Vì quyết định của Linh Châu, Lưu thị rơi vào khủng hoảng, cha của bà nổi
cơn tức giận, bệnh tim tái phát không thể cứu chữa. Dẫu vậy, trước khi
mất, ông vẫn tha thứ cho bà. Ông từng nói chỉ cần nhìn thấy con gái mình hạnh phúc là đủ, còn những chuyện khác, đối với ông từ lâu đã không còn quan trọng nữa rồi.
Sau này Lưu thị tránh bị suy vong, đã xác nhập với Tôn thị, trở thành tập đoàn tài chính lớn mạnh như ngày nay.
Cho nên mới nói, Tôn thị là một tay Lưu Linh Châu gây dựng lại, không có
bà, sẽ không có Tôn thị như bây giờ. Lựa chọn nào cũng có đánh đổi, bà
theo đuổi tình yêu, nên quyết định làm tổn thương cha mình. Đó là tội
lỗi mà cả đời này Linh Châu luôn đau đáu trong lòng.
Đó cũng là lí do trong di chúc của Tôn lão gia, ông ấy để lại hết cổ phần
trong Tôn thị cho mẹ con Tôn Bách Thần. Bởi vì ngay từ ban đầu, nó vốn
dĩ thuộc về nhà họ Lưu - thuộc về Lưu Linh Châu.
Giám đốc Lâm kết thúc câu chuyện, ông vỗ nhẹ vào cánh tay Tôn Bách Thần, rồi nói:
“Năng lực kinh doanh là cháu phần lớn được kế thừa từ mẹ mình. Bách Thần, ta hi vọng cháu sẽ không làm bà ấy thất vọng.”
Ông đứng dậy, rồi rời đi, để Tôn Bách Thần có không gian riêng tư suy nghĩ
mọi chuyện. Hắn nhớ lại những ngày tháng gắn bó ở Tôn thị, bất giác
cười.
Hình như đó mới là cuộc sống mà hắn nên theo đuổi!
Buổi chiều Mạn Nghiên vào thăm Tôn Bách Thần. Giường bệnh phòng VIP rất
rộng, hắn có thể để cô thoải mái nằm cạnh mình. Tôn Bách Thần kể cho cô
nghe về cuộc trò chuyện với giám đốc Lâm, rồi nói muốn nghe ý kiến của
CÔ.
Mạn Nghiên đặt tay lên má Tôn Bách Thần, đôi mắt nhìn sâu vào khuôn mặt đối diện. Cô nói:
“Bách Thần, chỉ cần là quyết định của anh, em đều ủng hộ hết mình.”
Tôn Bách Thần đột nhiên im bặt, căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, bốn mắt
nhìn nhau, khuôn mặt của hai người ngày càng gần hơn nữa.
Nhịp tim của hắn và cô cùng lúc đập thình thịch, giai điệu trộn lẫn vào
nhau. Tôn Bách Thần chủ động dịch sát khuôn mặt lại gần Mạn Nghiên, cô
nhắm chặt mắt, hai tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, chờ đợi...
“Bách Thần, mẹ mang cơm tối vào cho con đây!”
Tiếng đẩy cửa phá tan không khí mờ ám trong phòng, Mạn Nghiên như có một dòng điện chạy qua người, vội vàng bỏ tay ra khỏi người Tôn Bách Thần. Cô
nghiêng người dậy, nhìn về phía cửa, nở một nụ cười gượng gạo.
Linh Châu không nói tiếng nào, vội đóng cửa lại.
Tôn Bách Thần đẩy nhẹ đầu Mạn Nghiên xuống, tiếp tục chuyện ban nãy. Nào
ngờ, cánh cửa phòng mở ra lần nữa, làm cô giật bắn người.
“Khụ khụ... mẹ chỉ muốn nói là hai đứa cứ tự nhiên, nhiệt tình vào nhé! Một
tiếng nữa mẹ mới quay lại.” Bà nói xong, dứt khoát kéo cánh cửa đóng
lại.
Mà tên nào đấy vẫn rất điềm tĩnh, hắn đặt tay sau đầu cô, nhẹ nhàng đặt
lên môi Mạn Nghiên một nụ hôn nóng bỏng. Hai người hôn nhau đến khi thở
hổn hển, Tôn Bách Thần mới chịu dời đôi môi mềm mại kia.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt tròn xoe, thanh thuần của cô gái trước mặt, hắn mở lời, bộc bạch:
“Mạn Nghiên, anh yêu em.”
Cả cơ thể cô trở nên cứng đờ ra, Mạn Nghiên ngây ngốc, tự hỏi có phải mình bị Tôn Bách Thần hôn đến mức lú lẫn rồi không? Thái độ của cô khác xa
với tưởng tượng của hắn, làm cho Tôn Bách Thần có chút nôn nóng:
“Sao thế? Nói gì đi?”
“Hả? Bách Thần... câu trước nữa, anh... anh đã nói gì? Em nghe không rõ!”
Tôn Bách Thần khinh khỉnh nhìn Mạn Nghiên. Cô chắc chắn là mình chưa nghe rõ sao?
Hắn nheo mắt, khóe môi hơi cong lên, đáp:
“Đàn ông không nói hai lời!”
“Không... không phải. Bách Thần, em chỉ muốn anh nhắc lại lời ban nãy thôi mà.” Cô phụng phịu, đánh nhẹ vào ngực hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT