Sự công kích của Thời Sơn Diên khiến Yến Quân Tầm tổn thương, hắn nghe thấy Yến Quân Tầm thở
dốc, hắn làm Yến Quân Tầm phải khóc nỉ non. Mồ hôi làm tóc mái rủ trên
trán hắn ẩm ướt, mắt hắn cũng bị mồ hôi làm đau nhức.
Yến Quân Tầm cho rằng cao trào là sự thỏa hiệp của sinh lý, không phải của
cậu. Cậu ngửa đầu, rơi nước mắt, thậm chí rên rỉ, cũng chỉ là phản ứng
bản năng. Cổ tay cậu bị trói trong còng tay, cũng giống như cậu đang ở
giữa sự giam cầm của Thời Sơn Diên. Cậu sợ tiếng sấm, mỗi một tiếng đều
có thể gợi lên sóng trào trong thân thể cậu, đầu tiên là khiến cậu run
rẩy, sau lại làm cậu nghẹn ngào.
Động
tác của Thời Sơn Diên thô bạo như thế, cứ như là làm vậy thì cõi lòng
trống rỗng mới có thể được lấp đầy. Hắn dùng cái phương pháp ngang ngược nhất để đối xử với chính mình và Yến Quân Tầm, để lộ ra cội nguồn tội
lỗi. Hắn vừa đau lòng muốn chết đi nhưng cũng vừa chẳng muốn dừng lại.
Nỗi đau lăng trì lại biến thành niềm sung sướng cắt thịt. Hắn kéo tay
Yến Quân Tầm qua rồi dán mặt lên đó, cứ như làm vậy là có thể cảm nhận
được mạch đập của Yến Quân Tầm, trong mắt hắn là sắc đen khiến người ta
kinh sợ.
Nội tâm Thời Sơn Diên đã không
còn trống rỗng nữa, trong đó tràn đầy đau khổ. Những đau đớn này khiến
Thời Sơn Diên nhíu mày, cũng khiến hắn dần lộ ra vẻ chật vật. Hắn giơ
tay lần tìm cà vạt, nhưng lại không kéo ra. Mồ hôi chảy đến bên gò má
hắn cũng chẳng buồn lau. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Tôi sẽ yêu em, tôi yêu em lắm. Thế giới của em có thể tên là Thời Sơn Diên không?”
Hắn rõ ràng có thể tự kiềm chế, nhưng trước Yến Quân Tầm lại không sao làm được.
“Nhìn tôi cao trào đi, Quân Tầm.”
Quân Tầm, Quân Tầm, Yến Quân Tầm.
Từ cổ họng Thời Sơn Diên tràn ra một tiếng than não nề không kìm nổi, đó
là lời đánh giá trước biểu hiện tệ hại của hắn. Hắn rất muốn hôn Yến
Quân Tầm, để Yến Quân Tầm biết được tình yêu của hắn, nhưng mà chẳng ai
dạy cho hắn phải làm sao, những ngón nghề điêu luyện của hắn đều tan tác trước “Thật lòng”. Hắn không diễn nổi nữa, hắn chính là tồi tệ xấu xa
vậy đấy.
Yến Quân Tầm chẳng biết tại sao mình lại hiểu Thời Sơn Diên, trong khoảnh khắc kháng cự sau cùng ấy cậu kéo cái còng, nước mắt quét qua nốt ruồi lệ của cậu, khiến nó cũng lóe
lên một tia sáng nhỏ bé trong ánh sáng yếu ớt của TV. Chăn đệm đã hoàn
toàn ướt đẫm, Yến Quân Tầm cảm giác như là mưa đã hắt vào trong phòng
rồi, giọng nói của cậu bị tiếng thở dốc chặn lại, xong không thể tiếp
tục được nữa.
Cậu cũng ướt cả rồi.
***
Mưa vẫn chưa ngớt, có vẻ là sẽ không ngừng.
Thời Sơn Diên ngồi trên chiếc xe đẹp bỏ hoang trước cửa, vân vê điếu thuốc
giữa những ngón tay, nâng nó lên trước mắt rồi so với ống khói của nhà
máy than cốc đằng xa.
Điếu thuốc và ống khói đều đang bốc khói.
Thời Sơn Diên vò nhăn cà vạt treo trên người, động tác ấy khiến hắn trông có vẻ lôi thôi lếch thếch.
“Suy nghĩ là một kiểu hành vi lãng mạn,” Giác đã quay lại sát bên máy liên lạc của Thời Sơn Diên, “nhất là trong đêm mưa.”
“Suy nghĩ…” Thời Sơn Diên tự giễu vẩy tàn thuốc, tiện tay ném vào trong mưa, “để phần cô vậy.”
Hắn chẳng qua chỉ là động vật mất khống chế.
“Anh có thể tán gẫu với người khác,” Giác quan sát Thời Sơn Diên, “thứ cho
tôi nói thẳng, lòng anh đã hỏng rồi. Tôi có thể hình dung như vậy không? Là ý đó ấy. Anh đã trải qua vô số lần thất bại ở trong cuộc ‘Săn Bắn
Hạn Thời’ này, có lẽ chúng ta có thể tâm sự một chút, tại sao anh còn
muốn vào đây lần nữa? Con người có bản năng theo lợi tránh hại, rời khỏi cậu Yến có thể giúp anh được giải thoát.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Thất bại cũng chẳng sao, đáng sợ là cái chết, cái chết của Yến Quân Tầm.”
Thời Sơn Diên không quen như vậy lắm, hắn giơ ngón tay lên, ngón tay che hờ miệng mũi, “Tôi ở trong ‘Săn Bắn Hạn Thời’ rất thoải mái, bởi vì tôi không nhớ được, ở trong hiện thực mới là ác mộng.”
Hiện thực khiến Thời Sơn Diên nghẹt thở. Hắn nằm xuống, nhắm mắt là thấy
đạn. Đạn bay qua trước mắt hắn, găm vào giữa hai mày Yến Quân Tầm, hắn
nhìn Yến Quân Tầm ngã xuống, máu cũng bắn lên mặt hắn, hắn không sao hít thở bình thường được.
“Anh có thể chạy trốn.”
Thời Sơn Diên quay đầu, nhìn máy liên lạc. Trong mắt hắn vô cảm: “Thế giới
của tôi tên là Yến Quân Tầm.” Hắn giơ ngón tay lên, để lên huyệt Thái
dương của minh, nhại lại tiếng súng, “Đoàng — Giết chết Yến Quân Tầm
chính là giết chết tôi, tôi đã chết ở đây biết bao lần rồi. Mẹ nó ai mà
thèm chạy trốn? Tôi yêu em ấy, tôi, yêu, Yến, Quân, Tầm. Em ấy có xương
cánh bướm xinh đẹp. Tất cả mọi người đều muốn em ấy, nhưng chẳng kẻ nào
muốn nhiều như tôi. Nếu được, tôi thà tự mình giết em ấy.” Nụ cười của
hắn rất bình thường, nhưng hốc mắt lại đỏ lên, “Tám giây cũng được, tám
giây, vô số lần tám giây là đủ để tôi tạo ra một cuộc đời hoàn mỹ.”
Cút con mẹ cái gì mà hủy diệt thế giới đi! Thời Sơn Diên đến cả tám giây còn chẳng có!
Hắn chỉ có một bài thi trống rỗng, đáp án trên đó bất cứ lúc nào cũng có
thể thay đổi. Người yêu của hắn ở trong tay hệ thống giả thần, cơ thể bị cất giữ trong một xó xỉnh nào đó trong cái thế giới rác rưởi này, có lẽ chỉ ngay trong giây tiếp theo đã biến mất không còn vết tích. Nhưng hắn lại chẳng phải dũng sĩ diệt rồng, hắn chỉ là con rồng hung ác bị bỏ rơi ở vùng hoang vu.
“Chào em, tôi yêu em,
tạm biệt.” Thời Sơn Diên dài giọng, “A… chào em, chào em, dường như mỗi
ngày tôi đều nói chào em với em ấy,” hắn thả tay xuống, nói vào trong
mưa, “cút con mẹ nó chào em đi, tôi không muốn lặp lại nữa.”
Hệ thống chứa tình yêu của Thời Sơn Diên bên trong lồng kính, lắc lư nó
như một trò chơi, lắc lư khiến hắn buồn nôn. Hắn từng giết người, biết
thế nào là cái chết, nhưng điều ấy cũng chẳng có nghĩa là hắn có thể
vững vàng chống đỡ trước cái chết của Yến Quân Tầm. Hắn không phải chỉ
ngủ một giấc dậy là có thể hết bệnh, có thể hắn bị coi là rác rưởi là
cặn bã, nhưng hắn cứ đứng mãi trong những lần lặp lại này, hết lần này
đến lần khác mắt đều thấy vết thương. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Hắn không thể để một mình Yến Quân Tầm ở nơi này.
Lần đầu tiên Thời Sơn Diên đến khu Đình Bạc, hắn đã từng ngắm tuyết với Yến Quân Tầm ở ven bờ hồ đóng băng. Bọn họ ngồi cạnh nhau trên băng ghế
dài, hôn nhau. Yến Quân Tầm vuốt ve gò má hắn, dùng chung với hắn một
cái khăn quàng. Đó là lần đầu tiên, sau đó khu Đình Bạc không còn đổ
tuyết nữa. Khi Thời Sơn Diên bước vào Săn Bắn Hạn Thời đã quên hết tất
cả mọi chuyện, nhưng hắn lại không quên tuyết.
“Người yêu sẽ hôn môi, sẽ ôm nhau, sẽ làm tình, cũng sẽ ngắm tuyết.” Thời Sơn
Diên liếm đôi môi khô khốc của mình, “Tôi bước vào trong phòng tắm của
em ấy, cũng biết đồ em ấy để ở chỗ nào.”
Hắn còn kể chuyện cho Yến Quân Tầm nghe, giấc ngủ của thiên tài nhỏ mới được an ổn.
Những quyển truyện tranh trong phòng Yến Quân Tầm ấy vốn là thứ không tồn
tại, chúng nó cũng xuất phát từ lời kể của Thời Sơn Diên, khi trở lại từ cái chết cậu biến chúng thành những thứ đồ không thể chạm vào trong
phòng, ám chỉ 01AE86 đã từng đến đây. Nhưng cậu chẳng nhớ gì cả, cậu chỉ nhớ nội dung câu chuyện.
“Thế này thì tàn nhẫn quá,” Giác than thở sau một hồi trầm mặc, “thế này quá…”
Nhất thời nó không tìm được từ gì để miêu tả.
“Vô số lần sẽ khiến tôi ‘tan vỡ’,” Giác cho màn hình của máy liên lạc sáng lên, “sự cố chấp của anh làm hệ thống sợ hãi.”
Ai mà không sợ chứ?
Ham muốn chiếm hữu của hắn không hề bình thường, có thể sánh tựa đêm đen, bao vây hoàn toàn Yến Quân Tầm trong đó.
Mưa làm ướt tay phải của Thời Sơn Diên, hắn không đáp lời.
***
Yến Quân Tầm tỉnh lại vì tê tay, cậu nghiêng người, thấy trong bóng tối là Thời Sơn Diên đang nằm bên cạnh mình.
Rèm cửa che cửa sổ rất kín, trong phòng không hề có ánh sáng, lần này cả tivi cũng tắt rồi.
“Chào buổi sáng,” Thời Sơn Diên đang tựa đầu rất sát Yến Quân Tầm, hắn nhắm
mắt lại, nhỏ nhẹ lặp lại như đang luyện tập, “chào buổi sáng Quân Tầm.”
Yến Quân Tầm đột nhiên cảm thấy đau đớn, tâm tình này không rõ xuất phát từ đâu, suýt nữa đã phá vỡ sự câm lặng của cậu.
Thời Sơn Diên mở mắt ra, đến gần bên gò má Yến Quân Tầm. Ánh mắt hắn rõ ràng hung bạo như vậy, nhưng vào giây phút này lại toát ra vẻ yếu ớt.
“Đừng tha thứ cho tôi,” giọng Thời Sơn Diên phẳng lặng, “đừng quên tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT