Chương 78: Lần thứ hai hội hợp (trung)

--------------

"Bọn họ có thể không tiến vào." Mộ Dung Dịch nói.

"Sau khi tiến vào cửa trong của bí cảnh, bọn họ có thể được truyền tống đến bí cảnh phổ thông, mà chúng ta bị truyền tống đến bí cảnh biến dị, cho nên cậu không cần quá lo lắng." Mộ Dung Trác Thất cũng an ủi.

Kỳ Mộ Dung Trác Thất cũng không thể xác định tình huống của những người khác đến cùng là như thế nào, nhưng hắn vẫn dùng hết khả năng an ủi Cố Thần đang không biết phải làm sao.

Mục Lê nhìn cầu thang cách đó không xa. "Vô luận thế nào, đường ra duy nhất của chúng ta bây giờ chính là đi lên từ nơi này, sống hay chết, chỉ có thể giao cho vận mệnh."

Biểu tình của Mục Lê đặc biệt nhẹ như gió, tự nhiên tựa như chỉ đang nói buổi trưa hôm nay tôi muốn ăn cái gì vậy. Mộ Dung Dịch ngồi ở một bên nhìn bộ dáng y, khó giải thích được cảm thấy một loại khó chịu giống như nghẹt thở.

"Vậy nhanh chóng động, đi lên!" Thời điểm nguy cấp đến tính mạng, cho dù là loại người được hay chăng chớ như Cố Thần cũng sẽ trở nên đặc biệt tích cực.

Sự tích cực của Cố Thần lây nhiễm ba người kia, mọi người thu thập đồ đạc xong bắt đầu leo lên trên.

Không có phấn hoa huyễn trí mấy người leo cầu thang rõ ràng nhanh hơn, tuy rằng thỉnh thoảng có mấy cái dị thực dị thú, nhưng đẳng cấp không quá cao, mấy người thoải mái giải quyết.

"Chỗ kia, là một bộ thi thể sao?" Lúc đi lên tới tầng sáu, Cố Thần bỗng nhiên chú ý tới một bộ xương trắng ở trong góc.

Giải quyết xong mấy con dị thú ở tầng này, mấy người đi tới chỗ xương trắng.

Đó là một bộ xương trắng khá có tuổi, tuy rằng huyết nhục đều đã bị phong hóa, nhưng xương trắng vẫn là một bộ tư thế ngồi xếp bằng, một thân quần áo không nhìn ra vật liệu vẫn như cũ ngăn nắp xinh đẹp, ngồi ở đó như một vị trưởng giả đức cao vọng trọng.

"Tại sao nơi này lại có thi thể?" Mục Lê có chút kỳ quái.

"Có lẽ là người thám hiểm đã từng tới giống chúng ta sao? Không ra khỏi đây trong thời gian giới hạn nên bị chết già trong này?" Mộ Dung Trác Thất suy đoán.

"Cũng có thể là dân bản địa nơi này không? Dù sao bí cảnh đều là địa phương từng chân thực tồn tại. Chẳng qua thật kỳ quái vì sao bộ xương trắng này có thể bảo tồn được hoàn hảo như vậy, nơi này chắc chắn còn có dị thú, xương trắng lại không bị đánh ngã va nát." Mục Lê cũng suy đoán.

"Ta cảm thấy đây cũng là thế ngoại cao nhân." Cố Thần nói. Cố Thần nghĩ đến tiểu thuyết võ hiệp xem trước đây, tình huống như thế không phải là di thể gì mà là cao thủ độc lập, nhìn thế gian phồn hoa biến hóa cảm giác sâu sắc cô quạnh chấm dứt một đời ở địa phương rời xa trần thế. Hơn nữa loại cao thủ này thường giống nhau đều sẽ đem tuyệt học một đời lưu lại ở nơi nào đó, tặng cho người có duyên. Dùng kinh nghiệm xem tiểu thuyết võ hiệp này đó của Cố Thần, lúc này muốn chôn cất lão giả bày ra ba nén hương sau đó dập đầu ba cái, sẽ có một quyển bí tịch tuyệt thế xuất hiện.

Mộ Dung Dịch nhìn lướt qua xương trắng, hứng thú không lớn. "Chúng ta vẫn nên gấp rút lên đường thì hơn, tranh thủ đi ra trước khi bí cảnh đóng cửa, quan tâm bộ xương trắng này vì sao lại ở đây làm gì, cũng không có quan hệ gì với chúng ta."

Cố Thần xoắn xuýt chọt hai ngón tay, đưa ra kiến nghị. "Chúng ta có nên thử hay không, ví dụ như tìm xung quanh thi thể, hoặc là dập đầu cái thi thể mấy cái gì đó?"

Ba người dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu, không biết trong cái đầu nhỏ của cậu đến cùng đang suy nghĩ cái gì.

"Cậu bình thường đều xem sách vở gì vậy?" Mộ Dung Trác Thất hỏi, quyết định lần này trở về nhất định phải tìm một ít sách vở bình thường một chút cho cậu xem, một lần nữa cải tạo thế giới quan nhân sinh quan của cậu một chút. Tuy rằng hắn cảm thấy Cố Thần trong đầu chứa đầy ý nghĩ lung ta lung tung cũng rất đáng yêu.

Cố Thần nhất thời cảm thấy thật vô tội, cậu xem qua trong tiểu thuyết võ hiệp không phải đều là loại đoạn cầu này sao.

"Nếu như cậu muốn thử một chút, chúng tôi cũng không ngăn cản cậu." Mục Lê nói.

Cố Thần nhất thời cảm thấy có chút cưỡi hổ khó xuống, cho dù cậu nói cách khác, đoạn cầu tiểu thuyết võ hiệp dù sao cũng là tiểu thuyết, trong thực tế chẳng ai làm mấy chuyện này.

Cố Thần trừng mắt nhìn, ngược lại chỉ dập đầu mấy cái mà thôi, Cố Thần không quan tâm chút nào tới loại danh ngôn chống đỡ mặt mũi nam nhân dưới gối có hoàng kim. Rất thành kính quỳ xuống, vái ba vái, coi như là vái Bồ Tát vái Quan Công vái Ông Thổ Địa.

Vái tam vái xong, ba người khác đều mang biểu tình không nói lên lời, Mộ Dung Trác Thất đang định nâng Cố Thần dậy, bỗng nhiên sàn nhà trước bộ xương trắng kịch liệt rung động.

Mộ Dung Trác Thất vội vàng kéo Cố Thần ra xa.

Sau khi sàn nhà ngừng chấn động, sàn nhà nứt ra, một cái hộp nổi lên.

Mấy người hai mặt nhìn nhau trợn mắt ngoác mồm, hoạt động trong lòng đều là: "Đệt, vậy mà cũng được!"

Sau khi mấy người khiếp sợ, Mộ Dung Dịch tiến lên xác định là không còn nguy hiểm, lấy hộp ra.

Chiếc hộp đơn giản mà tinh xảo, một vài nét bút điêu khắc rất ít lại hiện ra cảm giác ý nhị lâu dài.

Mộ Dung Dịch mở hộp ra, bên trong là một quyển sách.

Mấy người kia liếc nhìn nhau. Phản ứng đầu tiên trong lòng Cố Thần là thật thái quá nha, phản ứng thứ hai là cổ nhân không lừa tui nè, à không, tiểu thuyết võ hiệp không bắt nạt tui nè.

Mộ Dung Dịch đưa sách cho Cố Thần: "Nếu là cơ duyên của cậu, như vậy đồ vật nên thuộc về cậu."

Cố Thần tiếp nhận sách, cảm thấy anh trai Mộ Dung Trác Thất cũng không xấu như trong đồn đại. Trong nhận thức của cậu, loại người phú giáp một phương này nhất định có rất nhiều thủ đoạn, gặp phải loại bảo bối này, lại còn là bảo bối phát hiện trong bí cảnh nhà mình, nhất định là tất cả phải thuộc về mình, hiện tại còn có thể chắp tay nhường lại cho cậu, có thể thấy được khí độ lòng dạ bất phàm.

Cố Thần tùy ý lật xem một lượt, đồ án cùng chữ viết bên trên chỉ cậu đều hiểu, đóng lại liền không biết có ý nghĩa gì. Ánh mắt cầu trợ nhìn về phía Mộ Dung Trác Thất, Mộ Dung Trác Thất tiếp thu được tín hiệu cầu trợ của Cố Thần, cầm lấy sách.

Mất một trận công phu lật xem, Mộ Dung Trác Thất ra kết luận: "Có thể đây là một quyển sách về trận pháp ma thẻ."

Cố Thần loại tiểu bạch thường thức này nghe không hiểu còn chưa tính, Mục Lê cùng Mộ Dung Dịch cũng là một mặt mờ mịt, hiển nhiên không biết đây là cái gì.

Mộ Dung Trác Thất tiếp tục nói: "Chúng ta thường dùng có thể dùng hai tấm thẻ bài thậm chí nhiều hơn cùng chiến đấu, nhưng thường không có sách lược gì, cùng lắm chỉ là cân nhắc phối hợp thẻ bài hỗ trợ. Nhưng căn cứ theo quyển sách này, nếu như sử dụng trận pháp, vậy căn cứ vào vào trận khác nhau, không chỉ có thể phát huy thẻ bài đến tận cùng, hơn nữa còn có thể mang đến rất nhiều hiệu quả bổ trợ."

"Thần kỳ như vậy!" Mục Lê có chút cảm thán, loại trận pháp này vẫn là lần đầu tiên nghe tới, một khi học tập loại trận pháp này, như vậy thẻ bài sử dụng phối hợp là có thể phát huy vượt xa trình độ Tinh thần lực trước mắt.

"Chẳng qua." Mộ Dung Trác Thất dừng lại một chút. "Cái trận pháp ma thẻ này, chỉ có Chế thẻ sư cấp cao học được."

Mộ Dung Trác Thất cũng có chút cảm thán, trước đấy bọn họ phát hiện «Cửu Từ Phổ Thiện Chú», «Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết» cũng chỉ có Chế thẻ sư có thể học tập, xem ra cái bí cảnh này yêu chuộng Chế thẻ sư.

"Cậu thu đi, sau khi ra khỏi bí cảnh thì học tập cho giỏi." Mộ Dung Trác Thất đưa quyển sách lại cho Cố Thần, dặn dò.

Cố Thần sạm mặt lại, cậu bây giờ còn là Chế thẻ sư cấp ba, muốn học làm trận pháp cái gì, quả thực chính là làm khó người giống như bảo một học sinh tiểu học giảng công thức toán học khá khó cho học sinh toán học phải làm sao để suy luận.

Mấy người tiếp tục đi lên, Mục Lê cùng Mộ Dung Dịch đi ở phía trước, Mộ Dung Trác Thất cùng Cố Thần đi ở phía sau.

Cố Thần cẩn thận từng li từng tí tới gần Mộ Dung Trác Thất, thấp giọng hỏi: "Quyển sách vừa nãy nếu bán đi có thể bán bao nhiêu tiền?"

"Cậu muốn bán?" Biết rõ thuộc tính tham tài của Cố Thần, Mộ Dung Trác Thất một lời chọc thủng tâm tư của cậu.

Cố Thần có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là đồ vật phát hiện ở địa bàn của người ta, mình lại dự định bán đi, cảm giác hơi không tử tế.

"Kỳ thực tôi cảm thấy cậu giữ lại cũng rất tốt, cậu xem một chút có Chế thẻ sư cấp cao nào khác có nhu cầu hay không, thứ này để ở chỗ tôi thật quá phung phí của trời, tôi sẽ có cảm giác áy náy sâu sắc."

Mộ Dung Trác Thất có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, người này thật sự là đem sự đơn thuần cùng tâm tư đều viết hết lên mặt, thật không biết rốt cuộc là sống thế nào mới lớn lên như vậy. Người bình thường đụng tới loại kỳ ngộ này, không phải che che giấu giấu chính là âm thầm vui vẻ trong lòng, còn cái tên tham tài này lại muốn nghĩ làm thế nào bán đồ vật đi hoặc tặng người.

"Cậu không cần bị áp lực quá lớn, trước giữ lại sách, đợi đến khi thành Chế thẻ sư cấp cao thì lại học tập." Mộ Dung Trác Thất nói. "Nếu như cậu nguyện ý, đến lúc đó cũng có thể để lộ ra một phần cho ngoại giới biết đến, dù sao thứ này nếu như đơn độc lấy ra thực sự quá gây chú ý, mọi người cùng nhau nghiên cứu có thể sẽ càng có cơ hội đột phá hơn."

Cố Thần gật gật đầu, có chút cảm động Mộ Dung Trác Thất thật tâm thật lòng suy nghĩ vì mình như thế.

Bên này hai người lẫn nhau cho rằng đối phương là tiểu áo bông tri kỉ của mình, một bên khác hai người lại có chút kì diệu.

Tăng Giang cùng Thiên Linh đang được Thuần Bạch dẫn dắt đi tới cửa ra của hang động.

Cửa ra của hang động là một cái hồ nước, mặt hồ bất động giống như mặt gương, không có sóng lớn, nhưng mà bên cạnh hồ nước lại là một thác nước chảy xiết, nhưng dòng nước rơi xuống hồ nước lại không có một tia bọt nước, tựa như bị hồ nước nuốt sống.

Thuần Bạch bay nhảy xoay tròn bên trên hồ nước.

Thiên Linh đi dạo quanh hồ nước một vòng, không phát hiện cửa ra nào khác. Trở lại bên người Tăng Giang, Thiên Linh nói rõ tình huống này với hắn.

Tăng Giang hơi nghi hoặc một chút, theo lý thuyết nơi Thuần Bạch dẫn họ tới hẳn không có vấn đề, nhưng nơi này rõ ràng là bị phong bế.

"Vậy chúng ta lại quay lại tìm cửa ra khác?" Tăng Giang hỏi.

Thiên Linh gật đầu, hai người trở lại mê cung đi tới từ trước đấy.

Hai người vừa rời khỏi hồ nước không xa, Thuần Bạch vẫn luôn bay quanh phía trên hồ nước liền kêu lên rít gào.

Suốt một đường đi Thuần Bạch vẫn không phát ra âm thanh, khiến cho hai người cho rằng Thuần Bạch không thể kêu. Giờ khắc này Thuần Bạch lên tiếng, hai người dừng bước.

"Tôi thấy thế nào lại như Thuần Bạch muốn chúng ta ở lại đây?" Tăng Giang nhìn về phía Thiên Linh.

Thiên Linh do dự chốc lát, một lần nữa về tới hồ nước.

"Quả nhiên, chỗ này sau khi rẽ vẫn là chỗ rẽ, chúng ta có thể đi mấy năm cũng không nhất định có thể đi hết. Thuần Bạch mang chúng ta đến nơi này xác thực cũng coi như một cửa ra. Nhưng nơi này bốn phía đều là vách đá cùng hồ nước, căn bản không có nơi ra, chẳng lẽ phải bay lên không trung?" Thiên Linh nói.

Tăng Giang nhìn Thuần Bạch vẫn luôn xoay quanh phía trên hồ nước. "Hoặc là, xuống dưới nước?"

Mặt nước bình tĩnh, Tăng Giang múc một thìa nước, ngọt lành trong veo, không có nguy hiểm gì.

"Kỹ năng bơi của anh thế nào?" Tăng Giang hỏi Thiên Linh ở bên cạnh.

Thiên Linh nhìn mặt hồ một chút, hơi nhếch khóe môi lên. "Cũng không tệ lắm, nếu như em lúc ở dưới nước không còn hơi, tôi truyền cho em hai ngụm hẳn không thành vấn đề."

Tăng Giang không để ý đến đùa giỡn của Thiên Linh, từ trong túi tìm tấm ma thẻ thuộc tính Thủy.

Tăng Giang dùng Tinh thần lực khống chế Cua Đồng Thủy Vụ tìm kiếm đáy nước. Hồ nước sâu thẳm, Tinh thần lực mãi đến chỗ khoảng hai mươi mét mới đến đáy hồ. Tăng Giang khống chế Cua Đồng Thủy Vụ đến đáy hồ tựa như có chút không khống chế được, cũng không lâu sau, Tăng Giang dĩ nhiên không cảm giác được sự tồn tại của Cua Đồng Thủy Vụ.

Tăng Giang sắc mặt không tốt nói lại tình huống với Thiên Linh.

Thiên Linh nhìn mặt hồ một chút, quyết định tự mình xuống. Tinh thần lực của Thiên Linh khá mạnh mẽ, anh trực tiếp dùng Tinh thần lực tạo thành một lớp màng không thấm nước đơn giản, từ từ chìm vào tới đáy hồ.

Đáy hồ rất lạnh, so với mặt hồ, là một loại cảm giác lạnh buốt đâm vào da thịt. Cho dù Thiên Linh đã dùng Tinh thần lực bao lấy toàn thân, loại rét buốt này vẫn thấm thẳng vào tâm gan.

Đáy hồ rất yên tĩnh, không có sinh vật cùng dị thực khác, chỉ có một tí quái thạch lởm chởm. Thiên Linh chậm rãi bơi, muốn tìm xem đáy hồ có cái gì dị dạng hay không. Lúc bơi tới vị trí trung tâm, Thiên Linh mơ hồ cảm thấy được dòng nước ở trung tâm hơi khác thường.

Thiên Linh bơi tói, phát hiện chính là một cái cửa động, cửa động hướng xuống phía dưới, sâu không thấy đáy.

Thiên Linh thử thăm dò cho tay vào, phát hiện cửa động có một cỗ lực hút, nếu không phải anh đúng lúc phát hiện, suýt nữa thì rơi vào luôn.

Ngoại trừ có lực hút, chỗ thần kỳ hơn của cái cửa động này, là bên trong nó không có nước. Cửa động rõ ràng không có đồ vật kiểu như bình phong, dòng nước lại không rót vào trong cửa động.

Thiên Linh chậm rãi bơi nổi lên mặt nước, nói lại những gì mình thấy cho Tăng Giang.

Thiên Linh không do dự, nhảy vào trong hồ. "Dù sao hiện tại không có đường ra khác, còn không bằng xông vào thử một lần."

Hai người xuyên vào nước, điều khiến Tăng Giang kinh ngạc chính là Thuần Bạch vốn luôn bồi hồi trên mặt hồ cũng đi theo, hơn nữa nước giống như không ảnh hưởng lớn đến nó, ở dưới đáy nước đôi cánh nhỏ vẫn như cũ bay nhảy.

Hai người một chim đi tới cửa động đáy nước, Tăng Giang cùng Thiên Linh liếc nhìn nhau, nhảy vào trong động.

=

Ada: không biết sau đấy bốn người có gặp nhau không nhỉ, dựa theo tên chương thì hẳn là sẽ gặp nhau...

ps: sau khi được nhắc nhở, tui mới nhớ ra mọi người còn đang thi cử đúng ko, mọi người đã thi xong hết chưa, thi tốt không?

ps2: tui muốn hỏi một chút, mấy chương trước đó có một quyển bí tịch được nhắc tới trong truyện là Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết(静寂沉碧决), mà về sau nó sẽ xuất hiện tên viết tắt là thẻ Tĩnh Tịch(tĩnh tịch thẻ/静寂卡), trong qt dịch là thẻ tĩnh lặng. Tui muốn hỏi mọi người là có nên sửa lại giống với trong qt cho dễ nghe và dễ đọc không?

=

=

=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play