"Cái này là chút tâm ý nhỏ nhoi của tại hạ, nếu chư vị không nhận, ta thật không dám nhờ vả."
Trần Vũ hiểu ý tứ của Bạch Tử Vân, nhưng tay không đi nhờ người khác thì không đúng cho lắm.
Diệm Linh Cơ có chút tò mò, trực tiếp cầm bình sứ lên ngửi ngửi, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên, hờ hững nói:
"Không nghĩ Trần công tử lại có thượng phẩm linh dịch trong tay, cái này thật sự thú vị à nha."
Thứ này nói hiếm cũng không hiếm, nói đại trà cũng không phải đại trà, nhưng giá cả không hề rẻ.
Một tên tán tu mua được thứ này khiến nàng có chút ngoài ý muốn, nói hắn giết người cướp của thì có khả năng hơn.
Trần Vũ không phản bát, không giải thích tại sao mình có thượng phẩm linh dịch, mà chỉ mỉm cười.
Ngược lại với sự mong đợi của hắn, Bạch Tử Vân nhíu mày, vẻ mặt tràn đầy không vui, lạnh nhạt lên tiếng:
"Trần công tử, nếu ngươi không thu vật này lại, ta sẽ không ra tay giúp dù chỉ một chút."
Lời nói vừa dứt, Trần Vũ lập tức ngẩn người, cái này là đang giận hắn?
Rõ ràng hắn không có làm sai, chỉ nhờ nàng làm một chút chuyện, sẵn tiện tặng đôi chút vật phẩm thôi mà?
Thấy thái độ không vừa lòng của Bạch Tử Vân, Trần Vũ đành xuống nước nhận thua, thở dài nói:
"Tử Vân tiên tử đã nói như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, xem như số linh thạch trước kia cho tại hạ mượn dài hạn đi."
Hắn thật sự không muốn nợ Tử Vân, chỉ riêng viên Duyên Thọ Đan nàng tặng lúc trước đã không trả nổi ân tình.
Giờ khắc này lại không chịu nhận một chút lễ vật, cái này đúng là có hơi khó hiểu, mà hắn nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân.
Cuối cùng Trần Vũ đành lắc đầu cho qua, nữ tử thật sự khó hiểu, hắn đã bó tay toàn tập.
Về phần Bạch Tử Vân, tuy gia tộc không quá dư dả, nhưng nàng làm vậy là có ý của mình chứ không phải cho không.
Trần Vũ đương nhiên không hiểu ẩn tình bên trong, cho nên thu lại những thứ vừa rồi, cũng không có ý tứ nhắc lại.
Bạch Tử Vân thấy hành động của hắn thì dịu lại một chút, nhưng nàng chỉ im lặng chứ không hé miệng nửa lời.
Trần Vũ chột dạ, cảm thấy nao nao trong lòng, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Diệm Linh Cơ thấy hắn gặp nạn thì hả hê vô cùng, thiếu điều muốn thêm dầu vào lửa, nhưng nghĩ lại nên thôi.
Bất quá nàng không có bỏ qua dễ dàng như vậy, giả vờ ngại ngùng ủy khuất, yểu điệu nói:
"Trần công tử, trong mắt ngươi chỉ có Tử Vân thôi sao? Vậy còn ta, ngươi tính thế nào đây?"
Thấy hành động của đối phương, Trần Vũ biết Linh Cơ đang chăm chọc mình, bất quá hai mắt hắn đột nhiên phát sáng, khẽ cười nói:
"Tử Vân tiên tử, ta có thể mang Linh Cơ tiên tử đi bán không? Hiện tại tại hạ đang thiếu một bút lớn..."
Nghe thấy lời này, Bạch Tử Vân trừng mắt nhìn hắn, tên này với Diệm Hồ lão tổ đúng là có thù tiền kiếp.
Vừa gặp mặt đã ân cần chăm sóc nhau đến mức như thủy với hỏa, chỉ thiếu điều đứng ra đánh nhau một trận mà thôi.
Bất quá, nếu hắn lừa bán Diệm Linh Cơ, chắc toàn tộc từ trên xuống dưới sẽ tìm hắn liều mạng mất.
"Tốt tốt tốt, hay cho một tên bạch nhãn lang, có phải ngươi ngại mạng mình quá dài rồi không?"
Diệm Linh Cơ nghiến răng nghiến lợi, kiềm chế cảm xúc muốn đánh người, hai mắt bốc hỏa nhìn hắn.
Nếu không phải có Bạch Tử Vân chống lưng, Diệm Linh Cơ thật sự sẽ cho hắn một chưởng quy tiên.
Nhưng mà cứ tưởng như vậy Trần Vũ sẽ sợ hãi, nhưng ai ngờ hắn lại cười cười, điềm tĩnh nói:
"Linh Cơ tiên tử không cần để ý, ta chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, tuyệt
đối không phải sự thật. Thành thật mà nói, nếu bán được giá một chút ta
sẽ nghĩ lại..."
Diệm Linh Cơ đứng hình trong giây lát, câu đầu nghe còn thuận tai, nhưng câu sau lại vả mặt nàng bôm bốp.
Tên này thật quá đáng, hắn dám xem lão tổ nàng là món đồ, muốn bán là bán hay sao?
Trong lúc Diệm Linh Cơ đang nổi giận đùng đùng, Trần Vũ lại trầm tư suy nghĩ tới một vấn đề.
Bản thân Trần Vũ là người thế nào? Tự nhiên là lấy cẩn thận làm đầu, cho
nên từ lúc nói chuyện với Vương thị, hắn đã thả thần thức ra ngoài tra
xét.
Thần thức của hắn bao quát đến trăm trượng, từ lúc nói chuyện tới giờ không phát hiện có tình huống bất thường.
Vậy mà Bạch Tử Vân cùng Diệm Linh Cơ tới tới gần mà mình không hay biết gì cả, hơn nửa còn đứng nghe hắn nói chuyện cả buổi.
Cái này làm Trần Vũ tràn đầy cảm giác nguy hiểm, Bạch Tử Vân thì không sao, nhưng đổi thành người khác, hắn sẽ chết mà không biết nguyên nhân.
Có thể lẫn trốn thần thức tra xét, Bạch Tử Vân tựu nhiên không đơn giản,
bất quá nàng không có chút sát tâm với hắn, nên cũng an tâm đôi phần.
Bởi vậy, Trần Vũ càng thấy trận pháp phòng hộ đáng giá đến mức nào, nếu có nhiều linh thạch, hắn phải mua một cái mới được.
Thoáng cái trời đã tối, Bạch Tử Vân cùng Diệm Linh Cơ không có rời khỏi mà ở lại đây cùng hắn.
Bạch Tử Vân biết hắn muốn dịch dung lâu dài, mà thời gian của Dịch Dung Đan có hạn, nên nàng tặng hắn pháp khí hình mặt nạ.
Bất quá, pháp khí hình mặt nạ này không có khả năng thoát khỏi thần thức của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Cho nên đối với hắn không có quá nhiều tác dụng, nhưng dùng tạm vẫn không
sao, chí ít đám người Vương thị sẽ không nhìn ra cái gì.
Trong lúc chờ đợi, Trần Vũ cùng các vị tiên tử trao đổi kinh nghiệm tu luyện, đến ngày thứ năm, Vương thị đúng như lời hứa chạy tới tìm hắn.
Những người này đều sống lâu thành tinh, thấy có hai nữ tử trong nhà nhưng không dám mở miệng hỏi thăm.
Bọn hắn biết cái gì nên biết thì biết, ngược lại nếu biết quá nhiều sẽ không tốt, có điều tâm tình vẫn có chút tò mò.
Trần Vũ nhìn thấu tâm tư bọn họ từ lâu, nhưng hắn không có lên tiếng giải
thích, mà đợi ba người Vương Lạc Khung, Vương Tông Hải và Vương Tông
Thiên dịch dung.
Thời gian không quá một chén trà, ba người bọn họ liền biến thành trung niên nam tử, khôi ngô tuấn tú.
Trần Vũ phất tay áo, dưới chân lập tức xuất hiện đám mây màu trắng, sau đó hắn bối tay sau lưng, thong dong bước lên đó.
Ba người Vương Lạc Khung nhìn nhau một cái, cũng nhanh chân bước lên mây trắng, thành thành thật thật đứng ở phía sau.
Trần Vũ một tay vuốt râu, một tay phất lên điều khiển mây trắng bay lên trời, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt.
"Tử Vân, ngươi thật sự muốn giúp tiểu tử đó thật sao?"
Đợi Trần Vũ rời khỏi, Diệm Linh Cơ thu hồi vẻ ngây thơ, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Mặc dù không biết Bạch Tử Vân cùng Trần Vũ đã trải qua chuyện gì, nhưng mối quan hệ hai người này cực kỳ phức tạp.
Tuy nói Diệm Linh Cơ nàng không tò mò, bất quá đó là giả dối, còn nội tâm đang nghi hoặc không thôi.
Lại nói, cũng không biết vì sao Tử Vân lại nguyện ý giúp hắn, làm như vậy thật sự quá mất thời gian.
"Ta tự có tính toán riêng của mình, Diệm Hồ lão tổ không cần lo lắng, ta sẽ không làm ra chuyện có hại cho gia tộc, ngươi cứ việc yên tâm."
Bạch Tử Vân im lặng hồi lâu mới lên tiếng, ngữ khí của nàng có gì đó rất khó xử, tựa như muốn nói lại thôi.
Mà nàng vẫn nhớ câu nói của lão nhân thần bí kia, suy cho cùng thì tốt
nhất cứ thuận theo tự nhiên là được, cưỡng cầu cũng không có tác dụng
gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT