Chương 77: Lần thứ hai hội hợp (thượng)
----------------
Lúc Mộ Dung Trác Thất tỉnh lại ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm giác khí lực của thân thể giống như bị hút sạch, Mộ Dung Trác Thất gian nan bò dậy.
Cách đó không xa, Mục Lê đang ở bên đống lửa nướng mấy miếng thịt.
Đối với Mục Lê, Mộ Dung Trác Thất là trong trạng thái biết đến người này mà không hoàn toàn không quen, sau khi hắn tiến vào bí cảnh vẫn luôn ở cùng một chỗ với Cố Thần, đối với hắn Mục Lê cơ bản thuộc về trạng thái một người xa lạ.
"Cố Thần ở đâu?" Mộ Dung Trác Thất nhìn bốn phía xung quanh, hắn và Cố Thần một trước một sau tiến vào bên trong cái quang ảnh kia, Cố Thần hẳn là sẽ không cách hắn quá xa. Nhưng mà bốn phía trừ hắn cùng Mục Lê ra thì không có người thứ ba.
"Chúng ta đây là đang ở nơi nào?" Mộ Dung Trác Thất hỏi.
Mục Lê đang nướng thịt đưa cho Mộ Dung Trác Thất một miếng thịt nướng chín.
"Cậu là bỗng nhiên rơi xuống từ không trung, nếu đoán không sai thì cậu hẳn là chạm vào cửa truyền tống cho nên nhảy qua không gian tới đây." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất cầm thịt nướng, cũng không đói bụng. "Vậy nơi này là nơi nào? Trước đấy anh có nhìn thấy Cố Thần không?"
Mục Lê cười cười: "Kỳ thực tôi đến nơi này cũng không sớm hơn cậu bao lâu, lúc trước tôi và anh trai cậu ở cùng nhau, sau đó chúng tôi nhảy ra khỏi một cửa truyền tống, có lẽ bị truyền tống đến địa phương khác nhau."
Mộ Dung Trác Thất gật gật đầu, đoán rằng có lẽ hắn cùng Cố Thần bị truyền tống đến địa phương khác nhau. Quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, Mộ Dung Trác Thất phát hiện nơi này hình như là một gian phòng bản khuếch đại.
Sở dĩ gọi là gian phòng bản khuếch đại, chỉ vì ánh mắt Mộ Dung Trác Thất quét qua gần như không nhìn thấy biên giới, nhưng tại nơi không nhìn thấy biên giới rõ ràng có thấy bức tường, quan trọng nhất là cách đó không xa, có một cái cầu thang xoay tròn hoa lệ.
Trong lòng Mục Lê đã có một ít suy đoán, trước đó bọn họ đi vào trong một kiến trúc, lại từ trong kiến trúc nhảy ra ngoài, như vậy nếu y đoán không sai, hiện tại hẳn là đang ở trong một cái kiến trúc khác.
Bởi vì không quen thuộc, hai người không nói gì, mà sau khi lấp đầy bụng xong lập tức thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Hai người chưa nói ra ý nghĩ của mình, lại đều rất nhất trí dự định đi tới cầu thang xoay tròn.
"Tôi hỏi cậu một vấn đề, hy vọng cậu bỏ qua cho." Mục Lê nói.
Mộ Dung Trác Thất có chút sững sờ. "Anh nói đi."
Mục Lê hơi ngước mắt nhìn hắn: "Cậu đối với Cố Thần, là ôm loại ý nghĩ thế nào?"
Cái vấn đề này đến thật đột ngột mà không có manh mối, Mộ Dung Trác Thất nhất thời sửng sốt, sau đó chính là trầm mặc lâu dài.
Mộ Dung Trác Thất không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này, trong lòng hắn, Cố Thần tựa như không bình thường. Hắn vừa mới bắt đầu bị đặc thù của cậu hấp dẫn, sau đó lại bị tính cách của cậu hấp dẫn, lại đến cuối cùng, hắn liền cảm thấy trên người Cố Thần cái gì cũng tốt, chủ quan mù quáng đến hắn cũng muốn đánh tỉnh chính mình.
Tình cảm của hắn đối với Cố Thần tựa như không bình thường, nhưng đến cùng không bình thường đến trình độ nào, trong lòng chính hắn lại không hề chắc chắn.
"Chắc là bạn rất thân đi." Mộ Dung Trác Thất có chút do dự nói, cuối cùng ngừng lại một chút, "Người có thể tin tưởng."
Mục Lê cười cười: "Đáp án rất tốt, lúc còn trẻ tuổi nên nhìn thẳng vào nội tâm nhiều, suy nghĩ cái gì là cái mình muốn."
Mộ Dung Trác Thất đối với y không đầu không đuôi đặt câu hỏi cùng bình luận còn có chút ngơ ngác, nhưng loại nụ cười giống như quan tâm từ trưởng bối lại có chút quen mắt, tựa như từng xuất hiện ở góc nào đó trong trí nhớ.
Chẳng qua hắn rất nhanh liền không còn tâm trí suy tư, bởi vì đi qua cầu thang xoay tròn hoa lệ, cảnh đẹp trước mắt khiến hai người đồng thời dừng bước.
Đất tầng dưới này đen kịt, nhưng cũng không phải hoàn toàn đen kịt, mà là do thật nhiều ánh lưu ly lớn nhỏ không đều sâu xa tạo thành, bọn họ không nói ra được đây là được làm từ vật liệu gì, nhưng liếc mắt một cái nhìn qua thật rất tốt đẹp, giống như vũ trụ mênh mông. Ngoại trừ sàn nhà xinh đẹp này, toàn bộ tầng hai chẳng có cái gì cả, chỉ có chỗ cuối vẫn như cũ có một cái cầu thang xoay tròn hoa lệ.
"Thật đẹp." Mục Lê thở dài nói.
Mộ Dung Trác Thất đồng dạng bị cảnh đẹp trước mắt chấn động. Hai người bước lên cảnh đẹp này, nhưng rất nhanh, Mục Lê liền phát hiện chỗ không đúng.
Tuy rằng từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn là bộ dáng một mảnh năm tháng yên bình tốt đẹp, nhưng từ lúc bước lên sàn nhà như mảnh tinh không này, Mục Lê càng chạy liền càng cảm thấy có chút uể oải.
"Không ổn! Tinh thần lực đang trôi đi!" Mục Lê hô.
Trận chiến từ lâu trước đấy đã khiến Mục Lê uể oải không chịu được, sau khi tỉnh lại tuy rằng nghỉ ngơi trong chốc lát làm tu sửa, nhưng trạng thái cũng chưa khôi phục. Đại khái cũng chính là do trạng thái không tốt, Tinh thần lực càng thêm mẫn cảm, y mới có thể cảm nhận được Tinh thần lực phi thường yếu ớt trôi đi.
Được Mục Lê đề tỉnh, Mộ Dung Trác Thất cũng phát hiện tình huống không đúng, vội vàng xoay người, lại phát hiện cầu thang lúc đi lên từ lâu đã không thấy tăm hơi, ngoại trừ cầu thang thoạt nhìn không xa nhưng trên thực tế khoảng cách hoàn toàn không rút ngắn phía trước, bọn họ thật giống như đang hành tẩu ở trong vũ trụ mênh mông.
Mục Lê cảm thấy càng ngày càng uể oải, nơi này phỏng chừng giống như tòa kiến trúc lúc trước đều có thuật súc địa, nhìn không lớn, nhưng căn bản vô biên vô hạn. Mà nơi này không có bất kỳ dị thú dị thực, không nhìn thấy khởi nguồn của nguy hiểm, chỉ là đứng thôi Tinh thần lực liền đang trôi đi, loại kẻ địch không nhìn thấy mới là đáng sợ nhất.
Mục Lê cùng Mộ Dung Trác Thất hai người đều biết không thể quay đầu lại, thử tiếp tục đi đến hướng cầu thang xoay tròn, nhưng mà càng chạy càng uể oải, càng chạy Tinh thần lực trôi đi càng nhiều, mà mục tiêu lại vẫn xa cuối chân trời.
Mục Lê đã bắt đầu hoảng hốt. Lẽ nào dùng hết toàn lực tránh được một kiếp, lại còn chưa kịp thở một hơi, liền phải táng mạng nơi này sao.
Chẳng lẽ lại phải chết? Mục Lê tự hỏi. Cả đời này trải qua quá nhiều tử vong, hình như cũng không phải đặc biệt đáng sợ nữa. Chỉ là không biết lúc này vừa đi, chuyện y còn đang điều tra phải làm sao bây giờ, còn có có thể lo lắng cho y.
Mộ Dung Trác Thất cũng phát hiện ra trạng thái Mục Lê không đúng, muốn đỡ lấy y, lại phát hiện mình cũng có chút lực bất tòng tâm.
"Mục Lê!"
"Mộ Dung!"
Hai người đang trong mơ hồ tựa như nghe thấy có người kêu to tên họ. Là ai? Là ảo giác sao?
Lần thứ hai Mục Lê mở mắt ra, gương mặt lo lắng của Mộ Dung Dịch đập vào mắt.
Thần sắc Mục Lê vẫn như cũ hoảng hốt, tựa như đang suy nghĩ mình rốt cuộc là trong mơ, hay là ảo giác?
Mục Lê gối đầu lên đầu gối Mộ Dung Dịch, trên người che kín thảm len. Mục Lê muốn ngồi dậy, lại phát hiện không có khí lực, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Dịch đỡ y ngồi dậy, để cho y dựa vào mình.
Cách đó không xa Mộ Dung Trác Thất cũng nằm trên đất, trên người che kín quần áo, bên cạnh có một đống lửa, mà cạnh đống lửa, Cố Thần thì đang bận bịu nấu nướng, món canh này ngửi mùi có lẽ uống không ngon, nhưng Cố Thần vẫn nấu rất nghiêm túc.
(Ada: sao lại để cho hai con người không biết nấu ăn lại là người thanh tỉnh chứ...)
Mục Lê hơi nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Dịch một chút, rõ ràng không biết xảy ra chuyện gì.
Mộ Dung Dịch lúc đầu thấy Mục Lê thần trí không rõ thì đặc biệt lo lắng, bây giờ thấy y thanh tỉnh hơn, nhất thời yên tâm.
Mộ Dung Dịch nói nguyên nhân, hóa ra hắn và Cố Thần sau khi vào tòa kiến trúc này, rất nhanh phát hiện tầng một có sinh vật huyễn hoặc tâm trí rất mạnh, trước đấy chịu đủ loại hiệu quả tàn phá của huyễn hoặc tâm trí ở trong một tòa nhà khác, Mộ Dung Dịch rất nhanh phát hiện, vội vàng để Cố Thần cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Toàn bộ tầng một cũng không phải bốn vách tường trống không, ở trong góc có một dị thực khổng lồ không biết tên. Phấn hoa huyễn hoặc tâm trí chính là do dị thực này tỏa ra, trôi bồng bềnh giữa không trung.
Bởi vì Mục Lê cùng Mộ Dung Trác Thất đều là trực tiếp bị cửa truyền tống đến nơi này, cho nên hai người lúc hôn mê cũng đã hít vào phấn hoa huyễn trí, lúc tỉnh lại kỳ thực cũng đã nửa ở trong ảo cảnh, cho nên bọn họ không phát hiện dị thực khổng lồ ở trong góc.
Lúc Mộ Dung Dịch tiến vào phát hiện lửa còn chưa tắt, biết bọn họ khẳng định từng tới nơi này, không do dự, Mộ Dung Dịch trực tiếp gọi Báo Vàng Tia Chớp, công kích dị thực huyễn trí không biết tên trong góc.
Đáng ăn mừng chính là, cái dị thực này ngoại trừ hiệu quả huyễn trí mạnh mẽ, sức chiến đấu không thể so sánh với tòa nhà dị thực khác, Mộ Dung Dịch nhanh gọn giải quyết dị thực huyễn trí.
Giải quyết xong dị thực huyễn trí, Mộ Dung Dịch không thể chờ được nữa đi tới hướng tầng hai, Cố Thần không thể làm gì khác ngoài đi theo sau.
Lầu hai giống như lầu một là bốn vách tường trống không, nhưng mà Mộ Dung Dịch thời điểm vừa bước vào tầng hai liền không khỏi hô ra tiếng.
Trung tâm tầng hai, Mục Lê và Mộ Dung Trác Thất chân bị dây leo quấn lấy, hai người đều là trạng thái bán đờ đẫn, không phản kháng. Mộ Dung Dịch nhìn thấy ánh mắt hai người có chút mê ly, biết hai người hẳn là trúng chiêu ở tầng một.
Sức chiến đấu của dị thực vẫn như cũ không mạnh, Mộ Dung Dịch không phí quá nhiều khí lực để giải quyết. Thấy Mục Lê cùng em trai bị trúng chiêu, Mộ Dung Dịch không khỏi còn có chút đau lòng.
May mắn hai người tuy rằng hít trúng phấn hoa huyễn trí, Tinh thần lực cũng bị dây leo hấp thu không ít, nhưng không có thương tổn đến nguyên thần. Mộ Dung Dịch tìm thần dược bổ sung Tinh thần lực trước đấy, đút cho hai người từng chút từng chút.
Cố Thần nhìn thấy hai người tuy rằng hôn mê nhưng không có tổn thương đến sinh mệnh, mà chính mình trên căn bản cũng không giúp đỡ được gì, ngồi một bên nghiêm túc đốt lửa nấu một ít canh.
Bốn phía một mảnh hoang vu, cách đó không xa thi thể dị thực tán loạn trên đất, căn bản không có mặt đất tựa như vũ trụ gì.
Cố Thần bưng canh cho Mục Lê, Mục Lê đang muốn nhận, lại bị Mộ Dung Dịch ở phía sau nhận lấy trước. Mộ Dung Dịch cầm lấy thìa đút canh, Mục Lê do dự một chút, không có già mồm cãi láo từ chối.
Cố Thần ở một bên nhìn sững sờ, luôn cảm giác mình có phải là phát hiện cái gì không. Ngơ ngác đi đến nồi canh liền múc một phần canh, Cố Thần đi tới bên cạnh Mộ Dung Trác Thất đang nằm trên đất, có chút biệt nữu nhìn cái bát trên tay, lại lén lút giương mắt nhìn hai người đang uống canh cách đó không xa, xoắn xuýt một chút, định đỡ Mộ Dung Trác Thất dậy.
Mộ Dung Trác Thất mặc dù coi như không mập, nhưng bắp thịt rắn chắc, cái thân thể nhỏ bé như Cố Thần muốn đỡ người ta dậy vẫn phải phí không ít sức lực, còn muốn như Mộ Dung Dịch vững vàng đỡ lấy người ta đút canh, vậy căn bản là nói mơ giữa ban ngày.
Cũng may hành động của Cố Thần vừa vặn đánh thức Mộ Dung Trác Thất đang bán hôn mê, hắn liếc mắt nhìn Cố Thần, nhận lấy canh.
Cố Thần hiển nhiên không ngờ tới Mộ Dung Trác Thất bỗng nhiên tỉnh lại, nhất thời có chút gò bó.
Mộ Dung Trác Thất uống vào mấy ngụm canh, mùi vị canh không tốt, có lẽ là xuất từ tay Cố Thần. Nhìn Cố Thần đang sững sờ bên cạnh, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, rời đi một chút, hắn liền cảm thấy nhớ nhung.
Mộ Dung Trác Thất thuận theo ánh mắt Cố Thần nhìn sang, mới phát hiện mình vẫn quên mất hai người cách đó không xa, anh trai mình cùng Mục Lê. Nhìn tư thế ám muội của hai người, Mộ Dung Trác Thất nhất thời không biết phải nói gì.
"Cậu cũng tỉnh rồi." Mục Lê hướng hắn chào hỏi.
Mộ Dung Trác Thất gật gật đầu, không biết chuyện gì xảy ra. Cố Thần nói lại cho hắn nghe sự tình.
Mộ Dung Trác Thất gật đầu, vui mừng rằng Cố Thần cùng anh trai đuổi tới kịp thời, nếu không hắn cùng Mục Lê sẽ mất mạng ở trong tay dị thực nhỏ không đáng chú ý này.
Bốn người sửa sang xong xuôi, ngồi cùng một chỗ thảo luận định đi ra khỏi bí cảnh này như thế nào.
"Không thể nghi ngờ, cái bí cảnh này đã xảy ra biến dị, tôi đã kiểm tra thời gian, nếu như không phải bí cảnh biến dị, như vậy chúng ta sau hai người nữa liền sẽ được tự động truyền tống ra bí cảnh. Nhưng hiện tại bí cảnh xảy ra vấn đề, chúng ta nhất định phải tìm được cửa ra ngoài trước khi cái bí cảnh biến bị này vĩnh viễn đóng cửa, nếu không liền sẽ bị vĩnh viễn nhốt ở bên trong, đợi đến mấy trăm triệu năm sau bí cảnh biến dị lần thứ hai mở ra." Mộ Dung Dịch nói.
Cố Thần có chút buồn bực, đến thế giới này không lâu, cậu chỉ muốn yên lặng sống hết một đời, thật vất vả sự nghiệp học nghiệp vừa mới khởi sắc, ngày tháng nhà lớn vật cưỡi xinh đẹp vừa mới có chút hy vọng, liền phải đối mặt với vận mệnh bị vây ở trong một địa phương âm trầm ngàn tỉ năm, Cố Thần thật muốn giống Mã Cảnh Đào rống lên một tiếng ông trời người tại sao lại muốn đối với ta như vậy.
Mộ Dung Trác Thất nhìn biểu tình phong phú của Cố Thần, đặc sắc đến giống như đang tự biên tự diễn một màn kịch, không khỏi có chút bị chọc cười, nhưng nghĩ lại đều do mình mới kéo cậu vào nơi này, liền không khỏi có chút hổ thẹn.
Cố Thần tự hối tự bi không bao lâu, bỗng nhiên nghĩ đến: "Chờ chút, chúng ta lúc tiến vào có mấy chục người, hiện tại chỉ có bốn người chúng ta, vậy những người kia đâu? Tăng Giang đâu?" đối với tiểu đồng bọn tốt nhất sau khi chuyển kiếp, Cố Thần có chút bận tâm.
-
Tác giả có lời muốn nói: viết chút tiểu kịch trường đã lâu không gặp đi
(Ada: hình như chương nào đó trước đấy có tiểu kịch trường, cơ mà raw và qt của tui không có nên... sau này tìm lại bổ sung sau vậy...)
Cố Thần: tác giả ngu xuẩn, tôi phát hiện Chế thẻ sư Mạc Ly nè Thiên Linh nè đều là thiết lập mỹ nhân khuynh thành, vậy tôi là thiết lập gì?
Tác giả ngu xuẩn: tướng mạo phổ thông không hề đặc sắc miễn cưỡng có chút đáng yêu đi.
Cố Thần: (mặt lạnh lùng) Thật sự là mẹ ruột sao? Lại nói bà không thấy loại thiết lập mỹ nhân khuynh thành này quá nhiều sao?
Tác giả ngu xuẩn: sẽ không đâu, đầu năm nay cũng không phải là động một cái liền là đệ nhất mỹ nhân tứ hải bát hoang sao, khuynh thành mà thôi, rất khách khí.
Cố Thần: (mặt làm nũng) vậy cũng cho tôi cái thiết lập mỹ nhân khuynh thành đi?
Tác giả ngu xuẩn: Vậy thưởng cho cậu cái đệ nhất mỹ nhân mười dặm tám thôn đi.
Cố Thần: (mặt lạnh lùng)
==
Ada: vãi cả mặt lạnh lùng...
=
=
=