Yến Quân Tầm bị tiếng mưa rơi đánh thức, trong khoảnh khắc hai mắt mở ra đó, có mấy giây cậu
không thể phân biệt được thế giới này là thật hay ảo. Vết mưa hỗn loạn
đan cài vào nhau trên cửa kính khiến những bụi bặm lưu cữu trên đó dính
bết cả lại, nhìn hệt như một mê cung vẽ rối. Trong phòng không bật đèn,
chỉ có tiếng ồn ào phát ra từ ti vi, nó đang phát một bộ phim truyền
hình dài tập không biết đã từ bao nhiêu năm trước của Liên minh. Yến
Quân Tầm nhìn thấy tấm màn ngay bên cạnh, và cả hai tay mình đang bị
treo trên đầu giường.
“… Tôi sẽ luôn giữ
im lặng trước câu hỏi của anh,” Yến Quân Tầm phí công giằng khỏi cái
còng đang trói hai tay mình, nó được thiết kế một khoảng trống, cách
nhau chỉ 10cm, muốn rút có điếu thuốc thôi cũng không làm được, “số
01AE86.”
Số 01AE86 đã đổi sang Âu phục,
áo khoác treo trên lưng ghế, người thì ngồi trên ghế chơi gấp giấy. Hắn
mặc một chiếc áo sơ mi vừa người, bộ comple phác họa ra đường cong rõ
ràng nơi hông hắn, nhìn không giống như một tù nhân vừa thoát khỏi cuộc
truy bắt mà giống ông trùm xã hội đen ăn không ngồi rồi hơn.
“Xin lỗi, không nghe rõ lắm,” Thời Sơn Diên dường như rất say mê trò gấp giấy, “em gọi ai cơ?”
“Số 01AE86.”
“Hử,” Thời Sơn Diên nói, “ai?”
“Thời Sơn Diên!”
“Tôi đây,” Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên, “em hy vọng tôi hỏi em điều gì?”
“Em có thể giữ im lặng, nhưng đặt câu hỏi là quyền lợi của tôi,” Thời Sơn
Diên rút điếu thuốc bên miệng ra cầm trên tay, gõ một ít tàn thuốc xuống cái gạt tàn bên cạnh, “sếp à, em không thể tước đoạt quyền đặt câu hỏi
của tôi được.”
Mặc dù trời đang mưa
nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao. Lúc mê man Yến Quân Tầm đã đổ mồ hôi, cậu thực sự rất nhạy cảm với nhiệt độ, nó khiến áo sơ mi của cậu
bị bẩn dính cả vào người, trên cổ toàn là mồ hôi ẩm ướt khó chịu.
“Anh có hỏi gì cũng không thoát khỏi cảnh bị bắt đâu,” Yến Quân Tầm không
sao đứng dậy được, chỉ có thể ngẩng đầu, dán mắt vào đỉnh màn, “Báo Đen
đang lần theo tung tích của anh.”
“Đừng
lo cho tôi, lo chính em ấy, em đã bị tôi bắt được rồi.” Gạt tàn trong
tay Thời Sơn Diên chất đầy tàn thuốc, “Tôi buộc em vào đầu giường, em
biết đó là ám chỉ thế nào không?” Ánh mắt hắn rất trần trụi, “Tôi nghe
nói em thích quan hệ kiểu bình thường thôi.”
Yến Quân Tầm nắm chặt tay, đột ngột nhìn sang Thời Sơn Diên. Cậu không biết số 01AE86, dù có thuộc nằm lòng thông tin về số 01AE86 thì vẫn cảm thấy kinh ngạc trước quấy rối tình dục như vậy.
“Em biết làm tình,” Thời Sơn Diên đón ánh mắt như nhìn một kẻ xa lạ ủa Yến
Quân Tầm, một lát sau, hắn dụi tắt điếu thuốc trong tay, không khác gì
bóp chết một con ruồi, “lăn lộn thâm nhập sâu sắc như thế có thể giúp
chúng ta giao lưu.”
Yến Quân Tầm linh cảm được nguy hiểm, cậu không chớp mắt lấy một cái.
“Hôm nay, lúc này,” Thời Sơn Diên đứng dậy tiện tay đẩy cái gạt tàn ra,
không quan tâm liệu nó có rơi xuống đất hay không, tốc độ nói của hắn
rất chậm, “chúng ta là người xa lạ, nhưng mà không sao, chúng ta vẫn có
thể hôn, có thể làm tình, như vậy chúng ta chính là người yêu rồi.”
Thời Sơn Diên mặc bộ đồ vừa người nhất, cái cà vạt khiến người ta khó chịu
kia được đeo trên cổ hắn, hắn cho phép Yến Quân Tầm kéo nó. Lòng hắn đã
bị kéo hỏng mất rồi, một cái cà vạt thì đã là gì? Ánh mắt Yến Quân Tầm
nhìn hắn chẳng ẩn chứa bất cứ thứ gì cả, điều ấy khiến Thời Sơn Diên
buồn bực, cũng khiến Thời Sơn Diên mất không chế. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Như thế không phải người yêu,” Yến Quân Tầm không cởi được còng tay, mu bàn tay đụng phải thành giường lạnh ngắt, “chẳng qua chỉ là trò chơi vô đạo đức của người trưởng thành mà thôi, tôi không muốn chơi.” Trong giây
phút Thời Sơn Diên áp sát lại gần ấy, cả người cậu nổi da gà, “Chúng ta
vĩnh viễn không thể là người—”
Những lời
này cứ như là nã một phát súng ngay ngực Thời Sơn Diên, châm ngọn lửa
ghen tuông thiêu cháy cả người hắn. Hắn chưa từng ghen tị như vậy, ghen
tị với chính bản thân mình trước kia. Những gã Thời Sơn Diên kia có thể
có tình yêu lẫn nụ hôn của Yến Quân Tầm, mà tại sao hắn lúc này lại
chẳng có gì cả? Hắn nếm trải hết mọi đau đớn, mỗi phút mỗi giây đều đang ghen tị!
Chúng ta vĩnh viễn không thể là người yêu.
Những lời này cứ như là nguyền rủa, trói buộc số mệnh của Thời Sơn Diên. Hết
lần này đến lần khác hắn đeo đồng hồ nhảy vào trò chơi, nhưng chỉ nhận
được cái chết của Yến Quân Tầm.
“Chúng ta là người yêu,” Thời Sơn Diên nhỏ giọng thầm thì, chóp mũi dừng trên gò
má Yến Quân Tầm, trong mắt tràn trề đau đớn, “Chúng, ta, vĩnh, viễn, là, người, yêu.”
Yến Quân Tầm vặn ngược cổ tay, lại lặp lại một lần nữa với Thời Sơn Diên: “Chúng ta không phải—”
Thời Sơn Diên đột nhiên hôn Yến Quân Tầm, mạnh bạo như đang vồ mồi. Hắn ấn
Yến Quân Tầm xuống đám chăn gối một lần nữa, mặc hai tay Yến Quân Tầm
giãy dụa va vào đầu giường phát ra tiếng vang. Một tay hắn nâng cao gò
má Yến Quân Tầm, để mình hôn được sâu hơn.
Mưa như thác đổ “lộp bộp” va vào cửa kính, trong đầu Thời Sơn Diên đang nhớ lại tiếng súng. Hắn có một ảo giác, như thể trên mặt mình có máu của
Yến Quân Tầm, nhưng mà Yến Quân Tầm còn sống.
Còn sống thì tốt quá rồi.
Nhưng như thế này cũng còn khuya mới đủ, trong ngực Thời Sơn Diên còn đương
trống rỗng, chỉ dựa vào mỗi sự ấm áp của nhận thức “Yến Quân Tầm vẫn còn sống” đã không thể lấp đầy được nữa, hắn cần câu trả lời chân thực
hơn. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm nói một chữ “Không”. Cái chữ này như một viên kẹo cứng, chỉ cắn cái đã vỡ.
Yến Quân Tầm rơi vào giữa cơn sóng thần đang cuộn trào mãnh liệt, cảm thấy choáng váng trước nay chưa từng có.
Thời Sơn Diên không dịu dàng, trong đấy trộn lẫn nào ghen tị, nào hèn hạ lẫn chiếm hữu vô liêm sỉ khiến cõi lòng cậu nhức nhối.
“Thời Sơn Diên!” Yến Quân Tầm kéo còng tay thật mạnh, thở dốc đứt quãng, “tôi phải giết anh… Tôi nhất định phải giết anh!”
Thời Sơn Diên bị cà vạt siết muốn điên, nhưng hắn không kéo lại, hắn rất
ngoan, chỉ phô bày nỗi điên cuồng của mình cho duy nhất Yến Quân Tầm cảm nhận.
Tối nay hắn ăn mặc rất chỉnh tề, cứ như kẻ xấu chỉ có mình Yến Quân Tầm. Nhưng mà ánh mắt lại bán đứng hắn, hắn đã điên rồi.
Yến Quân Tầm tứ cố vô thân duỗi những ngón tay co quắp ra, trong mắt đã ẩm
ướt từ lâu. Cả người cậu cũng như là đang ngâm trong tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Dừng lại…” Yến Quân Tầm giơ
tay lên, giấu gương mắt đỏ ứng dưới bàn tay, không tự chủ được vò rối
tóc trên trán, khóc nói, “giết chết anh… cắn chết anh…”
Cậu nói không tròn chữ.
Thời Sơn Diên chợt cúi người, gỡ tay Yến Quân Tầm ra, để nét xấu hổ trên mặt cậu bại lộ trước mắt mình. Hắn có vô số lời phân trần có thể thốt ra,
nhưng cuối cùng lại chỉ biến thành một câu kia: “Em đáng yêu quá.”
Hắn nói vẻ thờ ơ. Trong mắt hắn có cuồng phong, nhưng trong giờ phút này
thể hiện ra lại như ngờ nghệch. Hắn chẳng quan tâm Yến Quân Tầm nói gì,
lại cúi đầu xuống, hôn lên trán cậu thật mạnh.
Yến Quân Tầm phản ứng chậm một giây, bị hôn mất rồi.
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm chăm chú, hắn thủ thỉ: “Tôi có thể đâm hỏng em không?”