Nam Nhứ cảm thấy bản thân mình thật sự không cần phải nói câu nói đó, cô xoay người quay về lại giường, xếp bằng ngồi xuống.
Tề Kiêu trêu đùa Nam Nhứ xong, lại ngồi xuống ghế, mở nắp bình ra uống một ngụm lớn.
Hai người cũng không ai nói gì, bên ngoài truyền đến đối thoại của người canh gác, âm thanh vang vọng, trong màn đêm tĩnh mịch trở nên vô cùng rõ ràng. Nam Nhứ nghe không rõ bọn họ đang nói gì, đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt cô nhìn qua, mượn ánh đèn yếu ớt và ánh trăng sáng rực, cô nhìn thấy chỗ Địch Tạp, có một người mặc áo sơmi trắng bị vác ra ngoài, ném lên phía sau của chiếc xe bán tải, tiếng khởi động xe ù ù vang lên, chiếc xe bán tải cũ kỹ được lái ra ngoài, dường như cô có thể nhìn thấy hai chân đang gác bên ngoài xe của người đó khẽ run rẩy, dao động tới tới lui lui……..
Lại vác ra thêm một người.
Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy bên Địch Tạp vác phụ nữ ra ngoài, buổi tối hôm đó, tiếng gào thét tê tâm liệt phế, cô cả đêm không ngủ, Địch Tạp, chính là một tên chó điên điên rồ mất trí.
Tề Kiêu chưa từng hỏi cô về chuyện của ngày hôm đó, thực ra trong lòng cô có cảm giác, anh sẽ không hỏi cô, cũng sẽ không làm gì cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở trong căn phòng này, thì sẽ không có đe dọa về tính mạng.
Địch Tạp muốn ném cô vào ổ dâm loạn, Đạo Đà muốn chơi chết cô, Anna muốn báo thù cô, Tề Kiêu, cũng chỉ có Tề Kiêu, ánh mắt của cô dời về phía anh, anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng, không chỉ một lần cô nhìn thấy anh ngồi ngắm trăng như thế này.
Anh đang nghĩ gì, cô theo ánh mắt của anh nhìn về phía ánh trăng sáng rực kia, trong lòng nghĩ, thực ra anh là người như thế nào?
Thời gian càng lúc càng muộn, Tề Kiêu từ trên ghế đứng dậy đi đến bên cạnh giường, Nam Nhứ ngồi ở một bên, anh ngả người xuống bên còn lại, máu rỉ ra từ miếng băng gạc trên vai anh đã đông lại, nhớ đến buổi chiều khi nhìn thấy vết thương, cô hoảng hồn kinh ngạc.
Rất nhanh, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, đồng hồ treo tường hiển thị 1 giờ 10 phút đêm, nhưng Nam Nhứ lại không buồn ngủ, từ khi cô đến nơi này đã cùng anh ngủ trên một chiếc giường, cô đã không còn bài xích nữa, chỉ cần có thể sống sót.
Cô ngủ không sâu, đặc biệt là trong hoàn cảnh như hiện tại, thần kinh ngày nào cũng căng thẳng. Nửa đêm, cũng không biết đã là lúc nào, chie cảm thấy sau lưng rất nóng, cô khẽ tỉnh lại, nhẹ nhàng xoay đầu nhìn qua, ánh trăng ở ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ trên tầng hai, rọi xuống một mảnh an tĩnh.
Ánh trăng chiếu lên gương mặt của người bên cạnh, chân mày của anh nhíu chặt thành một chữ Xuyên, môi mỏng mím chặt thành một đường, hơi thở nóng rực, cho dù giữa hai người cách nhau một đoạn khoảng cách rất dài, cô cũng có thể cảm nhận được độ nóng.
Cô chống cánh tay nhẹ nhàng ngồi dậy, nghiêng người duỗi một cánh tay ra, thăm dò qua đó.
Hơi thở giữa mũi anh có nhiệt độ rất cao, cô lại đưa tay lên trán của anh, trên khớp ngón tay nóng bừng một mảnh. Bất chợt, cánh tay bị lòng bàn tay nóng như đổ lửa tóm chặt lấy, đôi mắt của Tề Kiêu dưới màn đêm sắc như mắt chim ưng, cho dù sốt cao, cũng giống như một mũi tên nhọn lạnh lẽo.
Nam Nhứ biết, độ cảnh giác của anh vô cùng cao, cho dù dưới tình huống đau ôm như thế này. Nội tâm cô thầm than vãn, thật lợi hại.
“Anh sốt rồi, tôi đi lấy thuốc cho anh.” Giọng nói của cô rất khẽ, như đang dỗ dành, cô cũng không biết bản thân mình sao lại thế này, có lẽ là động lòng trắc ẩn. Dù gì, cô vẫn phải dựa vào anh mới có thể giữ được cái mạng này.
Tề Kiêu buông ngón tay đang tóm chặt lấy tay của cô ra, nặng nề ngã xuống giường, Nam Nhứ nhìn ra được tình trạng của anh vô cùng không ổn, cô xuống giường, lấy thuốc, rồi lại rót thêm một ly nước ấm mang đến.
“Uống thuốc hạ sốt đi, còn nữa có phải buổi tối anh chưa uống thuốc kháng sinh hay không, nếu như vết thương của anh bị nhiễm trùng thì làm sao đây, thời điểm này thuốc kháng sinh không được bỏ qua.”
Một tay cô cầm thuốc, một tay cầm ly nước đứng ở bên giường.
Chân mày Tề Kiêu vẫn nhíu chặt lại, cô cũng không hối anh, cứ thế nhìn anh. Một lúc sau, người ở trên giường mới lồm cồm ngồi dậy, lấy viên thuốc trong tay cô nhét vào trong miệng, dốc nửa ly nước ấm vào bụng, rồi anh xoay người ngã lên giường.
Nam Nhứ bỏ cái ly xuống, quay lại đã thấy anh vẫn nhắm chặt mắt, tiếng hít thở không còn đều đều như trước, hơi thở do bị sốt nên trở nên ồm ồm gấp gáp hơn, cô không nằm xuống, mà lại đi đến cái ghế ở bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu qua, ngắm nhìn ánh trăng sáng rực bên ngoài cửa sổ.
Màn đêm được điểm xuyến vài ánh sao xoay quanh vầng trăng tròn, lá cây bị gió thổi bay phát ra tiếng động xào xạc khe khẽ, cảnh đêm này đẹp biết bao nhiêu. Nếu như không phải tình cảnh lúc này của cô éo le như thế, thì cô thật sự rất muốn hưởng thụ, yêu thích màn đêm như thế này.
Trong thành phố, những tòa nhà cao chót vót, sương mù vây quanh, cô cũng không biết đã bao lâu rồi chưa được nhìn thấy bầu trời sao như thế này.
Cô nhớ đến Giang Ly, cô từ buổi hôn lễ của Giang Ly rời đi để thực hiện nhiệm vụ lần này, cô là phụ dâu của anh ấy và An An, nhưng không ngờ đến, lần này đi, quay đầu lại liền thấy anh đến cứu viện cô.
Có lẽ là vẻ đẹp của ánh trăng, khiến cô có chút buồn ngủ.
……
Ngọc Ân gõ cửa làm cô tỉnh dậy, cô ấy mở cửa ra, thò cái đầu nhỏ của mình vào. Lúc này, Nam Nhứ phát hiện, trên người cô đang đắp chiếc áo khoác đen của Tề Kiêu.
Ngọc Ân thấy cô mở mắt ra, liền đi đến: “Chị tỉnh rồi, ăn cơm không?”
“Ăn.” Không cần biết có đói hay không, nhất định phải ăn chút gì đó, cho dù ăn không nổi, cũng phải cố ăn. Cô không thể khiến bản thân mất đi thể lực.
Ngọc Ân đóng cửa lại, chạy bước nhỏ xuống lầu, Nam Nhứ mắc áo khoác lên giá treo đồ bên cạnh cửa, vào nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc đang rửa mặt, cô nghe thấy bên ngoài Ngọc Ân đi vào, động tác của Ngọc Ân rất khẽ, nhẹ tay nhẹ chân, tiếng gõ cửa cũng rất nhẹ, có thể là hầu hạ Tề Kiêu, đã nuôi thành thói quen rồi.
Cô bị nhốt trong căn phòng này, chưa từng được xuống lầu, đến cả căn phòng này cũng chưa từng bước ra, chỉ có thể thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phân biệt ngày đêm sớm tối.
Cô ăn cơm, Ngọc Ân đứng ở bên cạnh nhìn cô: “Em nhìn chị làm gì?”
Ngọc Ân vội vã lắc đầu, lát sau lại lộ ra một nụ cười xán lạn: “Chị xinh thật đấy.”
Khóe miệng Nam Nhứ giật giật: “Thế thì có ích gì chứ.”
“Cho nên Ngài Kiêu mới thích chị đó.” Ngọc Ân cảm thấy Ngài Kiêu đang thích Nam Nhứ, tuy rằng Ngài Kiêu vẫn không để người bên cạnh anh tiếp xúc với ma túy, nhưng ngày hôm đó sau khi nhìn thấy Nam Nhứ bị tiêm ma túy vào người anh rất phẫn nộ và lo lắng, từ bao giờ anh lại đích thân chăm sóc cho một người tù binh bị bắt đến đây. Nam Nhứ rất xinh đẹp, nhưng lại không phải đơn thuần chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, ngũ quan của cô rất tinh tế, mắt to mi cong bờ môi đầy đặn, sống mũi cao ngất, trong đôi mắt xinh đẹp ấy, lộ ra một cỗ khí khái anh hùng, hơn nữa cô luôn mặc bộ quân trang kia của cô, đặc biệt hiên ngang anh dũng, điểm này cũng tô điểm thêm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô một loại mị lực độc đáo, khó trách Ngài Kiêu lại thích, đến cô còn thích người phụ nữ như Nam Nhứ nữa là. Lúc nhìn thấy cô đánh nhau, một người phụ nữ đối kháng với mấy người đàn ông cũng không yếu thế, cô ấy buồn vì bản thân mình không được như thế, có thể liều mạng cùng kẻ địch. Thực ra cô ấy hy vọng Nam Nhứ có thể thoát ra ngoài, nhưng cũng rõ không có đường trốn thoát, chi bằng ở lại nơi này, ít nhất có thể bảo toàn tính mạng.
“Em thật là có trái tim thiếu nữ, chị là tù binh, không có nhân quyền đâu.”
“Bảo chị ở lại nơi này là vì sự an toàn của chị, chị muốn ra ngoài?” Ngọc Ân thuận theo cửa sổ chỉ ra bên ngoài: “Toàn là người của Địch Tạp, chị không cần mạng nữa à.”
Ngọc Ân cũng có lòng tốt, đứa trẻ này khá đơn thuần, trong những ngày qua, trừ Tề Kiêu ra thì nói nhiều nhất, vẫn là cùng với Ngọc Ân.
“Chị biết, chị không muốn ra ngoài.”
“Chị biết thế là tốt, đặc biệt đừng để Địch Tạp nhìn thấy, hắn ta với ngài Kiêu vẫn luôn ghét nhau.”
Cô hiểu rõ điểm này, cho nên cô rất an tĩnh ở lại nơi này, không có cơ hội thích hợp, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cô ăn cơm, bàn tay cầm đôi đũa khẽ cứng nhắc: “Cái đó, Tề Kiêu anh ta sao rồi?”
“Nhìn không quá ổn.” Ngọc Ân vừa nghe tới Tề Kiêu, vẻ mặt buồn thiu: “Nhưng mà anh ấy cũng không nghe bọn em khuyên bảo, chị biết đó, em quan tâm anh ấy, nhưng anh ấy nào có nghe lời em.” Cô ấy khẽ cười gượng gạo.
“Cái mạng này, đúng là cứng rắn.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
Đột nhiên cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra, Tề Kiêu từ bên ngoài bước vào, Ngọc Ân vội vã nở nụ cười: “Ngài Kiêu.”
Tề Kiêu ừm một tiếng: “Cô đi xuống đi.”
Sau khi Ngọc Ân đi, Tề Kiêu ngã lên giường, Nam Nhứ đang ăn cơm, ánh mắt liếc sang vị trí bên cạnh, ánh mắt cô trầm xuống, sau cùng thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cơm.
Tề Kiêu ngủ một giấc, tỉnh lại nhìn thấy thuốc được đặt trên bàn, còn đặt thêm một ly nước, anh đi qua nhìn nhìn Nam Nhứ, nhưng cô lại nói với anh, là Ngọc Ân để đó đấy.
Cô vẫn còn nhớ những gì anh trêu cô vào tối hôm qua, cô quan tâm anh á, thần trí của cô vẫn còn tỉnh táo đây nhé!
Sau khi Tề Kiêu đi, Nam Nhứ vẫn ngồi đó như cũ, thời gian mỗi ngày của cô, đều là ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trông ngóng đồi núi trập trùng ở phía xa xa, rừng cây rậm rạp, ánh nắng loang lổ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộc cộc, cô biết, người đến là Ngọc Ân.
Rất nhanh cửa được đẩy ra, Ngọc Ân hưng phấn mở lời: “Chị Nam Nhứ, Ngài Kiêu bảo chị xuống lầu.”
Nam Nhứ khẽ ngẩn người, cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi theo phía sau Ngọc Ân ra ngoài.
Trong đại sảnh dưới lầu có vài tên lính vũ trang cầm súng canh giữ, đều là người của Tề Kiêu, Ngọc Ân vô cùng vui mừng, hết sức phấn khởi kéo lấy cánh tay của cô đi ra ngoài, từ cửa chính đại sảnh bước ra, rẽ phải, lại đi về phía sau. Đây là một sân sau được bao quanh bởi bức tường cao, có một cây cổ thụ cao chừng mấy chục mét, cành lá rậm rạp dày đặc, rũ xuống, Tề Kiêu ngồi trên ghế dài dưới gốc cây, bên cạnh còn có một chú chim màu trắng.
Nam Nhứ đi qua đó, rồi đứng ở chỗ cách Tề Kiêu một khoảng, không nói chuyện, cũng không đến gần.
Ngọc Ân cười cười chạy đi, để lại hai người, Nam Nhứ oán thầm, tiểu nha đầu Ngọc Ân này quá hồn nhiên, cũng không nhìn ra hai người có quan hệ gì, cứ âm thầm bày chuyện.
Tề Kiêu thấy cô im lặng, thì ngoắc ngoắc tay với cô.
Cô tiến lên trước vài bước, dừng ở chỗ cách anh tầm một mét.
Chú chim anh vũ thỉnh thoảng thốt ra một câu tiếng Anh, tâm trạng Tề Kiêu không tồi, không bị ảnh hưởng bởi vết thương nặng, anh cầm nhánh cây nhỏ trêu đùa chú chim anh vũ toàn thân màu trắng tuyết ở trong lồng, thỉnh thoảng nói một câu tiếng Trung, để nó học theo.
“Kim Cương màu trắng thuần chủng, cô dạy nó học tiếng Trung đi, tôi không thích nghe nó kêu loạn.”
Nam Nhứ không phản bác, chỉ là có chút bất lực, cái miệng màu đen của chim anh vũ vô cùng sắc bén, nó quay đầu quắp lấy nhánh cây trong tay Tề Kiêu, lắc đầu một cái rồi bẻ gãy nhánh cây mảnh nhỏ, quang quác nói một đống từ ngữ.
“Nó đang nói gì, cô có hiểu không?” Tề Kiêu nhíu mày, có lẽ đang buồn bực đối với ngôn ngữ của chú chim anh vũ.
Nam Nhứ ngẩn người, không mở miệng, Tề Kiêu đối với sự trầm mặc của cô lại không có bất mãn: “Cô là chuyên gia phá giải mật mã, tiếng Anh đối với cô mà nói tựa như tiếng mẹ đẻ.”
“Nó nói…”Chuyện này, có lẽ là lời mà chủ nhân thường hay nói, vốn không thích hợp phiên dịch ra.
Tề Kiêu xoay đầu nhìn cô, khóe môi Nam Nhứ khẽ giật giật, không mở miệng.
Anh cũng không làm khó cô: “Cô hãy phụ trách dạy dỗ nó, ban ngày cô có thể mang nó đến đây.”
Tề Kiêu không nói gì nữa, đứng lên liền rời đi, Nam Nhứ vẫn đứng đó nghĩ mãi không hiểu, sao anh lại đột nhiên cho phép cô ra khỏi phòng vậy. Không đợi cô nghĩ nhiều, tiếng bước chân ở sau lưng đã quay lại, cô xoay người, anh đứng ở sau lưng cô: “Bảo nó học theo, gọi ba ba.”
Bình thường trên mặt Nam Nhứ không chút cảm xúc, đột nhiên có chút đỡ không kịp.
Tề Kiêu nhìn cô nhướng nhướng mày, sau khi khóe miệng treo lên một nụ cười xấu xa liền xoay người rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT