Vụ việc Hoài Thanh đã được giải quyết, cảm giác rửa nhục không gì sảng khoái bằng, tâm trạng của ngài Liêu rất tốt nên cũng uống vài ly, ông ta không khen thưởng cho người lập công, vào trường hợp như hiện tại, khen thưởng chỉ khiến cho hai đứa con nuôi khác mất thể diện trước thủ hạ của chúng, nhưng ông ta vẫn mở lời, giao một sòng bạc ngầm của Địch Tạp cho Tề Kiêu. 

Đối với địa bàn của Địch Tạp, Tề Kiêu không có hứng thú, nơi đó quá dơ bẩn, nhưng ông ta cho, anh sẽ nhận. Địch Tạp không vui, chạm phải ánh mắt của ngài Liêu, cũng chỉ có thể nuốt nỗi nhục này, hắn lại ghi thêm một mối thù với Tề Kiêu. Trong lòng thầm nói, sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đòi hết cả gốc lẫn lãi.

Đạo Đà không quản những việc này, hắn ta chỉ cười, tránh chủ đề này, nhưng ánh mắt tà mị thỉnh thoảng lại rơi lên trên người người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Tề Kiêu, việc kinh doanh ma túy của hắn là bị người phụ nữ này phá hoại. Còn về việc tại sao Tề Kiêu muốn người phụ nữ này, đối với hắn ta mà nói, không hề quan trọng. 

Nam Nhứ rũ mắt, nhưng vì cảnh giác mà quét đến ánh mắt nham hiểm của Đạo Đà, trước khi đi làm nhiệm vụ, cô đã nhận được tình báo, việc nghiên cứu chế tạo loại ma túy mới nhất định phải có chuyên gia chuyên nghiệp, nhưng bởi vì Đạo Đà quá đỗi tự phụ. Sau khi nghiên cứu chế tạo thành công ma túy chuyên gia hóa học bị bắt đến đây đã bị hắn ta bắn chết, nhưng không ngờ rằng bị Nam Nhứ giải mã thành công và ngăn chặn hết toàn bộ công thức ma túy. Trong số những người ở đây, có lẽ hắn ta là người hận cô nhất.

Ngài Liêu lại không có hỏi nhiều đến chuyện này, buôn bán chế tạo ma túy đều là trách nhiệm của Đạo Đà, thiếu đi một nguồn kinh tế, đó là chuyện của Đạo Đà, sai ở chỗ hắn ta, tự hắn ta gánh chịu. 

Cho đến khi thọ yến kết thúc, Nam Nhứ cũng không có cơ hội rời khỏi sảnh lớn thọ yến, cho dù cô bắt bản thân mình trở nên tàng hình, nhưng vẫn có nhiều đôi mắt cay độc nhìn chằm chằm vào cô, mỗi một ánh mắt đều mang theo sát ý. 

Thọ yến kết thúc, ngài Liêu đi ra ngoài, theo sau là thủ hạ của ông ta, Đạo Đà với Địch Tạp đều vây quanh nói chuyện, Nam Nhứ đi theo phía sau Tề Kiêu, anh đi đâu, cô đi theo đó là được, nếu tách ra, nói không chừng thủ hạ của Đạo Đà hoặc Địch Tạp sẽ động thủ với cô ngay, tuy cô có tự tin đối với thân thủ của bản thân, nhưng súng ngoài sáng dễ tránh, tên trong tối khó phòng. Còn có cái cô Anna kia, nham hiểm khôn lường.

Lúc ra về, trời đã sập tối, ánh chiều hoàng hôn đổ xuống một mảng đỏ hồng, bầu không khí quỷ dị giống như sự yên tĩnh trước cơn giông bão, khiến người ta không thể không vực dậy cảnh giác. 

Tầm mắt của cô lướt qua xung quanh, đâu đâu cũng là lính vũ trang cầm súng, không có chỗ để chạy.

Trước khi ra đây cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, cho nên cũng không có thất vọng, chỉ là than thầm một chút, rồi đi theo phía sau lưng Tề Kiêu.

Đột nhiên, “đùng” một tiếng súng lướt ngang qua bầu trời, ngay sau đó súng đạn bắn ra như mưa đổ, tất cả mọi người hoảng loạn la hét trốn tránh, Địch Tạp hét như quỷ kêu bảo mọi người phòng thủ và bắn trả.

Cùng với tiếng la hét hỗn loạn của người bên đường, những loạt đạn bắn trả của lính vũ trang, tiếng súng vang lên, con đường trở nên cực kỳ hỗn loạn. 

Tề Kiêu từ bên eo rút ra một khẩu súng, nhét thẳng vào tay của Nam Nhứ.

Nam Nhứ ngẩn người, anh lại cho cô súng, nhưng cô không có quá nhiều thời gian để nghĩ ngợi lung tung, nắm chặt khẩu súng nấp vào góc tường.

Giọng nói gào thét của Địch Tạp, tiếng kêu bô bô của người bên cạnh, có lẽ là một thế lực nào đó ở Tam Giác Vàng muốn nhân ngày sinh nhật của ngài Liêu tận diệt hết bọn họ. 

Hai tay Nam Nhứ nắm chặt khẩu súng trước ngực, ánh mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng thấy đang nhả đạn, quả nhiên là một thế lực khác ở đây. Bây giờ hai bên hỗn chiến, là thời cơ tốt nhất để chạy, nhưng mà súng đạn không có mắt, cô không có nơi nào để chạy. 

Tề Kiêu đứng ở một nơi không xa, trong tay cầm súng bảo vệ ngài Liêu, ánh mắt của hai người trong vô thức va vào nhau, cô không nhìn ra được cảm xúc nơi đáy mắt của anh, nhưng tại sao anh lại đưa súng cho cô. Thật lâu sau này, cô mới biết được nguyên nhân. 

Súng đạn không có mắt, cô tránh dòng đạn suồng sã, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm nơi để chạy. Một lát sau, trước mặt cô liên tiếp có vài người ngã xuống, cô cảm thấy không đúng lắm, thuận theo phương hướng nhìn qua đó, đáy lòng cứng nghẹn.

Xen lẫn trong đám người lính vũ trang của đối phương, có một thân hình cô quá đỗi quen thuộc, Giang Ly, là Giang Ly, Giang Ly đến cứu cô rồi.

Giang Ly là bạn đồng hành sinh tử với cô trong đội hành động, bọn họ cùng tiến cùng lui, cùng nhau thực hiện vô số nhiệm vụ to to nhỏ nhỏ, có thể nói là đồng sinh cộng tử đi đến tận hôm nay. Trái tim của cô đột nhiên đập rộn, máu trong cơ thể như đang sôi trào lên.

Người ở trước mặt không ngừng ngã xuống, nhưng số người hỗn chiến giữa hai bên quá nhiều, cô không thể thoát khỏi vòng bao vây của thủ hạ ngài Liêu. Trước mắt lửa đạn bay ngập trời, chỉ cần xông ra ngoài, biết đầu chừng sẽ thành tấm bia đỡ đạn. 

Lưng cô tựa vào vách tường, nén xuống tim điên loạn phấn khởi nhảy ra phần lề ở xung quanh, phát súng lạnh lẽo đột nhiên cắm thẳng lên tường, trực tiếp cắt đoạn lối đi của cô, cô chỉ đành nghiêng người tránh đi.

Khoảng cách giữa hai bên khá xa, cô chỉ có thể đứng ở nơi xa nhìn người ở bên cạnh Giang Ly đang từng người từng người ngã xuống, trong lòng không khỏi nghĩ, Giang Ly nhất định không được có chuyện. 

Trong đám người hỗn loạn, chỉ nghe thấy tiếng quỷ gào chói tai của Địch Tạp nói có kẻ bắn tỉa, ánh mắt sắc bén của cô nhanh chóng lần tìm, quả nhiên, một cái họng súng không quá nổi bật, người đó ẩn nấp rất kỹ, chỉ là khẩu súng đó khác với súng của bộ đội vũ trang bình thường, cô liền hiểu ra, là người của tổ hành động.

Trong lúc cô đang thất thần, thân thể bỗng dưng bị kéo mạnh, “đùng”một viên đạn cắm thẳng lên tường, viên đạn lướt ngang qua giữa eo của cô. Nếu như không phải có Tề Kiêu, cô đã trúng đạn rồi.

Tề Kiêu không để ý đến cô nữa, nhân lúc Tề Kiêu đấu súng, Nam Nhứ tiếp tục dán vào tường đi về phía trước, trong cuộc hỗn chiến, sau lưng cô có một khẩu súng chĩa vào, cô xoay đầu, là Địch Tạp.

Địch Tạp tựa như bị điên, kéo cô đến trước ngực, lấy cô làm khiên chắn thịt người. Năm ngón tay của Nam Nhứ tạo hình móng vuốt, một phát tóm lấy cổ tay đang cầm súng của Địch Tạp, thân thể vụt chuyển ra phía sau Địch Tạp, trên tay dùng lực trực tiếp đẩy Địch Tạp ra xa.

Bên kia ngài Liêu đã hạ lệnh rút lui, Địch Tạp gào hét kéo cô đến bên cạnh xe, nhìn vào Tề Kiêu hung tàn hét lớn nói: “Trông chừng người của ngươi cho kỹ.”

Cô bị đẩy vào trong xe, Tề Kiêu nối đuôi ngồi vào. Cô xoay đầu tìm kiếm Giang Ly, thân ảnh của anh biến mất trong đám người, tìm mãi không thấy.

Trong cơn mưa bom bão đạn chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, Tề Kiêu đè lấy cô, tránh đi viên đạn từ bên ngoài bắn tới, nửa thân trên của cô đều nằm ở trên đùi của anh, cô nghe thấy viên đạn bắn lên cửa kính của xe, bàn tay đang cầm súng của cô càng lúc càng siết chặt. 

Máu toàn thân càng lúc càng lạnh, bởi vì Giang Ly bọn họ càng lúc càng xa, cô hiểu ra, cũng hiểu rõ, muốn nghĩ cách cứu viện nào có dễ như thế, biết bao nhiêu người bị bắt đều có đi mà không có về, đáy lòng cô vui mừng, bọn họ chưa quên cô, bọn họ đến cứu cô, cho dù không thoát được, cho dù chết ở nơi này, cô cũng mãn nguyện.

Xe phía sau đi theo truy kích đoàn xe, hai bên vẫn đang giao chiến, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc, tiếng súng càng lúc càng xa, bọn họ xông ra khỏi vòng mai phục, phố xá phồn hoa càng ngày càng xa cách.

Nam Nhứ ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, vụt mất cơ hội lần này, không biết có còn lần sau hay không.

Qua một hồi lâu, cô xoay đầu qua, đưa lại khẩu súng trong tay cho Tề Kiêu.

Tề Kiêu nhìn cô một cái, không nói gì trực tiếp nhận lấy khẩu súng. Băng đạn vẫn còn đầy, cô không nổ phát súng nào, bởi vì phía bên kia đều không phải hữu quân của cô, khi không có sinh mạng bị uy hiếp, cô không có thói quen nổ súng.

Tề Kiêu cất khẩu súng vào giữa eo, không hỏi cô thêm bất cứ câu gì, đoàn xe hùng dũng cứ như thế quay về lại sào huyệt.

……..

Tiếng chửi rủa của Địch Tạp truyền đến, trong cả đại sảnh, trên mặt ngài Liêu, thủ hạ và các trợ thủ đắc lực đều ngập tràn tức giận và vẻ hung tàn. Nhiều loại ngôn ngữ đang được sử dụng, tiếng chửi rủa oai oái, không ngừng lọt vào tai.

Sau đó lại dời tầm mắt lên trên người Tề Kiêu, Tề Kiêu bảo người đưa Nam Nhứ quay trở về, tối hôm đó, anh không trở lại. Cô vẫn ngây ngốc trong căn phòng bị đầy ắp lính vũ trang canh giữ. 

Nơi này, cô không đi ra được.

Sập tối ngày hôm sau.

Tề Kiêu quay lại rồi, khắp người đều là máu, nửa bên tay áo đã bị máu thấm ướt, chẳng qua thấy anh thẳng người hiên ngang bước vào, chắc hẳn không phải vấn đề lớn. 

Nhưng nếu nhìn thấy vết thương của anh rồi, Nam Nhứ sẽ không nhận định như thế nữa. Nhìn thấy anh được đội y băng bó, mùi máu tranh lẩn quẩn khắp cả gian phòng, anh chỉ cắn chặt răng, trong miệng ngậm một điếu thuốc, không rên một tiếng nào cả.

Bác sĩ dặn dò anh chú ý vài việc nhưng đã bị anh bảo im, xua xua tay bảo người lui đi. Sau khi bác sĩ đi, Ngọc Ân dọn dẹp căn phòng, mở cửa sổ thông gió, đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước mắt, nhưng mà cô ấy không nói gì, Nam Nhứ nhìn cô ấy, chắc hẳn là đau lòng rồi. Nhưng nhìn phản ứng từ trước đến giờ của Ngọc Ân, không giống có tình cảm đặc biệt đối với Tề Kiêu, thế chỉ là cảm kích anh thôi nhỉ, dù sao thì nếu như không phải Tề Kiêu ra tay, ở chỗ của Địch Tạp, trước khi chết cũng phải chịu đủ loại giày vò.

Ngọc Ân thu dọn xong căn phòng, rót một ly nước ấm đặt lên trên bàn mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

Tề Kiêu dựa vào bên giường nghỉ ngơi, Nam Nhứ ngồi trên cái ghế, hai người ai cũng không nói lời nào, qua một lúc lâu, cô rõ ràng cảm thấy tiếng hít thở của anh trở nên đều đều, chắc hẳn là ngủ say rồi.

Cô ngồi một lúc, bèn đứng dậy đi đến bên giường đứng yên, khẽ cong eo nhìn chằm chằm vào anh.

Nam Nhứ vẫn luôn suy nghĩ, tại sao anh lại đưa súng cho cô, không sợ cô dùng súng nhắm vào anh sao? Anh tự tin rằng, cô sẽ không chạy sao? Còn có, buổi tối hôm đó, anh tại sao lại giúp cô.

Người đàn ông có thể lăn lộn trong động quỷ này, chắc chắn không phải người lương thiện, tay nhuốm máu, tâm địa còn cứng hơn cả đá, ở nơi rừng núi sâu thẳm này đâu đâu cũng là mùi “thuốc phiện”, tiêm nhiễm mỗi một người bọn họ. 

Bỗng dưng, ánh mắt bén như dao nhìn thẳng vào mắt của cô, Nam Nhứ bị đôi mắt đột ngột trừng mở của anh dọa cho một phen, không phải anh đã ngủ say rồi sao?

Cô ho nhẹ một tiếng: “Vẫn ổn chứ?”

Anh ừm một tiếng, âm mũi rất nặng, bị thương, thân thể không được thoải mái.

Nam Nhứ không nói gì nữa, bởi vì Tề Kiêu đã nhắm chặt đôi mắt.

Cho đến nửa đêm, Ngọc Ân từ dưới lầu bưng cơm và nước đi lên, không ai gọi anh dậy, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, anh liền từ trên giường ngồi dậy.

“Ngài Kiêu, cả buổi chiều không ăn gì, sợ ngài đói, tôi đem cơm lên.”

Ngọc Ân tay chân nhanh nhẹn, trong lúc nói chuyện đã đặt cơm canh lên trên bàn, bày xong chén đũa, còn có thêm một bộ chuẩn bị cho Nam Nhứ.

Đây là lần đầu tiên từ khi cô bị bắt đến đây, cả hai người cùng nhau ngồi ăn cơm.

Nam Nhứ cầm đũa lên nhìn anh ăn cơm như bão quét, cô chậm rãi gắp một ít cơm bỏ vào trong miệng, đột nhiên Tề Kiêu đứng dậy, Nam Nhứ ngước mắt nhìn qua, thấy anh đi đến trước giá rượu bên cửa sổ, lấy ra một hũ rượu inox to bằng cỡ bàn tay.

“Uống không?”Anh hỏi cô.

Nam Nhứ lắc lắc đầu, anh lập tức quay trở lại, mở nắp bình ra ngẩng cổ uống một ngụm lớn. 

Cô nhai miếng thịt dê ở trong miệng, không mở lời.

Hai người ăn phần cơm của riêng mình, Tề Kiêu uống thêm vài ngụm, mùi rượu nồng nặc liền bay ra, vị rượu rất mạnh.

Ngọc Ân đi vào thu dọn chén đũa, nhìn vào người đàn ông ngồi bên ô cửa sổ dưới ánh trăng, nhỏ giọng nói với cô: “Ngài Kiêu lại uống rượu à? Cô khuyên anh ấy ít uống lại đi.”

“Liên quan gì đến tôi.” Cô là tù binh của anh, có lập trường gì để khuyên anh cơ chứ.

“Tuy rằng cô đến đây không phải là tự nguyện, nhưng ngài Kiêu cũng không có bạc đãi cô, lần trước cô bị tiêm ma túy, là ngài Kiêu đã giúp cô, nếu không lúc này đây cô đã nghiện ma túy mất rồi.”

Tiểu nha đầu vẫn biết vạch trần nội tình của cô.

Sau khi Ngọc Ân đi, Nam Nhứ dựa vào bên giường nhìn Tề Kiêu ngồi bên cửa sổ hút thuốc, hũ rượu nhỏ to bằng bàn tay đặt ở trên đùi, thỉnh thoảng cầm lên uống một ngụm.

Nam Nhứ đã thay lại quần áo của bản thân mình, sống lưng thẳng tắp ngồi xếp bằng ở trên giường, ánh mắt cô dưới ánh đèn lờ mờ, lúc sáng lúc tối.

Tề Kiêu hút thuốc rất nhanh, hết điếu này đến điếu khác, khói làm cô sặc đến nỗi không mở mắt ra được.

Đột nhiên bộ đàm vang lên, Tề Kiêu duỗi tay cầm lấy, động tác của anh rất mạnh, tay duỗi đến một nửa chợt thình lình dừng lại, cô thấy chân mày của anh nhíu lại thành một chữ Xuyên (川), cánh môi mím chặt thành một đường.

Cho dù vết thương bị kéo đến đau, anh cũng không rên một tiếng.

Cầm lấy bộ đàm dặn dò xong, anh liền ném sang một bên, động tác vừa rồi, đã làm hũ rượu rơi xuống nền đất, lăn vào đáy tủ. Anh cong eo nhặt lên, nhưng không lôi ra được.

Sau cùng, Nam Nhứ đi qua đó, cánh tay của cô thon nhỏ, dễ dàng duỗi vào đáy tủ, sờ thấy hũ rượu cô liền lấy ra đưa về phía anh.

Ánh mắt va vào vầng trán của anh, nơi đó đã toát ra vài giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, Nam Nhứ mím môi, mở miệng nói: ”Không uống không được à?”

Cô biết, chất cồn làm tê liệt thần kinh, có thể khiến cơn đau giảm bớt, đổi lại người khác, đừng nói vết thương đạn bắn nghiêm trọng như thế, chỉ một vết thương nhỏ thôi, cũng sớm đã vào viện trị liệu rồi.

Tề Kiêu cầm lấy hũ rượu, trên gương mặt ngập tràn mồ hôi lạnh lộ ra một nụ cười, lưu manh nói: “Làm sao, quan tâm tôi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play