Tôn Bách Thần giữ lấy bàn tay nghịch ngợm của Mạn Nghiên, đặt lên lồng ngực bên trái, để cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất tiếng đập loạn xạ của con tim mình. Hắn bình tĩnh nhắc lại:

“Ban nãy anh nói anh yêu em. Em không thích sao? Vậy để anh rút lại.”

“Hứ... ai cho rút lại chứ. Chính anh vừa nói đàn ông không nói hai lời mà.”

Cô cướp lời Tôn Bách Thần, không để cho hắn nói thêm câu nào. Sợ còn chưa đủ, Mạn Nghiên áp hai tay vào má hắn, đột ngột cưỡng hôn người đàn ông kia đầy mãnh liệt, như một cách để khẳng định cô cũng yêu hắn, thậm chí yêu rất nhiều!

Một tháng trôi qua, vết thương trên vai Tôn Bách Thần tương đối bình phục. Dẫu vậy, bác sĩ vẫn phải nhắc nhở hắn chú ý nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, còn phải tránh vận động mạnh, để không làm vết khâu nứt ra, chảy máu.

Trong thời gian hơn nằm bệnh viện, Vương Phong phải ra nước ngoài tham gia một khóa huấn luyện. Anh vừa về, đã tìm ngay đến hắn, hỏi han đủ chuyện.

Tôn Bách Thần quyết định quay về Tôn thị, nhưng còn chưa xin nghỉ dạy

trường, cậu hắn đã lên tiếng đuổi. Vương Phong biết chuyện lập tức tán thưởng:

“Tuyệt! Cậu đi rồi khỏi ai trong cái trường này tranh giành độ đẹp trai với tôi.”

“Hừ, muốn tôi nghỉ dạy đến thế cơ à? Sau này sẽ không thường xuyên gặp mặt, cậu không cảm thấy nhớ tôi, hửm?”

Tôn Bách Thần tự nhiên nói ra mấy câu sến súa, làm Vương Phong nổi hết da gà. Anh sớm đã quen với việc mình có một thằng bạn thân cục súc, nên không thể tiêu hóa nổi mấy câu nói đùa này.

“Không, tôi tránh cậu còn không kịp. Nhớ khi!” Vương Phong khinh khỉnh lườm hắn.

Tôn Bách Thần hừ nhẹ một tiếng, quay về bộ dạng lạnh lùng của thường ngày. Vương Phong nhìn thế mới quen, chứ như cách nói chuyện ban nãy của hắn, anh có ngày chạy mất dép.



Tôn Ninh Ninh rời khỏi Tôn thị, để lại một mớ rắc rối lớn. Cảnh sát càng điều tra, càng phát hiện cô ta dính dáng đến nhiều chuyện phi pháp. Dù sao cô ta cũng từng là tổng giám giám đốc Tôn thị, ít nhiều thì danh tiếng của tập đoàn cũng có ảnh hưởng.

Khoảng thời gian này Tôn Bách Thần rất bận rộn, nên hắn mới nhờ Vương Phong để mắt đến Mạn Nghiên. Anh đã chuyển về nhà sống, nên hắn để cô ở biệt thự một mình, có chút không yên tâm.

“Này, cậu biết tôi thích Mạn Nghiên đúng không? Để tôi tiếp cận nhiều với em ấy, không sợ có ngày mất vợ hả?”

“Có gì phải sợ? Mạn Nghiên đầu có thích cậu.” Hắn nhún vai, giọng điệu thách thức, trực tiếp dội cho Vương Phong một gáo nước lạnh.

Anh cười khẩy, lườm nguýt tên bạn thân của mình:

“Còn chưa biết được. Cậu có thì liệu mà giữ lấy!”.

Tôn Bách Thần nói với anh vài câu, rồi chào tạm biệt. Trước khi hắn về Tôn thị thì ghé ngang qua giảng đường, đứng ở bên ngoài một lúc nhìn Mạn Nghiên.

Chỉ tội cho mấy sinh viên khác không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ có ai đó đắc tội với Tôn Bách Thần, nên đến khi hắn nghỉ dạy còn ghim thù, qua đây đứng nhìn cảnh cáo.

Mạn Nghiên cũng nhìn thấy hắn, nhưng không dám biểu lộ gì. Đến giờ giải lao, Tôn Bách Thần đã đi khỏi trường.

Cô biết hắn bận, nên không dám gọi làm phiền. Tôn Bách Thần hứa với Mạn Nghiên, đợi khi Tôn thị ổn định, hắn sẽ dành thời gian đi chơi cùng cô.

Mạn Nghiên đang ngồi trong lớp, bỗng thấy trưởng khoa có việc tìm cô. Thầy ấy muốn bàn với cô về suất học bổng du học bên Úc. Đây là một cơ hội vô cùng quý giá đối với sinh viên trường đại học Bắc Thành, vì đây không những là cơ hội để mở rộng tầm hiểu biết ra thế giới, mà cả tiền phí sinh hoạt, học tập đều được trường tài trợ toàn phần.

Thầy ấy nhìn ra sự xuất sắc của Mạn Nghiên, nên muốn dành một suất học bổng cho cô.

“Em thấy thế nào? Học xong hai năm, ở bên đó thực tập ba năm để lấy kinh nghiệm. Sau đó em về nước, tìm kiếm một công việc tốt, tương lai phía trước liền rộng mở.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play