Hoắc Ngôn nhìn bóng dáng rời đi của hai người kia, [rầm], đóng cửa phòng lại.
Anh đi đến cửa phòng ngủ, nhìn vào bên trong, thấy đồ đạc lộn xộn trên mặt đất, tầm mắt thoáng dời sang chỗ khác, nhìn cô gái đang ngủ say trên giường.
Cả người Nam Nhiễm chỉ bọc một cái khăn trải giường, mái tóc rối tung, đôi chân trắng nõn thon dài để lộ rong không khí.
Trên gương mặt hoàn mỹ có vài vết hôn đỏ ửng, dấu vết vô cùng rõ ràng.
Hoắc Ngôn khẽ cong môi, nở nụ cười nhạt. Sau đó đi thẳng vào phòng, nằm xuống giường, ôm chặt cả người Nam Nhiễm vào lòng.
Nam Nhiễm cảm nhận được hơi thở lạnh băng quen thuộc, theo thói quen cả người nhích sát lại người Hoắc Ngôn.
Đối với phản ứng của cô, Hoắc Ngôn hơi nhíu mày, vẻ lãnh đạm tan đi không ít, anh cúi đầu, môi mỏng dán sát vào tai Nam Nhiễm.
"Thích anh không?"
Nam Nhiễm ngủ say như chết, một chút phản ứng cũng không có.
Hoắc Ngôn đợi một lát, thấy cô không có trả lời, anh hơi nhích người về sau.
Nam Nhiễm vốn đang ôm một đồ vật lạnh lẽo ngủ ngon, thấy hơi lạnh kia sắp biến mất, cả người theo bản năng vùi vào lòng ngực của anh, cánh tay choàng qua ôm chặt lấy eo của Hoắc Ngôn, kiên quyết không chịu buông.
Hoắc Ngôn thấy phản ứng của cô, đôi môi khẽ cong, kéo cả người Nam Nhiễm vào lòng mình, im lặng không hỏi nữa.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, thời tiết bên ngoài rất đẹp, trời trong nắng ấm.
Khi Nam Nhiễm ngủ dậy đã là giữa trưa, trong nhà chỉ có mỗi mình cô, điện thoại di động đặt ở đầu bàn rung lên không ngừng.
Cô chống tay lên giường, ngồi dậy, một tay đỡ eo, ngây người một lát mới chậm chạp cầm lấy điện thoại.
"Alo?" Giọng nói khàn khàn nghe có chút nghẹn ngào.
Người đại diện ở đầu dây bên kia nhạy bén phát hiện tình huống không thích hợp: "Nam Nhiễm, tối hôm qua cô làm gì? Có phải đi quán bar uống rượu không? Hiện tại cô đã là nhân vật công chúng, không được làm mấy hành vi ảnh hưởng không tốt đến hình tượng."
Nam Nhiễm ngồi một lúc, quay đầu dựa cả người vào đầu giường, kiên nhẫn nghe người đại diện ở đầu dây bên kia lải nhải. Đến khi cảm thấy quá phiền, [cạch] một tiếng, Nam Nhiễm trực tiếp cắt điện thoại, ném thẳng xuống đất.
Khoảng mười phút sau.
Nam Nhiễm mới chịu rời giường, mặc quần áo vào đi ra phòng khách.
Trên bàn đã đặt sẵn ba vỉ tiểu long bao nhưng lại không thấy dạ minh châu đâu.
Cô nhìn khắp phòng khách một vòng.
Hệ thống liếc mắt một cái đã biết ký chủ đang tìm dạ minh châu, vì thế lập tức nói: [ký chủ, có phải cô đang tìm dạ minh châu không? Hắn đi thi đấu rồi. Ký chủ có thể mở điện thoại xem hot search.]
Nam Nhiễm ngồi trước bàn, ăn tiểu long bao, không quan tâm tới hệ thống.
Đến khi ăn hết tất cả tiểu long bao, khôi phục lại sức lực, lên tinh thần, cô mới đi vào phòng ngủ, cầm lấy điện thoại đang reo lên.
Thấy người gọi là Trương Vũ Huyên, bạn tốt của nguyên thân, Nam Nhiễm ngồi vào mép giường, nhướng mày.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn của cô truyền đến đầu điện thoại bên kia.
Sau đó, bên kia lại truyền đến tiếng nói: "Tiểu... Tiểu Nhiễm! Cứu mạng! Tiểu Nhiễm! Hiện tại, chỉ có cậu mới có thể cứu tớ."
Nam Nhiễm im lặng.
Trương Vũ Huyên khóc nức nở: "Tiểu Nhiễm! Chuyện của cậu và Hoắc Ngôn đang ầm ầm trên mạng, những tên côn đồ đó không biết tại sao lại tới tìm tớ hỏi tớ cậu đang ở đâu. Tớ không nói cho bọn chúng biết, bọn chúng lại uy hiếp tớ, còn... còn bắt tớ chụp ảnh lỏa thân, nói.. nói... muốn tớ đưa cho bọn chúng hai mươi vạn nếu không sẽ đăng mấy tấm ảnh đó lên mạng. Tiểu Nhiễm, làm sao bây giờ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT