thể chế ra linh dịch trên diện rộng, đối với thế hệ trẻ của gia tộc đều có phúc duyên tịnh tiến tu vi.

Đối với gia tộc mà nói, đây quả là một loại tài nguyên cực tốt.

Vì không muốn gánh lấy phiền toái không cần thiết, Trần Vũ chỉ có thể lựa chọn che giấu như vậy.

Trần Vũ phóng mắt nhìn đến những khách nhân ngoài đường, hắn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi tiến về Tàng Trân Các.

Tại cửa vào, vài tên hộ vệ thấy có bốn người mặc áo choàng bước tới, bọn hắn cũng không có liếc mắt nhìn qua.

Sự tình như thế này thường xuất hiện ở đấu giá hội, cho nên bọn hắn không lấy làm lạ, cũng chẳng dư hơi tốn sức ngăn cản làm gì.

Vừa bước vào đại sảnh, cảm giác nóng bức lập tức bay mất, thay vào đó là cảm giác mát lạnh, hoàn toàn khác biệt với không khí bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play