Trương Vũ Huyên vừa nó vừa nức nở.

Nam Nhiễm khàn khàn nói một câu: "Rồi sao?"

Trương Vũ Huyên thút tha thút thít: "Tiểu Nhiễm, tớ làm tất cả đều vì cậu, bất luận nói thế nào cậu cũng phải giúp tớ ngăn bọn chúng không cho chúng phát tán ảnh lỏa thân của tớ ra, nếu không, thanh danh của tớ sẽ bị hủy trong tay bọn chúng."

Hệ thống nãi thanh nãi khí: [leng keng, kích phát nhiệm vụ ẩn, xin ký chủ đòi lại công đạo cho Trương Vũ Huyên.]

Thông báo xong, hệ thống bắt đầu giải thích: [ký chủ, Trương Vũ Huyên là bạn thân của nguyên thân, ngoại trừ Cố Nguyên Kiệt thì Trương Vũ Huyên chính là người mà nguyên thân quan tâm nhất. Bất luận là ai trong hai bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều sẽ kích phát nhiệm vụ ẩn.]

Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [nguyên thân cũng thật kỳ lạ, người cô ấy quan tâm nhất không phải là cha mẹ cũng chẳng phải là em trai ruột của mình.] Cảm thán xong, hệ thống cũng không nói thêm gì nữa.


Nam Nhiễm rũ mắt: "Đang ở đâu?"

Trương Vũ Huyên lập tức nói: "Tớ... tớ đang ở nhà."

Nam Nhiễm cúp điện thoại, đứng dậy, ngây ngốc ở chỗ một lát rồi đi ra phòng ngủ.

Hiện tại là mùa hè, hơn nữa còn đang là giữa trưa nên thời tiết bên ngoài rất nóng. Nam Nhiễm mặc một cái váy dài màu đên, tà váy dài đến mắt cá chân, che hết dấu hôn trên người cô.

Nhưng còn vết ở trên cổ...

Nam Nhiễm soi gương, càng nhìn càng buồn, càng xem càng bực mình.

Mấy cái vết xanh xanh tím tím này giống hệt như bị người khác đánh.

Từ trước đến giờ cô đều không chú ý đến hình tượng, nhưng với tình trạng này muốn không để ý cũng không được.

Nam Nhiễm duỗi tay cầm đại cái khăn tắm trong phòng lên, quàng qua vai, mái tóc đen rối tung xõa xuống che đi một phần khăn tắm.

Dép lào, váy đen dài, khăn tắm trắng tinh quàng trên vai, tất cả nhìn qua thì đối lập nhau nhưng mặc ở trên người Nam Nhiễm lại trông có ý vị riêng, thậm chí có thể nói là khá xinh đẹp.


Khăn tắm màu trắng giống như một cái áo choàng, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra được đây là cái gì.

Cả người Nam Nhiễm toát ra hơi thở lười biếng, tư thái tản mạn, mái tóc được gió nhẹ thổi tung bay, trông đẹp cực kỳ.

Mới ra khỏi chung cư, Nam Nhiễm đã nghe được giọng điệu ngọt ngào của ai đó.

"Chị, chị!"

Chỉ thấy Trương Đóa Đóa cột tóc hai bên, mặc một cái yếm, vẻ mặt cao hứng xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.

Trương Đóa Đóa gọi một tiếng chị này cũng không cảm thấy ngượng, giống như từ khi sinh ra đã bắt đầu xem Nam Nhiễm là chị ruột của mình.

Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cô ấy một cái, bước chân dừng lại.

Trương Đóa Đóa chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Chị đi đâu vậy? Chị cho Đóa Đóa đi cùng có được không? Đóa Đóa hứa sẽ không gây phiền phức cho chị đâu."


Nam Nhiễm giơ ngón tay lên đặt lên môi, ý bảo cô ấy im lặng. Trương Đóa Đóa lập tức ngậm miệng, nhắm mắt đi theo Nam Nhiễm.

Sau khi đi được một lúc, Trương Đóa Đóa mới nhỏ giọng mở miệng: "Chị, chị muốn đi đâu vậy? Hay là để tài xế nhà em đưa chúng ta qua đó?"

Nam Nhiễm nhướng mày, quay đầu nhìn cô ấy một cái, dáng vẻ biểu hiện không tệ lắm, gật gật đầu.

Trương Đóa Đóa vui vẻ kéo Nam Nhiễm đi đến cửa chung cư.

"Chị, chuyện của chị cũng là chuyện của Đóa Đóa, chị đi đâu, Đóa Đóa sẽ đi đó."

Nghe giọng điệu ngây ngô của cô, lại nhìn gương mặt của Trương Đóa Đóa, Nam Nhiễm liền kết luận đây là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên chưa trưởng thành.

Khoảng hai mươi phút sau, xe ngừng trước cửa nhà Trương Vũ Huyên.

Một dàn biệt thự đập vào mắt Nam Nhiễm, xung quanh toàn là cây cối, hoa lá, lâu lâu còn ngửi được mùi của cỏ xanh và hơi thở của đất mẹ.
Cửa lớn biệt thự đã mở sẵn từ trước, Trương Đóa Đóa cùng Nam Nhiễm một trước một sau bước vào. Mới đi vào cửa đã nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play